Edited by Bà Còm

Nhiếp Nhung làm y theo Thẩm Hấp phân phó, đưa Tạ Hộ đến đầu hẻm của Hầu phủ liền không hề đi thêm, ngay cả mã phu cũng không bị kinh động, chân chính "tới vô ảnh đi vô tung".

Tạ Hộ xuống xe đi vào trong viện, thấy Vân thị đang tưới hoa nên ghé vào thỉnh an rồi trở về Tốn phương cư.

Hoa Ý không thấy đâu, rất ít khi gặp nha đầu này trong viện. Trúc Tình từ gian trong ra đón, châm trà cho Tạ Hộ: “Tam cô nương và Tứ cô nương đã sớm trở về, tiểu thư đi đâu vậy? Coi búi tóc của tiểu thư bị lỏng lẻo hết rồi.”

Trúc Tình chỉ hỏi thăm một cách bình thường mà thôi, nhưng khiến tim Tạ Hộ không hiểu sao lại đập thình thịch. Tạ Hộ theo bản năng giơ tay sờ búi tóc, quả thực lỏng lẻo rất nhiều, sáng sớm còn cắm một cây trâm trân châu phía sau bây giờ đã không còn. Trúc Tình cũng phát hiện vấn đề này: “Ủa, cây trâm trân châu của tiểu thư đâu?”

Tạ Hộ nhìn Trúc Tình, thật mau bình tĩnh lại: “À, chắc lúc nãy ta đi dạo thư cục bị chen lấn nên rớt rồi.”

Trúc Tình nhìn Tạ Hộ thở dài: “Tiểu thư, không phải nô tỳ dông dài, nhưng lần tới vẫn nên dẫn theo nô tỳ cùng đi. Nô tỳ mang theo bánh trái ở trong xe chờ tiểu thư, xuất nhập đều có người hầu hạ. Cây trâm kia tốt xấu gì cũng phải bỏ tiền ra mua, tiểu thư thấy rớt rồi cho qua luôn, cũng không quay lại để tìm.”

Hầu hạ Tạ Hộ vài năm, Trúc Tình đã sớm quen thuộc với tính tình của vị chủ nhân này. Chỉ cần không phạm vào điểm mấu chốt và nguyên tắc của tiểu thư thì ngày thường cho dù có cằn nhằn hay trêu ghẹo nàng một chút cũng không thành vấn đề. Chỉ thấy Tạ Hộ hờn dỗi liếc Trúc Tình một cái, quả thực không có tức giận vì lời cằn nhằn của tỳ nữ thiếp thân, giơ tay điểm điểm nói: “Không cần gấp, hãy trải giường cho ta. Ta đi dạo một hồi cũng mệt, muốn nằm nghỉ một lát.”

Thật ra đâu thể chỉ dùng chữ "Mệt" để hình dung trạng thái của Tạ Hộ bây giờ. Lúc nãy bị dọa đến mức tay chân nhũn ra, đến bây giờ còn chưa thật sự hoàn hồn. Hiện giờ Tạ Hộ cảm thấy hai chân dường như bị nhúng chì, nặng nề không muốn nhấc lên, trong đầu ong ong, trước mắt luôn hiện ra hình ảnh kia, chóp mũi luôn quẩn quanh mùi hương như có như không. Đời trước trong lòng nàng đã có người, mặc dù cũng có khi chủ tử "bất bình thường" nhưng nàng cũng không để ở trong lòng. Nhưng đời này tâm tư của nàng thật thanh minh, không hề khốn đốn vì tình, cả người giống như một trang giấy trắng chưa hề được viết lên. Hiện giờ chủ tử đột nhiên thân cận với nàng, giống như đã đặt bút viết lên trang giấy trắng, khiến nàng mơ mơ hồ hồ, mặc dù không nhìn rõ nhưng vẫn biết trên giấy đã viết cái gì đó không hề thuần túy.

Tạ Hộ ngủ một giấc từ chạng vạng tới sau nửa đêm mới tỉnh lại. Một khắc trước khi tỉnh lại nàng còn nằm mơ, mơ thấy nàng đang hầu hạ Ngự tiền, cùng chủ tử sớm chiều thân cận. Nàng chưa từng phát hiện hóa ra đời trước nàng lại gần gũi với chủ tử như vậy, ban ngày hầu hạ bên người, buổi tối nếu không thị tẩm phi tần thì chủ tử ngủ trên long sàng, còn nàng ngủ dưới long sàng, trước khi chủ tử ngủ người nhìn thấy cuối cùng là nàng, tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy cũng là nàng. Cuộc sống buồn tẻ trong cung thế nhưng bọn họ cứ thân cận như vậy mà trải qua mười mấy năm...

***

Tháng mười qua đi, Vân thị liền bắt đầu bận rộn chuẩn bị đón tết. Có đôi khi Tạ Hộ cũng đi theo bà làm trợ thủ. Ngoại trừ những việc đó Tạ Hộ còn phải kiểm tra sổ sách của Phúc Nguyên lâu, vẽ mẫu mã mới cho Đa Bảo các. Gần đây Tạ Thiều lại tính toán mở một chi nhánh của Đa Bảo các tại kinh thành, việc cần làm rất nhiều, vì thế Tạ Hộ cũng không có dư thời gian suy nghĩ chuyện gì khác.

Hoa Ý thỉnh thoảng lại mang tin tức về cho nàng, nói là Hàm Hương thật lợi hại, hoàn toàn nắm bắt được tính nết của Tam lão gia, khiến Tam lão gia trầm mê không biết đường về, không có nàng ta là không chịu được, làm cho Tam phu nhân tức giận đến mức bịnh lên bịnh xuống. Mấy ngày trước còn nghe nói Tam lão gia muốn nâng Hàm Hương lên thành trắc thất.

Tạ Hộ nghe mấy chuyện này cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi nghe rồi kêu Hoa Ý tiếp tục tìm hiểu.

Tháng giêng tuyết rơi như lông ngỗng, trong phòng đốt chậu than thật ấm áp, Tạ Hộ không muốn đi ra ngoài một chút nào. Tuy nhiên mỗi năm vào dịp này, Lão phu nhân Quy Nghĩa Hầu phủ đều phải đi Định Quốc Công phủ thỉnh an Lão thái quân. Hai người là tỷ muội cho nên Quy Nghĩa Hầu phủ và Định Quốc Công phủ cũng coi như có quan hệ họ hàng, Hình thị đương nhiên sẽ không lờ đi Lão thái quân. Vì thế mỗi năm vào ngày mùng năm hoặc mùng sáu tháng giêng đều sẽ mang theo mấy tôn tử được bà ta nhìn trúng cùng nhau đến chúc tết.

Năm trước Hình thị mang theo Tạ Bác và Tạ Ngọc nên Tạ Hộ cho rằng năm nay cũng thế. Dù nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được năm nay Hình thị lại muốn mang nàng cùng đi.

Ngoại trừ Tạ Hộ còn có Tạ Hành, Tạ Ngọc và Tạ Xước, bốn cô nương của Hầu phủ đều được lên danh sách. Năm nay Hình thị lại không dẫn theo một nam hài nhi nào, chỉ có bốn nữ hài nhi đều đi cùng.

Nếu Tạ Hộ có thể tự mình lựa chọn thì nàng thiệt tình không muốn đi Định Quốc Công phủ một chút nào, cho dù biết các nàng chỉ bái kiến Lão thái quân tại hậu trạch, sẽ không thấy chủ tử, nhưng Tạ Hộ vẫn không muốn đi. Khổ thay Hình thị đã phán ra một câu, cho dù nàng có tâm phản loạn nhưng nương của nàng Vân thị cũng không dám có.

Vào ngày mùng sáu, Tạ Hộ mặc áo gấm màu hồng phấn với hoa văn cát tường bạch thược đi đôi với váy phi ngư trăm nếp gấp, một thân diễm lệ bị Vân thị đẩy ra ngoài.

Ba cô nương khác hôm nay cũng ăn mặc hoan hỉ phú quý, dù sao cũng là đi Quốc công phủ bái kiến Lão thái quân, không thể không ăn diện thật tinh xảo đoan trang.

Hôm nay các nàng ngồi trên xe ngựa to chuyên dành cho Hình thị, xe ngựa giống như một căn phòng nhỏ, cần gì đều có. Hình thị ngồi ở nhuyễn tháp duy nhất trong xe, bốn cô nương chia nhau ngồi ở hai băng ghế hai bên. Xe ngựa lắc qua lắc lại, Hình thị lần thứ hai ân cần dạy bảo các nàng, phải hành lễ như thế nào, giữ quy củ gì, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có thể thấy được Hình thị rất là cung kính với Lão thái quân Định Quốc Công phủ.

Tới Định Quốc Công phủ thì phát hiện người tới cửa chúc tết nối liền không dứt. Có người mặc cả quan phục tiến đến, quan phục thêu hoa văn ngư, hạc còn có cả hổ sư. Đúng là phủ của nhất đẳng Quốc công có khác, quan viên tới cửa thấp nhất cũng là tam phẩm.

Hình thị tuy rằng là Lão phu nhân Quy Nghĩa Hầu phủ, trên người có nhị phẩm cáo mệnh, bất quá cũng chỉ là nữ quyến, làm sao so được với triều thần thật sự nắm quyền hành trong triều đình. Vì thế gặp nhau ở cửa thì đa số Hình thị phải thoái nhượng, có một vài quan viên nhận ra bà, nể tình cũng sẽ dừng lại xã giao vài câu.

Được người hầu đưa vào viện, Tạ Hộ vốn tưởng rằng hậu viện cũng đông đúc người đến người đi như vậy, ai ngờ hậu viện của Lão thái quân thật thanh tĩnh, tuy rằng cũng có không ít thân ảnh, nhưng bầu không khí toàn diện vẫn rất hài hòa.

Hình thị đã đến làm Lão thái quân rất là cao hứng, lập tức sai người an bài vị trí bên cạnh để Hình thị ngồi xuống. Bốn cô nương Hầu phủ tiến lên hành lễ, Tạ Hành và Tạ Ngọc đi trước, Tạ Hộ và Tạ Xước theo sau, chia làm hai hàng hành lễ với Lão thái quân.

“Tốt, đều là hài tử ngoan. Năm nay đã mấy tuổi rồi?”

Gương mặt Lão thái quân và Hình thị có chút giống nhau, nhưng Lão thái quân nhìn có vẻ hiền lành hơn Hình thị, mở miệng nói chuyện rất chậm rãi, bất quá cặp mắt kia vô cùng sắc bén, đảo qua bốn cô nương Tạ phủ, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Tạ Hộ đang đứng sau lưng Tạ Hành, nhưng chỉ liếc vài cái chứ không đơn độc hỏi chuyện.

“Hồi lão thái quân, mười sáu (mười lăm, mười bốn, mười ba) rồi ạ!” Tạ Hành dẫn đầu, bốn cô nương theo thứ tự báo tuổi.

Lão thái quân gật đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ sai người mang kim đậu ra thưởng, mỗi người được tùy ý lấy tay vốc. Các phủ đệ khác thưởng kim đậu cho khách lạ phần lớn là rỗng ruột, Định Quốc Công phủ thưởng kim đậu tất cả đều đánh đặc ruột, cầm trong tay có cảm giác thật nặng. Kim đậu được mài giũa trơn bóng, một bàn tay của tiểu cô nương cũng vốc không được bao nhiêu.

Tạ Hành, Tạ Ngọc và Tạ Hộ đều vốc một ít cho có, tới phiên Tạ Xước thì dùng hai tay chập vào nhau như một cái chén, hốt đầy một vốc còn muốn hốt thêm lần thứ hai, cũng may Hình thị nhìn thấy khụ một tiếng ngăn lại, Tạ Xước lúc này mới ngừng tay cúi đầu.

“Trước nay đã nghe nói Quy Nghĩa Hầu phủ đều sinh toàn mỹ nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên đúng vậy, cô nương nào cũng đều mỹ mạo xinh đẹp như hoa. Lão phu nhân thật sự có phúc.”

Nói chuyện chính là Trưởng Tôn thị, chủ mẫu nhị phòng của Định Quốc Công phủ. Sau khi chủ mẫu đại phòng qua đời, phần lớn công việc của Định Quốc Công phủ đều do Trưởng Tôn thị thay thế xử trí, bởi vậy địa vị trong phủ rất cao. Trong miệng bà ta tuy rằng đang khen, thật ra còn có ý thầm mỉa mai lòng tham của Tạ Xước.

Hình thị cười ôn hòa, cũng không tức giận: “Thục nhân đã quá khen, đều là mấy tiểu nha đầu không quy củ. Nếu Thục nhân nhìn vừa mắt, chỉ cần chọn bọn chúng hầu hạ bên người cũng đã là phúc khí tu luyện mấy đời của bọn chúng rồi.”

Trưởng Tôn thị là tam phẩm cáo mệnh, phàm là thê tử của quan viên tam phẩm thì được nhận phong hào cáo mệnh tương đương xưng là Thục nhân. Hình thị xưng hô như vậy có thể nói là đã rất điệu thấp, chưa nói đến phẩm cấp của Hình thị vốn dĩ cao hơn Trưởng Tôn thị, ngay cả so tuổi tác thì Hình thị cũng không cần khiêm tốn đến độ đó trước Trưởng Tôn thị. Nhưng sau lưng Trưởng Tôn thị dù sao cũng là Định Quốc Công phủ, lại còn là nhất phẩm Quốc công phủ, thế lực không thể ngang hàng được với tam đẳng Quy Nghĩa Hầu phủ. Hình thị là loại người "co được dãn được", đừng nhìn bà ta tuổi lớn, bản lĩnh xem mặt đoán ý khom lưng cúi đầu lại không hề suy giảm một chút nào.

“Ai da, Lão phu nhân làm ta ngại chết. Cô nương mỹ mạo như vậy sao có thể hầu hạ bên người ta chứ? Thật là nói đùa!”

Tam phòng phu nhân Vạn thị ngồi bên cạnh cũng che miệng cười cười: “Đúng vậy. Thiên kim Hầu phủ lại có bộ dáng như vậy, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Lão phu nhân cũng quá mức khiêm tốn rồi.”

Hình thị vội vàng xua tay: “Đừng nói cái gì mà tiền đồ với không tiền đồ, chỉ cần bọn chúng đừng gả cho những kẻ "dưa vẹo táo nứt" thì ta liền cảm thấy mỹ mãn.”

Nghe xong lời của Hình thị, ấn đường của Tạ Hộ có chút nhảy thình thịch, "Dưa vẹo táo nứt" trong miệng Hình thị rất có khả năng ám chỉ tỷ phu Hách Phong... Bất quá, nghe đến đó Tạ Hộ cũng coi như đã minh bạch, rào đón nửa ngày hóa ra Lão thái thái đang muốn "đẩy mạnh tiêu thụ" các nàng chứ gì. Chẳng qua Định Quốc Công phủ cũng thật kín miệng, nửa điểm cũng không buông lỏng, hiển nhiên là chướng mắt mấy vị cô nương Hầu phủ.

Ngồi trong chốc lát thì trong hậu viện dần dần đông người, quan phu nhân dẫn theo cô nương nội quyến ùn ùn kéo đến. Hình thị cũng không tiện ngồi thêm nên hẹn Lão thái quân năm sau lại tụ rồi cáo từ.

Vạn thị thay Lão thái quân đưa tiễn. Mới vừa đi đến cửa thì gặp Định Quốc Công Thẩm Diệp, một thân hoa phục lộ vẻ uy nghiêm tiêu sái, cho dù đã qua tuổi 40 nhưng phong thái vẫn bức người, hai khóe môi có vết hằn thật sâu chứng tỏ ông ta là người nghiêm túc không thích cười. Đi theo phía sau ông ta là một thanh niên mắt mũi nhìn tâm, bộ dáng cực kỳ tuấn tú như tiên nhân, không phải Đại công tử Thẩm Hấp thì còn là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play