Ngày hôm sau, Hòa Thân tinh thần phấn chấn vừa đến nha môn tri phủ, liền thấy Liễu Hỷ Công từ trong phòng đi ra hào hứng đón tiếp.
“Hòa công tử, nói cho ngươi một tin tức thật là tốt! Lưu Dung... Lưu Dung không tới được!” Liễu Hỷ Công vui vẻ nói.
“Sao? Không tới được?” Hòa Thân bị tin tức này cảm thấy hơi có chút bất ngờ.
“Vốn dĩ Lưu La Oa Từ rời khỏi Tế Nam mới vừa đi đến Đông Bình Huyền, liền gặp Bạch Liên giáo kêu gọi nhau tập hợp năm nghìn bọn phỉ ở Hắc Tra Sơn, một dải đỉnh Đà Đà kéo cờ bắn súng tạo phản, bây giờ Lưu Dung đang phụng chỉ cùng với đại công tử Phúc Khang An và lão tướng quốc Phó Hằng ở đó tiêu diệt. Ngươi nói Bạch Liên giáo này tác loạn thật đúng là chọn thời điểm tốt!” Liễu Hỷ Công kích động nói.
“Oa! Đây là chuyện từ khi nào?” Hòa Thân nhất thời cảm thấy được chuyện này vô cùng kỳ quái, vừa tự hỏi vừa hỏi Liễu Hỷ Công.
“Đêm qua có được tin tức tin cậy mới nhất: Lưu Dung mới vừa lên đường, thánh chỉ theo sau liền đến hành dinh khâm sai, Hoàng Thượng lệnh cho hắn ở Sơn Đông trợ giúp Phúc Khanh An cùng nhau tiêu diệt phỉ Bạch Liên giáo tác loạn ở đó, sau đó lại đến các nơi quan sát tuần tra động tĩnh. Hòa công tử, nói như vậy một trăm vạn lượng bạc chúng ta chuẩn bị không công rồi?” Liễu Hỷ Công vui mứng rạo rực nói.
Bởi vì từng có bài học lần trước, Hòa Thân cũng không dám tin tưởng tin tức tin cậy này của Liễu Hỷ Công, hắn cảm thấy mọi sự vẫn nên cẩn thận là tốt nhất, nhất là va chạm với cái tên được xưng “Tiểu bao công” Lưu La Oa Tử kia, vì thế liền nói với Liễu Hỷ Công: “Chuyện này chúng ta đã đại cáo thành công rồi, cũng không nên xảy ra chuyện trong nháy mắt ông vẫn nên mau phái người dùng tấm ngân phiếu đến cửa hàng bạc đổi lấy bạc, sau đó đóng gói niêm phong nhập kho, chờ có tin chính xác hoàn toàn rồi nói sau!”
“Hòa công tử, thật ra chuyện bạc nhập kho, đêm qua ta đã bố trí xong rồi... Bọn quan viên của nha môn phiên ti cũng bị ta thu phục, chủ yếu là ta vui ở trong lòng!” Liễu Hỷ Công cười cười nói.
Nhưng ở trong lòng Liễu Hỷ Công cảm thấy Hòa Thân thuần túy là buồn lo vô cớ, nhưng hắn lại nghĩ Hòa công tử mỗi lần đều có thể liệu sự như thần, hiện giờ vẫn nên cẩn thận một chút, vì thế cũng không phủ nhận ý kiến của hắn.
Tin tức Lưu Dung ở Sơn Đông tiêu diệt phỉ Bạch Liên giáo vừa truyền đến phủ Khai Phong, thật là một tin làm cho người ta vui mừng, thời gian không hết một bữa cơm đã truyền khắp trong các nha môn, các quan viên cả ngày giống như con kiến trên chảo nóng nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật ra không chỉ có phủ Khai Phong, ngay cả toàn bộ quan viên của Hà Nam đều cho rằng lần này ông trời đã mở mắt, cùng một thời gian đều bôn tẩu bẩm báo, cùng nhau ăn mừng. Toàn bộ quan trường Hà Nam tràn ngập vui sướng!
Hòa Thân nhìn thấy cảnh này thật sự là cảm khái vô cùng: Vô luận là triều nào đại nào, xem ra thanh quan đều không được lòng người!
Hắn vốn dĩ vô tai vô nạn, bây giờ cũng không thể nói rõ là vui mừng hay không, cũng không muốn pha trò cùng một chỗ với bọn quan viên, liền dẫn Lưu Toàn đi vào “văn phòng” của mình, ngồi ở trên ghế vừa uống trà vừa nghĩ: Việc kho thâm hụt đã không phải gấp gáp rồi, Liễu Hỷ Công kia cũng sẽ không vì sự việc đó để bụng, ta còn lo lắng một chút làm thế nào kinh doanh cùng với người nước ngoài John Lawrence kia.
Trước kia đã muốn làm ăn lớn một phen, nhưng bây giờ thật sự muốn kinh doanh, thì hắn lại không biết kinh doanh cái gì!
Kinh doanh tơ lụa, đồ sứ và trả, hắn lại là một người ngoài. Làm kinh doanh khác, hắn nhất thời lại không tìm thấy đường, cũng không thể ở cái phủ Khai Phong lớn như vậy còn in tiền âm phủ của hắn?
Đúng lúc Hòa Thân đang suy nghĩ bay bổng, chợt nghe thấy trong sân có người lớn tiếng hô: “Khâm sai Lưu Dung Lưu đại nhân đến! Toàn thể quan viên và công sai của nha môn tri phủ đến chính đường nghênh đón khâm sai đại nhân!”
Hòa Thân vừa nghe thấy tiếng hô này, chén trà trong tay run run thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, nhất thời liền cảm thấy được trên cột sống một luồng khí lạnh xâm chiếm. Hắn không phải sợ hãi, mà là cảm thấy được Lưu Dung này quả là biết đánh lừa người, vì thế liền vội vàng đứng dậy đến chính đường nha môn tri phủ.
Chờ Hòa Thân đi đến chính đường phía trước, đã thấy đám quan viên của nha môn tri phủ bao gồm Liễu Hỷ Công, tất cả đều đã quỳ ngay ngắn trên mặt đất hầu chỉ, toàn bộ trong đại đường lặng ngắt như tờ, một bầu không khí trang nghiêm tiêu điều.
Lưu Dung ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng khôn khéo giỏi giang, cử chỉ không một chút rườm rà, hai tay dâng thánh chỉ đứng ở tấm biển “Gương sáng treo cao”, trước mặt bày hương án chuyên để tiếp thánh chỉ, từng đợt khói nhẹ lượn lờ bay lên, vừa lúc làm cho Lưu Dung giống như thần tiên vậy.
Hòa Thân không dám chậm trễ, đi nhanh hai bước vào giữa đám người cũng nghiêm trang quỳ xuống, nhưng trong lòng không muốn chút nào, âm thầm suy nghĩ: Lưu Dung này quả nhiên lợi hại, tự nhiên đã lừa gạt được quan viên một tỉnh Hà Nam! Nhưng hắn vì sao không tới nha môn tuần phủ Hà Nam của Tô Kỉ trước, mà lại chạy đến đại đường tri phủ Khai Phong để thể hiện uy phong?
Lưu Dung sau khi thấy mọi người quỳ xong, trước dùng nước sạch súc miệng rửa tay, sau đó vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu lớn tiếng tuyên chỉ.
Trên thánh chỉ của Hoàng đế Càn Long cũng chỉ có một câu vô cùng đơn giản: “Quân cơ đại thần, lĩnh thị vệ nội đại thần, thái tử thiếu bảo tức hình bộ thượng thư Lưu Dung phụng chỉ đi các nơi truy nộp khoản thâm hụt của kho, khâm thử!” Chỉ một câu như vậy, cũng đã làm cho bốn gã quan viên ngất tại chỗ.
Lưu Dung tuyên xong thánh chỉ, nhìn đám quan viên quỳ trên mặt đất, cười cười nói: “Tất cả mọi người đứng lên đi!” Sau đó hắn ngồi xuống vị trí vốn dĩ của Liễu Hỷ Công ngồi. Hòa Thân cùng với đám người sau khi lớn tiếng tạ ơn, từ trên mặt đất đứng lên, sửa sang lại quần áo rồi đứng ở hai bên, lẳng lặng nhìn Lưu Dung tiếp theo làm việc như thế nào.
“Người đâu!” Lưu Dung hướng về phía ngoài cửa hét lớn một tiếng.
“Có!” Ngoài cửa lập tức xông vào hai tên thân binh đi theo.
“Dẫn nguyên tuần phủ Hà Nam Tô Kỉ lên công đường!”
“Dạ”
Mọi người vừa nghe bèn thấy sửng sốt: “Sao không nói truyền lên mà lại nói dẫn tới, lại vừa nghe Lưu Dung nói "Nguyên" tuần phủ Hà Nam, hay là Tô đại nhân đã...”
Trong chốc lát, mọi người chợt nghe tiếng xiềng chân xích tay rầm rầm vang lên, giữa lúc kinh hãi vừa quay mặt thì thấy, vốn dĩ đường đường tuần phủ Hà Nam Tô Kỉ thân mặc áo tù bị hai binh lính dẫn tiến vào. Tô Kỉ lúc này sắc mặt sớm đã như tro tàn, tứ chi tê liệt, chỉ thấy hắn đờ đẫn đi vào trước án phịch một cái quỳ gối trên mặt đất: “Phạm quan... phạm quan Tô Kỉ diện kiến khâm sai đại nhân!”
“Tô Kỉ, ngươi tham ô kho Hà Nam ba mươi vạn lượng bạc cho bên ngoài vay nặng lãi, giành món lãi kếch sù, đến nỗi bức một mạng người, bản khâm sai hiện đã điều tra rõ chân tướng. Hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi còn gì để nói!” Lưu Dung nghiêm giọng quát.
“Hạ quan biết tội! Hạ quan biết tội!” Tô Kỉ vẻ mặt khiếp sợ liên tục dập đầu trên mặt đất.
“Ngày hôm qua ta đã nhận được chỉ dụ, Hoàng Thượng rất giận dữ, truyền chỉ phải tử hình ngươi ngay tại chỗ! Người đâu, kéo Tô Kỉ ra ngoài chém đầu!” Lưu Dung lệnh cho đao phủ hai bên đã sớm chuẩn bị xong. “Truyền lệnh tất cả quan lại từ cửu phẩm trở lên của phủ Khai Phong đều phải đến xem! Nha môn tri phủ, còn có các sư gia, phụ tá của các ti như thuế ruộng, hình danh của nha môn các huyện, cũng phải sin sàng đợi mệnh!”
“Rõ.” Một thị vệ mặc hoàng mã quái của hành dinh khâm sai lên tiếng trả lời.
Những người trên đại đường còn tưởng rằng Lưu Dung phái người đến các nơi đi truyền lệnh, không ngờ trong chốc lát các nhân viên có liên quan của nha môn các nơi đều tề tựu ở cửa! Lúc này mọi người mới hiểu được, hóa ra trước khi Lưu Dung đến nha môn tri phủ truyền chỉ đã sớm bố trí tất cả rồi.
Hòa Thân vừa thấy Lưu Dung làm việc thần tốc như thế, trong lòng không khỏi thấy khâm phục. Hắn liếc trộm Liễu Hỷ Công, chỉ thấy tri phủ đại nhân ngày thường áo mũ chỉnh tề trước mặt người khác, hiện giờ đã sớm sợ tới mức hồn bất phụ thể, tuy rằng cũng quy củ đứng ở đằng kia, nhưng tay chân cũng không ngừng run run, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Hòa Thân âm thầm nói: “Liễu Hỷ Công ơi, Liễu Hỷ Công, lần này ngươi phải chịu đựng cho ta! Ngươi nếu như bị dọa nằm sấp xuống, thì Lưu Dung kia sau khi xử lý ngươi sẽ bắt đầu khai đao "Trợ lý đặc biệt" này…”
“Các vị đại nhân, chúng ta ra bên ngoài xem đi!” Lưu Dung thấy những người nên đến đã đến đông đủ, liền hướng về đám người đang nơm nớp lo sợ phía dưới này cười nói.
Cửa nha môn tri phủ cửa đã bày một bàn hành hình lâm thời, lưng của Tô Kỉ cõng một tấm gỗ “Khâm phạm” dài hơn hai thước, hồn phi phách tán quỳ gối chính giữa, bên cạnh đứng hai tên đao phủ, mang theo quỷ đầu đao sáng chói, chung quanh bàn hành hình chật ních dân chúng đến xem náo nhiệt. Trường hợp này, đối với này quan viên mà nói thật sự là dọa được nhiều người!
Theo mệnh lệnh của Lưu Dung, Một tiếng pháo vang lên, chỉ thấy đại đao sáng chói trong tay đao phủ vung lên, cái đầu của vị quan nhị phẩm của triều đình lập tức rơi xuống đất, không khí tang tóc bao trùm!
Thủ đoạn lôi đình của Lưu Dung với Tô Kỉ như thế, người xem xung quanh không ai là không sợ hãi vô cùng, nhưng dân chúng xem xung quanh lại kêu lên tốt tốt.
“Giết thế là tốt, giết thế là tốt!”
“Tham quan! Đáng chết!”
“Tham quan trong thiên hạ đều giết tất!”
Còn có một số dân chúng bắt đầu cao giọng ca tụng Lưu Dung là “Lưu thanh thiên“.
“Các vị đại nhân, bản khâm sai từ hôm nay trở đi sẽ phụng chỉ ở Hà Nam thanh tra thâm hụt của kho các nơi, bởi vì sự việc khẩn cấp nên không thể lộ tin tức, cũng chỉ oan uổng một chút các vị đại nhân!” Lưu Dung cười nói. Truyền mệnh lệnh của ta: Trong vòng 3 ngày, một trăm ba mươi sáu người ở đây, tất cả đều bố trí ăn ở trong nha môn tri phủ, trước khi thâm hụt của kho còn chưa thanh tra xong, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi một bước!”
“Rõ.” Quan sai đi theo lớn tiếng trả lời.
“Khâm sai hành dinh lục doanh tham tướng Trình Bưu nghe lệnh!”
“Có!”
“Ngươi suất lĩnh binh lính hai trại lục doanh, lập tức niêm phong tất cả kho của mười bốn huyện trong phủ Khai Phong, không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập!”
“Tuân mệnh!”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT