Thấy Tạ Hộ cong môi nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, Thẩm Hấp sờ sờ mặt mình, cho rằng trên mặt đang dính cái gì. Thẩm Hấp kéo Tạ Hộ đứng lên từ trên chỗ ngồi, đưa nàng đến giữa khoảng sân lót đá xanh để nàng đứng ngay ngắn rồi bảo: “Ta làm lại một lần nữa, nếu nàng vẫn phát ngốc thì ta sẽ không khách khí đâu đấy!”
Nói xong véo nhẹ một cái vào eo Tạ Hộ, sau đó mới lui ra phía sau vài bước rồi thong thả đánh lại một lần nữa bộ quyền pháp dưỡng thân. Lần này Tạ Hộ xem thật nghiêm túc, đôi tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm từng động tác của Thẩm Hấp không chớp mắt. Thẩm Hấp thấy nàng học chăm chú bèn lại gần cầm lấy cổ tay nàng rồi kéo nàng xoay lưng dựa vào trước người mình, sau đó hai bàn tay bao bọc lấy nắm tay của nàng bắt đầu cùng nhau vung chưởng, một động một tĩnh, một đẩy một theo, làm nàng bắt chước từng động tác của mình, ở bên tai nàng thì thầm ích lợi của mỗi động tác. Tay chân Tạ Hộ hoàn toàn để tùy phu quân điều khiển, hai má ửng đỏ, ở trong lòng phu quân lại cảm thấy rất thoải mái, hai người cùng tiến cùng lui, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Thẩm Hấp kinh ngạc với ngộ tính của người trong lòng, cảm thấy nàng hoàn toàn giao bản thân cho mình, không có phòng bị, chỉ có tín nhiệm. Hắn thực thích cảm giác như vậy, cái gọi là linh hồn hòa hợp chắc là vậy rồi.
“Trước kia có phải nàng đã học qua bộ quyền này hay không?” Vui sướng qua đi, Thẩm Hấp khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, toại nguyện ôm ấp thân thể mềm mại trong lòng lên tiếng hỏi.
Hai tay Tạ Hộ bị phu quân cầm lấy để giao nhau trước ngực, toàn bộ phía sau lưng đều dựa vào khuôn ngực rắn chắc của chàng. Khoảng cách của hai người thật quá thân cận khiến nàng thẹn thùng, mím môi cười nói lấp lửng: “Nếu thiếp nói bộ quyền pháp này thiếp đã nhìn thấy trong mộng, phu quân có tin không?”
“Trong mộng?” Thẩm Hấp cúi đầu nhìn nàng một cái, ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Tạ Hộ lại mỉm cười. Đời trước sau khi nàng bị quăng ngã vô số lần nên rốt cuộc việc học có thành tựu, chủ tử bèn đại phát từ bi kể cho nàng một bí mật, nói bộ quyền pháp này là một tiên nhân trong mộng sở thụ, có năng lực kéo dài tuổi thọ, học xong chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng, tất cả mọi người đều không có duyên pháp như nàng, bởi vậy chỉ có một mình nàng học được.
Nàng đương nhiên biết đấy là lời chủ tử dùng để khuyến khích nàng, bất quá lúc ấy nàng chính là tin tưởng không hề nghi ngờ.
Thấy trên mặt Thẩm Hấp lộ ra vẻ hoang mang, Tạ Hộ đỏ mặt ngửa đầu nói với phu quân “Chỉ cần bất cứ vấn đề gì có liên quan đến phu quân thì thiếp đều sẽ học thực mau, phu quân có tin không?”
Thẩm Hấp không nói gì chỉ mãi ngắm nhìn dung nhan như hoa trước mắt, nâng mặt nàng lên, chậm rãi kề sát mặt vào, dùng hành động thuyết minh hết thảy. Tạ Hộ từ trong lòng ngực phu quân xoay người, hai cánh tay lặng lẽ bám lên bờ vai vòng qua cổ chàng, hơi nhón mũi chân tự mình dâng lên bản thân.
Trong rừng từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây rung động xào xạc, hai người cứ thế mà đứng ôm nhau, ánh nắng hoàng hôn kéo cái bóng hai người ra rất dài, tựa hồ phân không ra là ai với ai.
Tạ Hộ bị hôn đến mê man, chỉ nhớ rõ cuối cùng chân mình mềm nhũn được bế vào phòng, tim đập kịch liệt làm nàng không thể phân biệt rõ ánh mắt người xung quanh, chỉ mơ hồ nhận thấy hình như Hoa Ý Trúc Tình đều vừa cười vừa rút lui ra ngoài. Xong việc thì Tạ Hộ mới phản ứng kịp nhưng đã không còn cách gì vãn hồi, đành phải mặc kệ các nàng cười đi thôi.
*Đăng tại Wattpad*
Đêm khuya tĩnh lặng, không khí trong phòng ngủ khiến người mặt đỏ tim đập mạnh cũng đã an tĩnh lại. Thẩm Hấp động đậy nửa thân trên, nhìn nhìn tiểu nha đầu đang mệt mỏi thiếp đi trong ngực hắn, hàng mi được ánh trăng chiếu vào dường như dài đến mức kinh người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ au au nhìn đáng yêu cực kỳ, bộ dáng thỏa mãn đang ngủ thật say, hô hấp đều đặn.
Thẩm Hấp bước xuống giường, xốc lên màn che, thong thả ung dung mặc y phục vào, sau đó mới nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi cửa phòng đi đến thư viện. Nhiếp Nhung từ chỗ tối bước ra đi theo sau Thẩm Hấp bẩm báo: “Nhị công tử phỏng chừng còn chưa hết hy vọng. Sau khi Tư Cầm trở về đã bị hắn kêu vào phòng nói chuyện một lúc lâu. Nhị công tử sai Tư Cầm ngày mai lại đến Thương Lan Uyển hỏi thăm hành tung của phu nhân, nhất định sau đó sẽ còn có động tác gì khác. Chúng ta muốn chờ một chút hay không?”
Thẩm Hấp không hề do dự chút nào lạnh lùng ra lệnh: “Kêu Phó Thanh Lưu bọn họ động thủ đi, sự tình có nháo lớn cỡ nào cũng không sao, ta đều có biện pháp thu thập.”
Nhiếp Nhung trung thành như một, nghe xong Thẩm Hấp phân phó, nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi lại cho chắc: “Công tử, muốn lưu lại mệnh không?”
Đôi mắt đẹp của Thẩm Hấp ở dưới ánh trăng cực kỳ thanh lãnh, phảng phất in bóng những tia sáng bàng bạc lạnh lẽo như đao: “Lưu!”
Nhiếp Nhung minh bạch ý tứ của công tử nhà mình, thừa dịp bóng đêm lĩnh mệnh mà đi.
*Đăng tại Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ dậy sớm đi thỉnh an Lão thái quân, vừa trở về liền thấy Đan Tuyết hình dung tiều tụy đi tới, không nói hai lời bùm một cái quỳ xuống dọa Tạ Hộ giật bắn mình. Tạ Hộ vừa muốn đi đến đỡ nàng thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Hấp truyền đến: “Không cần đỡ nàng ta, nàng ta đã phạm lỗi, đương nhiên phải bị phạt.”
Tạ Hộ quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hấp mặc một thân trường bào màu nguyệt bạch trúc văn dựa ở cạnh cửa, đôi tay ôm ngực, phong hoa tuyết nguyệt khiến chúng nô tỳ bà tử trong viện nhìn ngây người. Tạ Hộ thấy khó hiểu hỏi lại: “Đan Tuyết phạm lỗi gì thế ạ?”
Không đợi Thẩm Hấp mở miệng đã nghe Đan Tuyết tự mình xưng tội: “Hôm qua nô tỳ bỏ rơi nhiệm vụ, đại ý khinh địch, khiến phu nhân chịu nhục. Nô tỳ có tội, cầu phu nhân và công tử trách phạt.”
Trải qua một đêm, Đan Tuyết rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận bản thân rốt cuộc sai ở chỗ nào, nghĩ là công tử đã biết chuyện ngày hôm qua Tư Cầm tới Thương Lan Uyển. Nàng vốn dĩ chỉ cảm thấy Tư Cầm là một nữ hài tử, sẽ không tạo thành thương tổn gì đến phu nhân, bên người phu nhân lại có Hoa Ý và Trúc Tình, còn có hai bà tử, hẳn là không tới phiên nàng ra tay. Cho rằng phu nhân sẽ không bị thương tổn nên nàng liền thảnh thơi đứng canh ngoài cửa.
Chính là không nghĩ tới đấy mới là chỗ mà nàng phạm sai lầm -- công tử phái nàng tới mục đích để bảo hộ phu nhân, bất luận khi nào nàng đều phải đứng bên người phu nhân, vì phu nhân ngăn trở hết thảy chuyện gì có khả năng xúc phạm tới phu nhân, mà chuyện này bao gồm cả hành vi lẫn ngôn ngữ, hành vi thương tổn cố nhiên phải ngăn cản, nhưng ngay cả ngôn ngữ thương tổn cũng không nên bị nàng xem nhẹ mới đúng.
Nhớ tới ngày hôm qua phu nhân bị Tư Cầm làm tức giận đến một buổi chiều đều không ra khỏi phòng, sau khi bị phạt Đan Tuyết mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hối hận không thôi.
Tạ Hộ nhìn tiểu nha đầu đang quỳ gối trước mặt nàng, thật ra không cảm thấy nàng ta sai ở đâu, chỉ thấy dở khóc dở cười, cũng cảm thấy phu quân trừng trị quá nghiêm khắc, Đan Tuyết dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương. Tạ Hộ tiến lên muốn nâng nàng ta dậy, nhưng tiểu nha đầu kia làm thế nào cũng không dám đứng lên, nhất định quỳ trên mặt đất vững như Thái sơn, Tạ Hộ căn bản không cách gì đỡ lên nổi, đành phải quay đầu nhìn về phía Thẩm Hấp xin giúp đỡ.
Thẩm Hấp lúc này mới từ bậc thang đi xuống, đi đến trước mặt các nàng nắm tay Tạ Hộ dắt vào nội viện, xoay người lại nói với Đan Tuyết: “Nếu phu nhân đã thay ngươi cầu tình, vậy không cần quỳ hai ngày chỉ quỳ một đêm! Nhớ kỹ, sau này nếu tái phạm thì ngươi cũng không cần lưu lại nơi này.”
Một câu của Thẩm Hấp nhìn như "vân đạm phong kinh" nhưng khiến Đan Tuyết sợ tới mức cả người run lẩy bẩy: một hộ vệ mà bị chủ nhân vứt bỏ thì chờ đợi nàng ta chỉ có một kết quả -- -- phế bỏ võ công, đánh gãy tay chân, sau đó tự sinh tự diệt.
Tạ Hộ được Thẩm Hấp dắt tay vào phòng quay đầu lại nhìn thoáng qua Đan Tuyết, chỉ thấy nàng ta mặt xám như tro tàn, cả người run như cầy sấy, cảm thấy thật sự đáng thương bèn cầu tình: “Phu quân, thật ra Đan Tuyết cũng không có làm sai chuyện gì. Phu quân đâu cần dọa nàng ta như vậy.”
Thẩm Hấp nhếch môi cười giải thích: “Nha đầu kia đã phạm lỗi rất lớn, nếu lần này nuông chiều thì vĩnh viễn không khắc sâu vào trí nhớ của nó, sau này làm sao ta có thể yên tâm giao an toàn của nàng vào tay nha đầu kia?”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp không nói gì. Sau khi hai người vào phòng, Thẩm Hấp cầm hai bàn tay xinh xắn của Tạ Hộ xiết chặt trong tay mình nói một cách nghiêm túc: “A Đồng, nàng hãy nghe cho kỹ, những lời này ta chỉ cùng nàng nói một lần. Sau này ở trong phủ, nếu có người khi dễ nàng thì nàng hoàn toàn không cần bận tâm gì hết, cứ để Đan Tuyết động thủ, tuyệt đối không cần ẩn nhẫn. Phu quân của nàng cho dù có vô dụng nhưng bảo hộ nàng trong phủ vô ưu vẫn có thể làm được. Chỗ Lão thái quân cũng không cần nàng mỗi ngày đều đi thỉnh an, nàng có đi thì bà ta vẫn sẽ không thích nàng, nàng không đi thì bà ta cũng không có biện pháp gì bắt buộc nàng, bà ta vẫn không dám khi dễ trên đầu của ta. Nàng chỉ cần coi chừng bản thân mình cho tốt là được, đừng cho bất kỳ ai khi dễ nàng, cho dù chọc thiên hạ đại loạn thì cũng đừng quên hết thảy đều có ta.”
Một tiếng ‘A Đồng’ từ trong miệng Thẩm Hấp phát ra khiến cả người Tạ Hộ đều mềm mại. Đây là lần đầu tiên nàng nghe phu quân tường tận phân phó như vậy, Tạ Hộ nhất thời cảm thấy đầu óc có chút không tiếp thu nổi. Bất quá, nhìn thần sắc chắc chắn của phu quân, trong lời nói không thiếu sự quan tâm, Tạ Hộ bỗng nhiên cảm thấy thập phần ấm áp. Những lời này nếu là người khác nói ra thì Tạ Hộ quả quyết sẽ không tin tưởng, nhưng những lời này xuất ra từ "miệng vàng" của Thiên Duyên Đế tương lai, nàng còn có lý do gì mà không thể tin tưởng đây chứ?
“Phu quân, thiếp có nói qua với chàng hay chưa, ở trong lòng thiếp phu quân chính là người lợi hại nhất!” Mặc kệ đời trước hay là đời này, nam nhân này là người duy nhất Tạ Hộ nàng đây cung phụng, bất quá đời trước nàng cung phụng ở mặt ngoài, còn một đời này nàng sẽ cung phụng ở trong lòng.
Thẩm Hấp không dự đoán được mình nói "tràng giang đại hải" như vậy mà nha đầu này không thể hiểu được một câu, không khỏi nghiêng đầu bật cười giơ tay nhéo mũi nàng, nhìn bộ dáng nàng tức muốn hộc máu, lại thập phần không tha ôm nàng vào trong lòng. Từ khi cùng nàng thành thân, hắn bỗng dưng thường xuyên muốn cười, từ trước luôn là người trầm ổn có mức độ, hiện tại lúc nào cũng chỉ muốn trêu cợt nàng, vào lúc tâm tình không tốt, chỉ cần thấy nàng thì tất cả cảm xúc bực tức đều có thể đúng lúc nhịn xuống, nhất cử nhất động của nàng đều có thể dễ dàng khống chế hỉ nộ của hắn. Thói quen này thực đáng sợ nhưng hắn lại không thể tự thoát ra được.
*Đăng tại Wattpad*
Từ sau khi nghe Thẩm Hấp phân phó thì Tạ Hộ cũng liền làm theo, mỗi ngày không cần đi thỉnh an Lão thái quân, bởi vì nàng biết Lão thái quân cũng không phải thân sinh tổ mẫu của Thẩm Hấp, mà bà ta đối với Thẩm Hấp cũng không có sự yêu quý của một tổ mẫu dành cho tôn tử, nếu quan hệ giữa bọn họ xa cách như thế, vậy thì Tạ Hộ gả cho Thẩm Hấp cần gì một hai phải đi dâng tặng một phần hiếu tâm không cần thiết đây chứ?
Không cần đi thỉnh an nên mỗi ngày Tạ Hộ thật ra có thể ngủ thực ngon, cho dù ban đêm bị người nào đó đòi hỏi vô độ, ngày hôm sau cũng có thể ngủ nướng một chút cho đủ giấc. Thẩm Hấp đôi khi sẽ cùng nàng ngủ nướng rồi nhìn nàng tỉnh lại, đôi khi nếu rất sớm cần đi ra ngoài thì sẽ ở bên tai nàng nhẹ giọng báo một tiếng, bảo đảm Tạ Hộ nghe thấy rồi mới có thể đứng dậy rời đi.
Tạ Hộ cảm thấy cuộc sống như vậy quả thực chính là muốn sủng hư nàng mất rồi, sau một lần Tạ Hộ ngủ dậy trễ bị Hoa Ý và Trúc Tình chê cười bèn ảo não thầm nghĩ như vậy.
Bất quá, cuộc sống được sủng ái như vậy thử hỏi có nữ nhân nào mà không thích đâu chứ? Mặc kệ là đời trước hay là đời này, chưa từng có nam nhân nào đối tốt với Tạ Hộ như vậy. Lúc trước Tạ Hộ chỉ nghĩ muốn gả cho một nam nhân giống tỷ phu Hách Phong -- không có gia thế hay không có quan cấp cũng không quan trọng, chỉ cần một tấm lòng đối xử tốt với thê nhi là đủ rồi. Vậy mà đời này nàng lại có thể gả cho chủ tử, nàng chưa từng có hy vọng xa vời sẽ được sủng ái. Đời trước nàng đã chứng kiến rất nhiều phi tần trong cung không chiếm được tình yêu của chủ tử mà tưởng niệm thành cuồng, vì thế nàng chỉ nghĩ sống ở bên người chủ tử, chăm sóc chủ tử thật tốt, cho dù cả đời chủ tử chỉ coi nàng như một nô tài nàng cũng chấp nhận, nhưng nào ai có thể ngờ được sự tình sẽ phát triển thành như vậy? Chủ tử cẩn thận tỉ mỉ quan tâm đến nàng, săn sóc chiếu cố từng ly từng chút, không lúc nào là không ăn mòn trái tim Tạ Hộ khiến nàng trầm luân, làm nàng điên đảo, không ngờ cuối cùng người được chăm sóc ngược lại là nàng.
Các loại sợ hãi cùng bất an bỗng dưng quay lại trong lòng Tạ Hộ, nàng sợ hết thảy chỉ là một giấc mộng -- ở trong mộng nàng được tất cả những gì bản thân mong muốn, nhưng nếu là mộng thì chung quy sẽ có một ngày phải tỉnh lại. Lúc tỉnh lại thì chủ tử vẫn là chủ tử tôn quý, mà nàng vẫn một kẻ nô tài hèn mọn đáng thương. Nàng nghĩ, nếu hiện tại chủ tử muốn tổn thương nàng thì quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay, bởi vì nàng thừa nhận, tâm của nàng đã trầm vào vòng luân hãm không thể nào khống chế được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT