Edited by Bà Còm in Wattpad

Hải vực ở Lộc châu xuất hiện hải tặc, ở vùng duyên hải đốt nhà giết người đánh cướp. Tri phủ Lộc châu bẩm báo lên triều đình, đêm đó Nội các liền triệu tập các bộ để thương lượng đối sách. Thừa tướng Lạc Cần Chương "đứng mũi chịu sào", chủ trương công phạt áp chế, Thủ phụ Dục đại nhân chủ trương chiêu an, nhân mã hai phe đánh nhau không thôi. Cuối cùng Thiên Hòa Đế tiếp thu gián ngôn của Thừa tướng, cho rằng bọn hải tặc này đều đã mất hết nhân tính không thể khoan hồng, chỉ có công phạt áp chế thì mới bảo đảm cho bá tánh ở biên giới được bình an.

Sau khi quyết định công phạt áp chế, vậy thì người được chọn đi công phạt là ai? Một phen thảo luận nữa, Thiên Hòa Đế lại làm chủ giao trách nhiệm này cho Đại Hoàng tử Phong Cừ, ngoài ra phái theo Thủy sư Trương Lương hiệp trợ. Lúc này mới có thể khởi hành chạy đến Lộc châu.

Thẩm Hấp trở lại Thương Lan Uyển chuẩn bị rời đi ngay lập tức. Sớm định ra ngày mai mùng sáu tháng chín sẽ dọn ra khỏi Thẩm gia rồi cử hành nghi thức khai phủ, nhưng sự tình phát sinh quá gấp, chuyện này đành phải giao cho Tạ Hộ một thân một mình gánh vác. Tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm tốt, không có khả năng hủy bỏ bất thình lình, cho nên chỉ có thể đúng hạn tiến hành.

Tạ Hộ thật ra không phải sợ hãi chuyện phải đứng ra chủ trì nghi thức khai phủ Hoàng tử một mình, mà là lo lắng về vụ lúc này Thẩm Hấp phải lĩnh mệnh đi trấn áp hải tặc. Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không thể nhớ được đời trước Thẩm Hấp có ra biển lãnh binh hay không, cho nên đối với cuộc chiến lần này thắng bại thế nào nàng cũng không có bao lớn nắm chắc, nhưng lại không thể bởi vì như vậy liền chủ trương kêu Thẩm Hấp đừng đi. Trên thực tế, tất cả mọi người đều nhìn ra được, chuyện lãnh binh lần này thật ra chính là Thiên Hòa Đế muốn tôi luyện Đại Hoàng tử, chỉ cần bình an trở về thì chắc chắn sẽ được phong Vương.

Thẩm Hấp rốt cuộc vẫn lãnh binh mà đi.

Mùng sáu tháng chín, Tạ Hộ một mình chủ trì nghi thức khai phủ, tuyên cáo phủ đệ của Đại Hoàng tử rốt cuộc khai mở. Không ít khách khứa tham gia nghi thức đã bàn tán, chỉ trong vòng vài tháng sau thì Hoàng tử phủ này có lẽ sẽ biến thành Vương phủ, Tạ Hộ nghe được cũng chỉ cười cười.

*Edited by Bà Còm*

Ngày mười hai tháng chín, Thẩm Hấp ra biển xong thì Hoàng Thượng đã bãi triều ba ngày. Ngoài cung không biết tình huống như thế nào, lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Tạ Hộ cũng ở trong phủ nôn nóng chờ đợi, mãi đến ngày hôm nay trong cung rốt cuộc mới tới thông truyền, nói là Hoàng Hậu nương nương triệu nàng vào cung -- tân phủ khai mở, dù sao cũng phải vào lãnh chút thưởng mang về.

Tạ Hộ trang điểm xong liền theo Ngự giám tiến cung.

Trong Dục Khánh điện, Hoàng Hậu nương nương nằm nghiêng trên giường La Hán, tinh thần trông rất uể oải, Hách ma ma ở bên cạnh hầu hạ nương nương uống dược. Hoàng Hậu nương nương bưng chén thuốc, ánh mắt có chút ngưng trệ, một tay dùng muỗng bạc quấy nước thuốc màu đen trong chén, nghe được tiếng thông truyền Hoàng Tử Phi giá lâm mới kêu Hách ma ma đỡ mình ngồi lên.

Thấy Tạ Hộ, Hoàng Hậu muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới vươn tay về phía Tạ Hộ. Tạ Hộ đón nhận, cảm thấy tay Hoàng Hậu nương nương thật là lạnh lẽo. Hoàng Hậu kêu Tạ Hộ ngồi trên chiếc đôn khắc hoa ở một bên, trầm mặc hồi lâu mới đưa chén thuốc trong tay cho Hách ma ma rồi phất phất tay. Hách ma ma hiểu ý lãnh cung nữ thái giám hầu hạ bên trong nối đuôi nhau đi ra.

Tạ Hộ biết Hoàng Hậu nương nương có chuyện muốn nói, liền ngồi ngay ngắn chờ nương nương mở miệng. Hoàng Hậu nhắm mắt lại thở ra một hơi thật dài, sau đó mới mở mắt nhìn Tạ Hộ: "Hoàng Thượng nói, chờ Đại Hoàng tử khải hoàn trở về liền chính thức cho hắn gửi dưới danh nghĩa ta, phong hắn làm Thái Tử."

Tạ Hộ không ngờ câu đầu tiên của Hoàng Hậu hóa ra lại là chuyện này, khóe miệng khẽ nhúc nhích một chút rồi gật đầu: "Vâng, đa tạ mẫu hậu."

Hoàng Hậu nương nương lại trầm mặc thêm một lát, bất quá lần này lại không trầm mặc quá lâu: "Chuyện bà mẫu của ngươi... Hoàng Thượng cũng biết."

Đôi tay Tạ Hộ đặt trên đầu gối giao nắm với nhau, mũi mắt xem tâm không dám nhìn biểu tình của Hoàng Hậu. Thật ra đi một nước cờ hiểm này nàng cũng sợ hãi, chẳng qua ỷ vào trọng sinh biết trước được chuyện gì xảy ra nên mới làm liều -- nàng đã biết bởi vì cái bớt phượng hoàng tượng trưng cho Hoàng tộc Phong gia nên chắc chắn Thiên Hòa Đế vẫn sẽ đem ngôi vị truyền cho Thẩm Hấp, cho dù bởi vì chuyện của Lạc thị mà không thích Thẩm Hấp nhưng sẽ không thay đổi quyết định.

Nhưng biết trước là một chuyện, thật sự đối diện lại là một chuyện khác, coi vậy chứ nàng vẫn có chút khẩn trương. Trong lòng Tạ Hộ cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì ngay lúc này Thẩm Hấp không ở kinh thành, chỉ hy vọng khi Thẩm Hấp trở về thì chuyện này đã giải quyết viên mãn.

Tạ Hộ hít sâu một hơi, nhắc lại lời Hoàng Hậu: "Hoàng Thượng... cũng biết."

Điểm này nàng cũng không ngờ được, nàng thật sự chỉ muốn mượn tay Hoàng Hậu để mở ra cánh cửa vẫn luôn đóng kín che dấu chuyện này, nhưng không dự đoán được Hoàng Hậu sẽ đem kết quả nói cho Hoàng Thượng nhanh như vậy. Xem trạng thái hiện tại của Hoàng Hậu nương nương, Tạ Hộ lại nhớ tới ba ngày qua Hoàng Thượng đã bãi triều. Thực hiển nhiên, chuyện của Lạc thị đã gây ảnh hưởng sâu đậm hơn nàng nghĩ rất nhiều, hóa ra địa vị của Lạc thị trong lòng Đế Hậu thật sự rất cao.

Mà nghĩ đến đây thì tâm tư của Tạ Hộ càng yên ổn hơn một ít.

Chỉ cần hai vị còn để ý đến Lạc thị, vậy thì cơ hội để chuyện này được xử lý thỏa đáng có thể lớn hơn rất nhiều. Mà lúc nãy câu đầu tiên Hoàng Hậu mở miệng chẳng khác nào là muốn cho nàng một lời hứa hẹn -- chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến địa vị của Thẩm Hấp. Nếu đã là như vậy thì nàng còn có gì phải lo lắng nữa.

Hoàng Hậu gật đầu xác định: "Hoàng Thượng đã biết." Nhìn Tạ Hộ lại hỏi: "Có phải Đại Hoàng tử cũng đã sớm biết chuyện này hay không? Vì sao hắn không nói cho Hoàng Thượng?"

Tạ Hộ sâu kín thở dài: "Phu quân vẫn luôn bị chuyện này làm cho khốn nhiễu. Thật ra chàng làm như vậy cũng chỉ muốn giữ lại tự tôn cho mẫu thân, không muốn để mẫu thân chết đi mà vẫn phải đối mặt với những lời ô ngôn uế ngữ."

Thông qua cách giải thích này, Tạ Hộ coi như đã trình bày rõ ràng lập trường của bọn họ -- nói bao nhiêu, làm bao nhiêu, chính là không quá hy vọng chuyện này bị quá nhiều người biết, không muốn để cho người khác bình luận cuộc sống của Lạc thị, cuộc sống của Thẩm Hấp, thậm chí ngay cả cuộc sống của Đế Hậu...

Hoàng Hậu cũng cúi đầu nói: "Phụ hoàng người đã sai người bắt giữ Thẩm Diệp. Loại cặn bã như vậy mà chúng ta lại dung túng hắn nhiều năm như thế thật sự đáng giận!"

Tạ Hộ kinh ngạc nhìn Hoàng Hậu hỏi: "Bắt lại? Vậy sẽ định tội như thế nào đây ạ?"

Hoàng Hậu không nói gì, có lẽ nương nương cũng không biết đến tột cùng Thẩm Diệp sẽ bị Hoàng Thượng định tội như thế nào. Tạ Hộ thấy vậy bèn chậm rãi đứng lên, đi đến trước người Hoàng Hậu cong lưng nói: "Mẫu hậu, thật ra trong tay thần nhi nắm giữ nhân chứng có thể chứng minh, trong lúc Thẩm Diệp làm Quốc Công đã bạo ngược bá tánh vô tội."

Hoàng Hậu nhìn Tạ Hộ, thật lâu sau cũng không nói ra lời, cuối cùng mới thở dài: "Có lẽ chuyện này không phải chỉ xử trí một mình Thẩm Diệp là có thể giải quyết."

Tạ Hộ khó hiểu: "Ý của mẫu hậu là..."

"Mãn môn sao trảm."

"..."

*Đăng tại Wattpad*

Rốt cuộc Tạ Hộ vẫn đem Liên di nương đã cứu được từ trong tay Thẩm Diệp giao cho Hoàng Hậu, hơn nữa cũng kêu Tam phu nhân Vạn thị vào cung để lại lời chứng nặc danh. Tội cường đoạt thương tổn dân nữ như vậy, thật ra nói nghiêm trọng cũng được hoặc nói không đáng kể cũng xong, điểm mấu chốt là xem Hoàng Thượng và Hoàng Hậu phán quyết như thế nào mà thôi.

Liên tiếp mấy ngày Thiên Hòa Đế đều ở trong ngục tự mình thẩm vấn Thẩm Diệp, khi cần tra tấn cũng sẽ tự mình động thủ. Thẩm Diệp cả người máu chảy đầm đìa bị trói vào giá gỗ. Thời điểm Lý Mậu dẫn Tạ Hộ tiến vào nhà ngục, nhìn thấy cảnh tượng máu me kia không khỏi tránh đi ánh mắt.

Lý Mậu trực tiếp đưa Tạ Hộ tới bên cạnh Thiên Hòa Đế, chỉ thấy mấy ngày không gặp mà khí tràng quanh thân Thiên Hòa Đế đã thay đổi trở thành âm trầm hơn rất nhiều, Tạ Hộ nhìn ngài dường như thấy được Thiên Duyên Đế của đời trước -- Quân vương một khi tự phong bế mình liền dễ dàng đi vào con đường bạo ngược.

"Hoàng Thượng."

Tạ Hộ đi qua đi hành lễ, Thiên Hòa Đế vẫy vẫy tay cho nàng lên, còn chưa nói gì liền nghe Thẩm Diệp bị trói vào cọc gỗ đột nhiên cười ha hả: "Ha ha ha ha."

Miệng cười đầy máu tươi đầm đìa làm Thẩm Diệp thoạt nhìn vô cùng quỷ dị. Tạ Hộ không tới nhìn hắn mà đi đến bên cạnh Thiên Hòa Đế bẩm báo: "Hoàng Thượng, chuyện này nếu bị những người khác biết, khẳng định sẽ khiến cho một màn sóng to gió lớn, đối với Đại Hoàng tử điện hạ tuyệt không phải chuyện tốt."

Thiên Hòa Đế nhìn thoáng qua Tạ Hộ không nói gì, trong khi Thẩm Diệp lại ở ngay lúc này mở miệng phun huyết nói chuyện: "Đúng vậy, trừ phi ta chết. Hoàng Thượng muốn giết ta, ngay cả một đường đi ra pháp trường ta vẫn có thể gào lên cho cả thiên hạ đều nghe. Đến lúc đó, người khắp thiên hạ đều sẽ biết nữ nhân yêu quý của ngài rốt cuộc là mặt hàng gì! Ha ha ha ha ha ha."

Thiên Hòa Đế nhịn xuống lửa giận, muốn đứng lên nhưng lại bị Tạ Hộ vượt quá phận giữ chặt. Thiên Hòa Đế quay đầu nhìn Tạ Hộ, lạnh lùng nói: "Làm tốt chuyện ngươi nên làm. Vụ này trẫm sẽ tự biết xử lý, không cần ngươi phải tới khuyên!"

Tạ Hộ nói: "Phụ hoàng, ngài nghỉ ngơi một chút. Xin cho phép thần nhi nói với hắn vài câu."

Thiên Hòa Đế kinh ngạc, Thẩm Diệp nghe xong cũng ngẩn người, sau đó vẫn giữ bộ dáng "không sợ ngươi đánh" như cũ. Thật ra Tạ Hộ đã sớm đoán được, loại người có khuynh hướng bạo ngược như hắn thì đâu thể nào bởi vì thân thể đau đớn mà sợ hãi, cho nên, đối với Thẩm Diệp mà nói, sự đau đớn có lẽ cũng không phải là nỗi thống khổ.

Đi đến trước mặt Thẩm Diệp, Tạ Hộ cũng không chút nào do dự hỏi: "Ngươi có biết, Thẩm gia bởi vì ngươi mà lâm vào đại họa?"

Thẩm Diệp vốn tưởng rằng Tạ Hộ sẽ nói gì ghê gớm, hừ lạnh một tiếng, nhổ ra một búng máu khiêu khích: "Thì có sao đâu? Thời điểm ta mang phú quý đến cho bọn họ thì bọn họ không cự tuyệt, hiện tại bởi vì ta mà gặp phải đại họa thì bọn họ càng không có tư cách cự tuyệt. Ta họ Thẩm, bọn họ cũng họ Thẩm, cùng chết với nhau thì có gì mà không đúng?"

Lời nói như vậy nghe vào tai làm Tạ Hộ cảm thấy thật khôi hài, nếu người Thẩm gia nghe được còn không biết sẽ thất vọng thương tâm đến độ nào.

Thẩm Diệp giống như rất hài lòng về câu tuyên bố của mình, vì thế lại cười ha hả. Thương tích đầy mặt, miệng đầy máu, nhìn hắn lúc này thấy vừa quỷ dị vừa khủng bố. Như là nhìn thấu ý nghĩ của Tạ Hộ, Thẩm Diệp thấy nàng nhìn chằm chằm mình không nói lời nào, vì thế lại mở miệng trêu chọc: "Như thế nào? Sợ à? Ha ha ha, lôi người nhà của ta ra đe dọa mà ta còn chưa sợ, ngươi sợ cái gì? Phải biết rằng, chuyện của Lạc thị cũng không phải chỉ một mình ta biết... Thẩm gia có rất nhiều người đã gặp qua bộ dáng dâm đãng như cẩu nương của ả, ha ha ha ha ha ha. Các ngươi muốn giết ta sao, không quan hệ, giết càng tốt, ha ha ha ha ha."

Thiên Hòa Đế bạo nộ: "Lý Mậu, cầm đao tới! Trẫm phải làm thịt hắn ngay tại chỗ!"

Tạ Hộ nhìn Thẩm Diệp, đột nhiên xoay người nói: "Hoàng Thượng, giết loại người này cần gì ngài tự mình động thủ, thật sự tổn hại long uy. Theo như thần nhi thấy, nên móc mắt rút lưỡi người này xong mới đưa ra Ngọ môn lăng trì xử tử thì tốt hơn. Tất cả mọi người Thẩm gia đều mang tội đồng lõa! Thẩm Diệp không sợ ngài động thủ diệt toàn môn của Thẩm gia, nhưng thần nhi không tin người Thẩm gia cũng không sợ. Đến lúc đó, người đứng ra hành hình đều dùng toàn bộ người Thẩm gia, để cho bọn họ đích tay lăng trì hắn. Thứ nhất là cho họ cơ hội để có thể chứng tỏ sự trung thành của bản thân, thứ hai là vì muốn ban cho Quốc Công cái chết náo nhiệt hơn một chút -- người hành hình đều là từ Thẩm gia, nói vậy Quốc Công chắc chắn sẽ vui lòng mà nhắm mắt."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play