Đả tự: Kiếm Giới

Doãn Kế Thiện vừa nghe nói Hòa Thân mang đến tin vui, đột nhiên tinh thần vô cùng phấn khởi cười nói: “Hòa đại nhân nói có tin vui thì chắc chắn là một món lớn rồi, mau nói”

Hòa Thân đáp: “Doãn đại nhân, có chuyện cần ngài ra mặt biểu dương chút.”

“Biểu dương?” Doăn kế Thiện bị lời nói mơ hồ của Hòa Thân làm cho ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Hòa Thân cười: “Đêm hôm qua tôi có nghe nói Vương gia xưởng nhuộm bên trái Hiếu Lăng muốn quyên ra một vạn lạng bạc, nói đây là hành vi hiếu kính đối với việc hoàng thượng đi tuần Nam Kinh. Ngoài ra, còn có mấy tiền gia trang cũng muốn góp tiền sửa sang lại con đường trước hành cung Thánh tổ Khang Hy Gia. nói là muốn bày tỏ chút hiếu tâm với hoàng thượng, hai chuyện lớn như thế, đại nhân tổng đốc nên ra mặt biểu dương chút.”

Doăn Kế Thiện là nhân vật thế nào, Hòa Thân chỉ gợi mở như thế ông ta đã hiểu hết ý của hắn. Hòa Thân không động đến một lạng trong kho lương mà vẫn lo xong việc này, lại tuân thủ theo thánh ý “không nhiễu dân” cùa hoàng thượng, lại còn rất thuận lợi chu đáo. Doãn kế Thiện thầm nghĩ: “Cứ thế này, con người này sau này nhất định là phi thường.”

Doãn Kế Thiện cười nói: “Hòa đại nhân đúng là quá vĩ đại, đây là đúng là ý tưởng xưa nay hiếm có, cứ thế này không những hoàng thượng có thể diện chúng ta cũng có thể diện, những người quyên góp tiền là tự nguyện bỏ tiền ra để mua cái thể diện “trung dân nghĩa hành”, vậy ngay lập tức ta cho quan viên trong phủ tổng đốc đi công khai biểu dương xưởng nhuộm Vương gia và mấy tiền gia trang trong thành”

Hòa Thân đáp: “Doãn đại nhân cứ chờ mà xem, sức mạnh của tấm gương là vô cùng, 1 vạn lượng của nhà Vương gia là con số thấp, nhưng từ đây, tình hình sẽ lập tức thay đổi, tôi nghĩ sẽ xấp xỉ tiền đường triều”

Chuyện cần phải tiêu đến số tiền quốc khố rất lớn mới xong được, thì chỉ cần Hòa Thân cười nói thế đã coi như giải quyết xong. Doãn Kế Thiện thật không biết phải cảm ơn Hòa Thân thế nào, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu ta nhất ngôn cửu đỉnh, không cho Hòa Thân này làm quan thì tiền lương của cả thiên hạ này cũng không đủ.”

Hòa Thân ra khỏi cửa phủ tổng đốc bèn dẫn Lưu Toàn tiến thẳng đến nhà Tô gia, nay hắn có việc là phải khéo léo nói chuyện với Tô Kì Nhi “con hơn cha” kia.

Tối qua, vì trời tối Hòa Thân không nhìn rõ, nay trời sáng rõ mới thấy xưởng dệt Tô gia đúng là một nơi rất tốt. Nhìn từ xa. bên trái Tô gia là sông Giang thuyền bè ngược Nam về Bắc, có cầu cao, cầu Nghênh Ân, còn Thảo Hà, Thị Hà, Hộ Thành Hà giao nhau ờ bên phải, đúng là một nơi có vị trí đẹp. Không đến một dặm trước sân lớn nhà Tô gia chính là xưởng dệt To gia nổi tiếng đất Nam Kinh.

Những nhà xưởng xếp chỉnh tề, những con đường nhỏ xen giữa, đám công nhân đang bận rộn đi đi lại lại, đúng là lão đại long đầu trong nghành công nghiệp dệt ở Nam Kinh.

Hòa Thân và Lưu Toàn đi qua từng khu nhà xưởng nhỏ, hỏi thăm rồi tìm thấy 5 gian nhà bằng, đó chính là ‘Văn phòng nhà xưởng” của xưởng dệt Tô gia, mặc dù không quá nổi bật nhưng cũng khác biệt với những gian còn lại. Hòa Thân đang nghĩ sau khi gặp Tô Kì Nhi sẽ nói gì đó, thì thấy bên trong vọng ra tiếng ồn ào.

Hòa Thân ngạc nhiên không lẽ là công nhân trong này? Nhưng trên đường bọn hắn đến đây phát hiện công nhân ờ đây đang bận rộn trong xưởng máy, không gây chuyện ồn ào gì, không bãi công. Tiếng oang oang bên trong càng ngày càng to, dường như có cả tiếng mắng giận dữ của một vài người, xem ra bên trong đúng là xảy ra chuyện gì không ngờ được. Hòa Thân không chần chừ nữa, bước mau đến trước cửa, vén rèm đi vào.

Vào trong Hòa Thân nhìn thấy trong phòng đã tập trung đầy người, là thương nhân đều ăn mặc với áo quần tơ lụa loại tốt, chỉ nghe thấy bọn họ nói: “Mau mời con gái ông chù Tô ra đây, chúng tồi muốn gặp cô ta.”

“Nếu cô ấy không ra, chúng tôi sẽ đi đến nhà tìm, có phải đến linh đường cũng phải lôi cô ta ra.”

“Mau trả tiền cho chúng tôi, cô ta chỉ lo phát tang, không lẽ không quan tâm gì đến sự sống chết của chúng tôi hay sao?”

“Không được, trả tiền hàng lại cho chúng tôi, chúng tôi không cần hàng của các người nữa.”

“Tiểu ni tử kia còn không ra, chúng ta sẽ mang người đến dỡ đồ đạc.”

Chỉ thấy một người nhà độ tuổi trung niên đứng bên bàn bát tiên bên cạnh cửa sổ không ngừng liên mồm xin: “Các vị đại gia, cầu xin các vị, tiểu thư nhà chúng tôi đang ở linh đường thủ hiếu với lão gia nhà chúng tôi, không thể qua đây. Chuyện các vị nói tôi nhất định sẽ nói lại với tiểu thư...”

Thế nhưng bọn người này làm gì nghe lời ông ta, thế nên trong phòng càng ngày càng loạn, thanh âm càng ngày càng to, có mấy người đã đi ra khỏi phòng, xem bộ đang định lập tức đi đến sân lớn Tô gia làm loạn.

Hòa Thân vừa nghe đã hiểu, bọn người này không phải là cung cấp hàng mà là đã đặt hàng từ trước, nay Tô Cành Thiện chết rồi, bọn này muốn lợi dụng tình hình đang loạn để gây sự có thể là giậu đổ bìm leo, cũng có khả năng là bọn người trong ngành với xưởng dệt Tô gia giở trò, nếu Tô Kì Nhi không vượt qua được cửa này, thì xưởng dệt Tô gia rất có thể sẽ phải đóng cửa, từ đó khó mà trở mình được nữa. Trên đường Hòa Thân đến. thấy việc quản lý ở đây rất có trật tự, công nhân đều đi làm nghiêm túc, thì biết đây là xí nghiệp rất có tiền đồ, nếu chỉ vì chuyện này mà phá sản, thì thật quá đáng tiếc.

Đúng lúc mọi người đang cãi nhau hăng, thì thấy người đàn ông trung niên lúc nãy van xin hét lên: “Các ngươi đừng ồn nữa, tiểu thư nhà ta đến rồi.”

Vừa nghe con gái của Tô Cành Thiện đến, đám người lập tức im lặng, thì thấy một thiếu nữ mặc đồ trắng đeo hoa trắng đi vào, khuôn mặt nhợt nhạt, hai mắt ngấn lệ, đây chính là Tô Kì Nhi con gái của Tô Cảnh Thiện người mà hôm nay đám người kia muốn tìm.

Thấy Tô Kì Nhi đến đứng trước bàn bát tiên bên cửa sổ, khẽ ổn định lại tâm trạng rồi đưa mắt nhìn đám người, đoạn nói: “Tiểu nữ trọng hiếu tại thân, không thể gặp các vị, xin các vị thúc thúc bá bá rộng lượng.”

Bọn người này đáng ra khi thấy một tiểu bối nói năng thấu tình đạt lý như thế, thì bọn người nên tử tế chút, nhưng đằng này lại khác. Tô Kì Nhi vừa nói xong, thì thấy một gã đội mũ màu xanh da dưa nói: “Tô tiểu thư, đáng ra lúc này chúng tôi không nên đến đòi nợ, nhưng lệnh tôn đại nhân tháng 5 năm nay đã nhập của chúng tôi lô hàng tơ tằm rất lớn, đến nay đã hơn 3 tháng, nếu không trả nợ cho chúng tôi, thì việc kinh doanh của chúng tôi không thể tiến hành được, đây chính là giấy biên nhận mà ông chù Tô viết lúc trước.” Nói xong bèn đưa tờ biên nhận qua.

Hắn ta mở đầu rất tốt, những người còn lại dường như được mở đường toàn bộ đều hung hãn bước lên trước, mồm liên tục đòi tiền, trong đó có một bộ phận là muốn hủy đặt hàng. Hòa Thân nhìn thấy tình thế nếu cứ như thế, nói không chừng hôm nay xưởng dệt Tô gia coi như xong, nên vội dặn dò bên tai Lưu Toàn mấy câu, sau đó bước lên trước giải nguy.

Nhưng Hòa Thân vừa bước lên được hai bước đã nghe Tô Kỳ Nhi nói lớn: “Các vị, nếu mọi người đã muốn ép như thế thì Tô Kỳ Nhi tôi xin được nói luôn. Mặc dù phụ thân tôi không còn, nhưng xưởng dệt Tô gia vẫn còn, cái biển hiệu xưởng dệt Tô gia vẫn còn. Mọi người chắc cũng nhìn thấy rồ, nay xưởng dệt Tô gia mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, cứ thế này sau hai tháng nữa, chúng tôi sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn đi lên. Trước đây khi cha tôi còn sống đã không thất thố với các vị, sau này cũng thế. Tô Kỳ Nhi tôi một khi đã dám gánh vác, thì nhất định sẽ làm cho xưởng dệt Tô Gia càng ngày càng mạnh, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đối đãi với các vị như cha tôi, thậm chí còn tốt hơn, xin mọi người hết sức an tâm, Tô Kỳ Nhi tôi nói được làm được.”

“Các vị thúc thúc bá bá đã làm ăn với cha tôi nửa đời người... đã cùng cha tôi đồng cam cộng khổ bao nhiêu ngày đêm, nên trong cái bảng hiệu xưởng dệt Tô gia cũng có một phần tâm huyết của các vị, không lẽ các vị đành lòng nhìn bảng hiệu này bị gỡ xuống như thế, không lẽ các vị lại đành lòng khiến cho người bạn cũ của các vị dưới suối vàng không nhắm nổi mắt sao?”

Hòa Thân vừa nghe trong lòng vừa thấy ngạc nhiên: “Thật không ngờ, đây đúng là cô gái mạnh mẽ.”

Tô Kỳ Nhi nói xong, trong phòng im ắng, tên đòi nợ hung hãn nhất vừa rồi cũng không lên tiếng nữa, ai nấy im lặng lùi lại một bước, xem ra những hồi ức trước đây khi cùng làm ăn với Tô Cảnh Thiện đang hiện ra trùng trùng.

“Tô tiểu thư, cô nói còn hay hơn hát đấy. Nhưng chúng tôi không thể bỏ mấy vạn bạc giam trên cái lưỡi ngọt ngào của cô được, chúng tôi cũng phải ăn phải uống, mọi người nói có đúng không?” Một lão đầu khoảng hơn 50 tuổi đứng ở góc tường hét lên với đám đông.

“Tôi đã trả 6 vạn lạng bạc tiền đặt hàng cho mấy người được một tháng rồi, nay không lấy được hàng, chúng tôi làm sao tiếp tục kinh doanh được đây? Không được, hôm nay nếu không xuất hàng cho chúng tôi thì phải trả lại tiền, tôi không cần quan tâm đến ông chr cứng mềm gì cả” một người đứng đằng sau phụ họa.

Được hai người kia mỡ màn. đám người vừa im ắng lại trờ nên ồn ào, còn có mấy người muốn gọi người đến dỡ đồ đạc.

Tô Kỳ Nhi thấy đám đông tàn nhẫn vô tình “a” một tiếng rồi bật khóc.

“Khóc, khóc, nếu khóc mà ra được bạc, thì chúng tôi ăn no uống say cũng không cần làm gì nữa, hôm nay hãy ra đường ngồi mà khóc ra tiền. Mọi người đứng tốn nước bọt với tiểu nha đầu này nữa, chúng ta dứt khoát ra tay đi. Hãy kéo hết đồ đạc đáng tiền trong xưởng dệt cô ta về rồi hãy nói.”

“Mau ra tay đi. Muộn rồi cái gì cũng khồng còn đâu.” Một gã hét lên, xem ra bọn người này đúng là muốn cướp xưởng dệt Tô gia thật rồi, tình thế trong nháy mắt trờ nên không thể kiểm soát.

“Khoan.” Hòa Thân hét lên rồi bước vội đến trước mặt đám đông, giống như ngọn tháp cao cản đường đi của họ.

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play