Buổi tiệc tẩy trần của Triệu Nhân Nghĩa dành cho bọn Hòa Thân mãi tới chạng vạng mới tàn, phu nhân Minh Cầm vừa nhìn bọn kẻ hầu dọn dẹp chén đĩa, vừa thương lượng với Triệu Nhân Nghĩa việc bố trí chỗ ở cho bọn Hòa Thân.

Nhưng mà thương lượng đi thương lượng lại cũng không nghĩ ra biện pháp. Huyện nha của Triệu Nhân Nghĩa tuy lớn, cũng có phòng trống, nhưng mà không thể dọn dẹp trong chốc lát được, cho nên bọn Hòa Thân đành phải tạm thời ở khách điếm. Chờ khoảng hai ngày để vợ chồng Triệu Nhân Nghĩa thu dọn mấy căn nhà ngang bên cạnh thì bọn họ lại dọn tới đây sau.

Hòa Thân cũng rất thích cách bố trí như vậy, bởi vì hắn muốn ở một mình với Vương Vũ Châu, mặc dù không thể ngủ cùng phòng, nhưng ít nhất cũng kích thích về tâm lý.

Tan tiệc, Triệu Nhân Nghĩa giao mấy bộ hồ sơ vụ án gần đây cho Hòa Thân, sau đó cùng với thê tử Minh Cầm tiễn bọn họ ra tận cửa huyện nha.

Triệu Nhân Nghĩa cười với Hòa Thân, nói: “Vũ Châu sẽ giao cho đệ, đệ nhớ phải chăm sóc muội ấy tốt!”

Hòa Thân đỏ mặt, cũng gượng cười nói: “Nhân Nghĩa huynh, xin yên tâm...” Rồi chắp tay xin cáo từ.

Hòa Thân vốn muốn ra ngoại ô cùng ngắm cảnh hoàng hôn với Vương Vũ Châu, nhưng mà thấy Vũ Châu ở bên cạnh mặt phấn đã ửng đỏ, biết là Vương Vũ Châu đã hơi say rồi, đành phải về thôi.

Tới khách điếm, Lưu Toàn chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Hòa Thân tắm xong, lại tìm y phục sạch sẽ cho Hòa Thân mặc vào, lập tức lại trở thành một công tử phong lưu lỗi lạc.

Hòa Thân ăn mặc sạch sẽ xong liền đến phòng Vũ Châu, lúc này Tiểu Viện đã rửa mặt chải đầu cho Vương Vũ Châu xong, có điều Vương Vũ Châu có lẽ vẫn còn chút hơi rượu, cho nên tắm xong vẫn còn ngồi đờ đẫn trên giường. Hòa Thân vừa thấy bộ dáng Vương Vũ Châu ngồi trên giường, hai mắt lập tức bất động. Vương Vũ Châu lúc này mặc một bộ váy hồng, mái tóc buông xõa xuống hai vai, hai tròng mắt khép hờ, cổ tay như ngọc, bộ ngực sữa phập phồng, phong lưu và kiều mỵ không tả xiết.

Hòa Thân lúc này, dù biết còn nhiều việc quan trọng phải làm, nhưng cũng không hề nhớ đến!

Lưu Toàn thấy Hòa Thân ăn mặc chỉnh tề đi vào phòng Vương tiểu thư, biết ngay thiếu gia muốn đi tán gái, liền bám sát theo Hòa Thân. Vừa thấy Hòa Thân ngẩn người ngắm Vương tiểu thư, đã biết thời cơ đến rồi, vội vẫy vẫy tay với Tiểu Viện ở bên cạnh, Tiểu Viện cũng hiểu ý, lén lút đi ra ngoài khép cửa lại.

“Hòa công tử...” Vương Vũ Châu nhẹ nhàng chuyển thân, hai mắt mông lung nhìn Hòa Thân, tư thái cả người không chỗ nào không quyến rũ. Những đường cong mờ mờ phía sau y phục cùng với cặp đùi thon thả khiến cho Hòa Thân muốn ngừng cũng ngừng không được.

“ Vũ Châu...” Hòa Thân nhẹ nhàng đáp lời, ngồi xuống bên cạnh, tay không tự chủ được khoác lên người nàng, “Ta đang ở bên cạnh nàng đây.”

“Hòa công tử, công tử sẽ không rời ta mà đi chứ...” Vương Vũ Châu nhẹ nhàng đặt ngọc thủ lên cánh tay của Hòa Thân.

Hòa Thân kích động cả người co rút, mở miệng nói: “Không bao giờ, dù là ta đi đến đâu, cũng luôn ở bên cạnh nàng...”

“Vũ Châu không còn nhà nữa...”

“Ta chính là nhà của nàng, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa...”

“Thật chứ?”

“Thật sự!”

Ngay lúc Hòa Thân đang vô cùng kích động, Vương Vũ Châu đã ôm lấy hắn từ phía sau, cảm giác nhẹ nhàng mềm mại truyền tới sau lưng, khiến cho cả người Hòa Thân run rẩy.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, ánh sáng càng lúc càng mông lung, Hòa Thân trợn to hai mắt thưởng thức mỹ nhân ông trời ban cho hắn này. Một sự hoàn mỹ tới mức khiến người ta sợ hãi, hoàn mỹ tới không một điểm tì vết! Hai tay mềm mại của Vương Vũ Châu nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực Hòa Thân, hai chân thon dài nhẹ nhàng khép lại, cả người tản ra một loại sức hút khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

“Nàng phiêu bạt với ta như vậy, thật sự không hối hận sao?” Hòa Thân hai mắt ẩn tình hỏi han.

“... Không hối hận!” Thanh âm vô cùng quyến rũ, Hòa Thân lúc này mới phát giác Vương Vũ Châu đã hơi khép mắt, vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Hòa Thân biết phải là một cô gái khát khao tình yêu, mới biểu hiện như thế này trước người đàn ông trong lòng mình.

Giờ phút này, Vương Vũ Châu vô cùng kiên định trong lòng, nàng đang ôm chặt lấy người đàn ông mà nàng quyết định chung sống cả đời, sự trợ giúp của cồn khiến cho mắt nàng tràn ngập một khát vọng, nàng khát vọng muốn được càng gần hơn với người đàn ông mà mình yêu nhất cuộc đời này.

Hòa Thân không khỏi hơi ngơ ngẩn, ngây ngốc hồi lâu...

Sau khi Vương Vũ Châu nhất thời xúc động thổ lộ với Hòa Thân, gò má thiếu nữ đã ửng đỏ, nàng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Hòa Thân, hơi dựa vào đầu vai hắn. Trong lúc lơ đãng khẽ nhìn qua cổ nàng, Hòa Thân bỗng nhìn thấy một chút da thịt trắng muốt mềm mại phía trong cổ áo, đó là một đường cong tuyệt đẹp mê người.

Vương Vũ Châu vạn phần thẹn thùng lắc lư trong lòng Hòa Thân, Hòa Thân vừa định đẩy nàng nằm xuống giường, tay ở bên dưới đột nhiên đụng vào bờ mông săn chắc của nàng, trong lòng kích động một trận, không khỏi bóp chặt một cái.

Vương Vũ Châu lớn đến thế này rồi mà tiếp xúc với đàn ông cực cực kỳ ít, càng đừng nói là có người vuốt ve kiều đồn của mình. Nàng cảm thấy tay của Hòa Thân như là có ma lực vậy, khiến cho cả người nàng run rẩy, miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ lay động lòng người.

Hòa Thân còn muốn trêu đùa kiều đồn của Vương Vũ Châu chút nữa, nhưng hắn còn chưa kịp động thủ, Vương Vũ Châu đã nhẹ nhàng cắn lên vành tai hắn.

Hòa Thân lập tức cảm thấy cả người nhũn ra, một cỗ khoái cảm chạy khắp toàn thân. Hắn bắt đầu thở hổn hển, mạnh mẽ dùng hai tay ôm lấy đầu Vương Vũ Châu, dùng miệng cuộn lấy đầu lưỡi của mềm mại của nàng. Sau một hồi, hắn lại lặng lẽ trượt xuống cằm của Vũ Châu, trong tai nghe thấy tiếng thở dốc hưng phấn của nàng. Hòa Thân kích động vạn phần, bắt đầu thơm nhẹ xuống cằm nàng; hai tay của Vương Vũ Châu đã bắt đầu sờ loạn sau lưng Hòa Thân, còn phát ra tiếng rên rỉ như yêu cầu...

Hòa Thân hai mắt mê muội, trong lòng chợt suy nghĩ: nếu giờ ta với nàng tiến tới...

Chợt trong lòng hắn nhớ tới điều gì, nhẹ nhàng lay đầu vai của Vương Vũ Châu, vạn phần nhu tình nói: “Vũ Châu, nàng rất tốt với ta, ta nhất định sẽ không cô phụ nàng. Hôm nay nàng đã uống nhiều rồi, trước cứ nằm nghỉ đi đã, buổi tối chúng ta lại ra ngoài đình nói chuyện, có được không?”

Vương Vũ Châu nghe thấy Hòa Thân nói vậy, cũng tỉnh lại không ít, chợt thấy bộ dáng của mình trên giường, lập tức mặt đỏ tai hồng, hai tay che mặt, nói với Hòa Thân: “Vậy chàng xin ra bên ngoài chờ thiếp...”

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play