Thẩm Hấp nhìn Tạ Hộ nói chuyện, cảm thấy trên người thê tử tỏa ra hào quang loá mắt. Từ trước hắn chỉ nhìn nàng như một đóa hoa giải ngữ đặc biệt tốt, có nàng làm bạn bên người khiến hắn có thể tùy thời tùy chỗ thả lỏng, không cần giống như trước đây ngày ngày chỉ biết nhớ đến cừu hận, mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ kế hoạch báo thù. Chính là nàng đã cho hắn hiểu, trên đời này ngoại trừ báo thù còn có những chuyện khác càng tốt đẹp hơn, mà tất cả những chuyện tốt đẹp đó không có chuyện nào mà không phải do nàng mang đến cho hắn.
Một thê tử ôn nhu săn sóc, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, một nhi tử khỏe mạnh đáng yêu... tất cả những thứ đó trước đây hắn có nằm mơ cũng không dám tơ tưởng. Cho nên, lúc trước hắn cũng không hy vọng nữ nhân này sẽ trợ giúp gì cho hắn, không phải hắn có ý coi thường nàng, mà chính là cảm thấy nàng đã làm cho hắn quá đủ quá tốt rồi. Vậy mà không ngờ được, từ chuyện hôm nay mà ông trời lại cho hắn kiến thức được sự cơ trí của nàng. Vốn dĩ loại tâm tình cưới nàng là hắn đã "kiếm" được đúng người đột nhiên cần phải xác định lại, bởi vì một người tuyệt diệu như nàng thì căn bản không thể chỉ dùng từ ‘kiếm’ là có thể hình dung.
Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp ngơ ngẩn nhìn mình, không khỏi sờ sờ gương mặt hỏi: “Sao thế? Thiếp đã nói sai chỗ nào rồi à?”
Tạ Hộ âm thầm hồi tưởng lời nói lúc nãy, chỉ sợ chính mình có phải tiết lộ cái gì hay không, hoặc là nói những câu gì đó không nên nói? Nhưng sau một hồi lục lọi, Tạ Hộ phát hiện mình cũng không nói sai điều gì, bèn buông chén trà ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp dường như cũng ý thức được bản thân thất thố, hít sâu một hơi rồi cũng buông xuống chén trà, ôm Tạ Hộ vào lòng xúc động thốt lên: “A Đồng, nàng tốt như vậy, nếu về sau nàng không ở bên người ta thì ta phải làm sao bây giờ?”
“...”
Tạ Hộ khó hiểu nhìn Thẩm Hấp, không rõ vì sao phu quân đột nhiên nói ra câu này, chợt nhớ tới nếu Thẩm Hấp đăng cơ, chính mình có thể lưu lại bên người phu quân hay không vẫn là một vấn đề, không khỏi cười khổ: “Chỉ cần chàng không xua thiếp đi, vậy thì làm sao thiếp lại không ở bên người chàng? Trừ phi chàng không cần thiếp nữa.”
Thẩm Hấp ôm nàng chặt hơn, trịnh trọng nói: “Ta sẽ không bao giờ không cần nàng. Cho dù nàng không cần ta thì ta vẫn sẽ giữ chặt nàng bên cạnh!”
Tạ Hộ bị Thẩm Hấp ôm vào lòng ngực, nghe được phu quân nói lời này khóe mắt dường như có chút chua xót, thở dài một cách bất đắc dĩ duỗi tay xoa mặt Thẩm Hấp rầu rĩ nói: “Chàng cần phải nhớ kỹ những lời này. Tương lai thiếp cũng không cầu có thể cùng chàng sánh vai, chỉ cần cho thiếp một vị trí nhỏ ở chỗ có thể thấy được chàng cũng là đủ rồi.”
Thẩm Hấp hôn lên môi nàng nói một cách dứt khoát: “Nói bậy gì thế? Trên đời này nếu nàng không sánh vai với ta thì ai có thể thay vào vị trí của nàng? Đừng quên, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải thiếp. Sau này mặc kệ ta có thân phận gì, thân ta ở đâu thì nàng vĩnh viễn đều là người duy nhất có thể cùng ta sánh vai.”
Thẩm Hấp dường như có chút minh bạch ý tứ trong lời nói của Tạ Hộ. Hắn biết với thân phận thay đổi của mình hiện giờ làm trong lòng A Đồng khẳng định sẽ có khủng hoảng. Hắn hy vọng tận hết khả năng để có thể khiến nàng giảm bớt loại cảm giác bất an này. Nói nhiều cũng vô ích, chỉ có bảo đảm như vậy mới có thể làm nàng thoáng chút an tâm.
Tạ Hộ nhìn bộ dáng Thẩm Hấp cố gắng muốn an ủi nàng, không khỏi bật cười. Bàn tay vỗ về gương mặt phu quân thập phần ôn nhu: “Trong tương lai thân phận của chàng sẽ cao không thể với tới, thiếp có thân phận gì thiếp tự mình hiểu, bất quá chỉ là một đích nữ xuất thân Hầu phủ tam đẳng, ngay cả xứng với thân phận đích trưởng tử Định Quốc Công của chàng cũng đã kém xa vạn dặm, càng đừng nói đến thân phận sau này. Khi đó đứng cạnh chàng nhất định phải là nữ nhi của Thừa tướng, nữ nhi của Tam công, nữ nhi của Tướng quân hay nữ nhi của Thái úy Thái sư gì đó chứ tuyệt đối sẽ không phải là thiếp. Chàng không cần phải nói những lời đó để an ủi thiếp, ngay từ khi thiếp gả cho chàng thì thiếp cũng đã chuẩn bị một kết cục cho mình rồi.”
Thẩm Hấp nhíu mày hỏi: “Nàng tự tưởng tượng ra kết cục gì cho mình?”
Tạ Hộ cúi đầu thở dài, còn chưa trả lời đã nghe Thẩm Hấp tiếp tục nói: “Cũng chỉ muốn ở bên người ta chiếm hữu một vị trí nhỏ thôi sao? Nàng nguyện ý nhường ta cho nữ nhân khác?”
“Thế nào? Ta thấy nàng đúng là da ngứa rồi có phải hay không?” Tạ Hộ có chút khó hiểu vì sao ngữ khí của Thẩm Hấp đều thay đổi, chờ nàng phản ứng lại thì cả người đều đã bị Thẩm Hấp bế ngang lên. Tạ Hộ "hoa dung thất sắc", đôi tay câu lấy cổ Thẩm Hấp lắp bắp: “Phu, phu quân... chàng, chàng làm gì thế!”
Mặc kệ Tạ Hộ kêu lên sợ hãi, Thẩm Hấp vẫn mắt điếc tai ngơ, lập tức ôm nàng đi về hướng nội gian, sau đó liền bắt đầu dùng hành động để trừng phạt người nào đó không biết nghe lời. Ngay tức khắc nội thất liền truyền ra một ít thanh âm khiến người mặt đỏ tim đập, vẫn luôn duy trì tới tận đêm khuya mới dần dần ngừng lại.
Ngày hôm sau Tạ Hộ đỡ eo, tứ chi vô lực đồng thời khóc không ra nước mắt...
*Edited by Bà Còm*
Phó Song thực mau liền tới gặp Tạ Hộ hồi âm, đệ thiệp đi vào Thương Lan Uyển.
Tạ Hộ cũng không cùng Phó Song hàn huyên, mở miệng hỏi trực tiếp: “Thế nào? Có gì đặc thù không?”
Phó Song phưỡn bụng ngồi xuống, Hoa Ý Trúc Tình dâng trà cho nàng xong liền ngoan ngoãn lui ra, trong phòng khách của nội gian cũng chỉ dư lại hai người họ. Phó Song lấy trâm bạc trong tay áo trả lại cho Tạ Hộ, hơn nữa đem một ít tin tức mình thu được nói cho Tạ Hộ nghe: “Không hỏi không biết, cây trâm này tuy nhìn bình thường nhưng cũng có chỗ đặc biệt. Muội xem hoa văn tường vân khắc trên cây trâm nè, không giống như kiểu hoa văn tường vân của kinh thành. Vật phẩm trang sức trong kinh của chúng ta tuy rằng cũng khắc tường vân, chỉ là không khắc đến những bốn tầng như vậy, bởi vì trong kinh kiêng cử số bốn cho nên chỉ khắc ba tầng. Trên đời này duy nhất chỉ có phủ Phúc Châu mới dùng hoa văn như thế.”
(Trong tiếng Trung, số bốn “Tứ” đọc âm như “Tử” nghĩa là chết, hơn nữa còn căn cứ vào thứ tự thứ tư trong “Sinh – Lão – Bệnh – Tử” nên người ta kiêng con số bốn)
Tạ Hộ vô cùng ngạc nhiên, không ngờ nàng chỉ nghĩ để Phó Song tùy tiện tra một chút mà lại có thể tra ra nơi xuất xứ. Nếu cây trâm này chỉ có ở phủ Phúc Châu, vậy nàng liền có lý do tin tưởng chủ nhân của cây trâm rất có khả năng xuất thân từ Phúc Châu.
“Hơn nữa muội xem đóa hoa bên cạnh tường vân nè, đây là hoa mai. Ở kinh thành trong vòng mười năm qua cũng không lưu hành khắc hoa mai, chỉ có những tài nữ hay tài tử cậy tài khinh người mới thích. Hơn nữa, nguồn tiêu thụ trâm thoa lớn nhất là phụ nhân và tiểu thư khuê phòng cũng không thích kiểu hoa mai. Mà hoa mai khắc trên cây trâm bạc này kiểu dáng cũng tương đối cũ xưa, nhụy mai cũng có bốn cánh, càng chứng minh rõ hơn là cây trâm này không phải là mặt hàng trong kinh thành.”
Phó Song nói làm Tạ Hộ lâm vào trầm tư, suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi Phó Song: “Ý của tẩu là, chủ nhân cây trâm bạc này có lẽ xuất thân từ Phúc Châu phủ và là người đã có tuổi?”
Phó Song gật đầu: “Đúng vậy. Trương sư phó của Đa Bảo các chính là xuất thân từ Phúc Châu phủ cho nên ông ta mới biết được những việc này, nếu sư phó xuất thân từ địa phương khác thì phỏng chừng cũng không nói được kỹ càng tỉ mỉ đến như vậy.”
Tạ Hộ cũng cho rằng lần này thật sự như được ông trời hỗ trợ mới để cho nàng nắm giữ manh mối này, lại hỏi Phó Song:
“Ngoại trừ những điểm đó thì sư phó kia còn nói thêm gì khác không?”
Phó Song uống ngụm nước, ôm bụng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Ừ... có có có, Trương sư phó còn nói kiểu dáng của cây trâm này cũng không phải của cửa hàng bạc đặc chế độc nhất vô nhị. Muội muội cũng là cổ đông của Đa Bảo các cho nên đối với những việc này hẳn là biết rồi, cửa hàng vàng bạc của chúng ta chế tạo ra trang sức, nếu khách nhân đặt hàng thì chúng ta khẳng định sẽ đặc chế kiểu dáng duy nhất cho khách, nhưng nếu không có khách nhân yêu cầu thì chúng ta sẽ chế tác hàng loạt, một lần làm ra hàng trăm hàng ngàn cái cũng là chuyện thường. Chỉ là chế tác hàng loạt như vậy thì công phu khẳng định không tinh xảo bằng đồ đặc chế. Cho nên, phán đoán theo chất lượng và thủ công của cây trâm bạc này, cây trâm có lẽ được một hộ nhà cao cửa rộng nào đó thống nhất chế tạo cho lão ma ma trong phủ, cho nên chất lượng bạc tuy thượng đẳng nhưng thủ công lại không tinh xảo, cũng không đáng giá bao nhiêu, chỉ là có ý khoe ra bề mặt mà thôi.”
Tạ Hộ nghe đến đó trong lòng thật ra càng thêm xác định. Xem ra để cho Phó Song đi tra cây trâm cũng không uổng phí, thu hoạch được nhiều manh mối ngoài ý muốn như vậy.
Vốn dĩ Tạ Hộ muốn lưu Phó Song ở trong phủ ăn cơm, bất quá Phó Song lại nói hai ngày nay Tạ Thiều nghỉ hưu mộc ở nhà nên nàng phải về chăm sóc. Lúc này Tạ Hộ mới tự mình đưa Phó Song ra phủ, nhìn tẩu tử lên xe ngựa xong mới xoay người đi vào.
Nghĩ cũng đã khá lâu không đi thỉnh an lão thái quân, Tạ Hộ bèn thừa dịp hôm nay thời tiết tốt đẹp đi nhìn lão thái quân một chút.
Tạ Hộ vừa đi đến hoa viên lại suýt nữa bị một người đâm thẳng vào mình.
Hoa Ý Trúc Tình vội vàng nhào đến chắn trước người Tạ Hộ thế thân cho Tạ Hộ bị người kia đâm vào. Trước đó Đan Tuyết đã bị Tạ Hộ an bài đi chăm sóc Trường Thọ, cho nên hiện tại bên người Tạ Hộ cũng chỉ có Hoa Ý Trúc Tình che chở, ngày thường luôn đặc biệt chú ý cẩn thận.
Hai nha đầu thay Tạ Hộ chắn tai nạn nâng đỡ nhau đứng dậy, sau đó Tạ Hộ mới thấy rõ người cùng bọn họ chạm vào nhau chính là ai cũng bị kinh ngạc: “Liên di nương?”
Người đụng phải Hoa Ý Trúc Tình không ai khác hơn chính là Liên di nương.
Chỉ thấy sắc mặt Liên di nương có chút tái nhợt, khóe miệng và khóe mắt đều có chỗ xanh tím, lúc này thấy người mình đâm vào là Tạ Hộ mới cúi đầu hành lễ. Tạ Hộ đi lên trước nâng Liên di nương dậy hỏi:
“Liên di nương, trên mặt ngươi là chuyện như thế nào?”
Liên di nương ngẩn người, sắc mặt dường như so với vừa rồi còn trắng hơn một ít, duỗi tay che khuất vết thương ở khóe miệng, sau đó mới chậm rãi lắc đầu: “Không, không có gì, trước đó, trước đó bị té ngã.”
Tạ Hộ hồ nghi nhìn Liên di nương, vết thương trên mặt rõ ràng không phải vì té ngã. Tạ Hộ thấy Liên di nương thần sắc hoảng hốt, thân mình còn bị dọa đến phát run. Như là sợ Tạ Hộ tiếp tục hỏi sâu hơn, Liên di nương uốn gối thi lễ lần nữa, thanh âm thấp như tiếng muỗi vo ve: “Nếu Hoàng Tử Phi không có việc gì, vậy thiếp liền cáo lui, chỗ quản sự còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong.”
Nói xong lời này, Liên di nương không đợi Tạ Hộ phản ứng lại liền bỏ đi như chạy ra khỏi khu vườn muôn hoa rực rỡ.
Tạ Hộ nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Liên di nương như suy tư điều gì. Trong lòng Tạ Hộ cảm thấy phiền muộn khiến nàng cũng không còn hứng thú đến gặp lão thái quân, bèn kêu Hoa Ý Trúc Tình quay trở về Thương Lan Uyển.
Trong viện Hồ Tuyền đang chờ nàng. Lúc nãy khi ông ta tới thì vừa lúc Tạ Hộ đi tiễn Phó Song, Hồ Tuyền không gặp được nàng liền ở chỗ này chờ, thấy Tạ Hộ trở về bèn tiến ra đón: “Phu nhân, ngài muốn danh sách tất cả mọi người trong phủ thuộc hạ đều đã tìm tới. Định Quốc Công phủ tổng cộng có ba trăm hai mươi nô bộc, tiền viện có một trăm ba chục người, tạp vụ ở hậu viện có tám mươi người, số còn lại đều phân phối cho mỗi phòng của các viện.”
Tạ Hộ gật đầu, sau đó kêu Hồ Tuyền đi vào phòng khách, quả thực thấy trên bàn bày vài quyển sổ thật dày bèn hỏi: “Trong số những người này có bao nhiêu người đến từ phủ Phúc Châu?”
Lúc Hồ Tuyền tìm danh sách cho Tạ Hộ cũng đã phái người lật xem thống kê qua một hồi, cho nên hiện tại Tạ Hộ hỏi chuyện vẫn có thể trả lời được.
“Hồi phu nhân, trong phủ chúng ta có tám người là từ Phúc Châu tới. Chỗ đó xa xôi nên cũng không phải một đường sẽ tới thẳng phủ chúng ta, có vài người phải vượt qua chút trắc trở.”
"Được, trong số tám người này, có mấy người là phụ nhân trung niên? Lại có mấy người trước đây đã từng làm cho hộ nhà cao cửa rộng ở Phúc Châu?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT