“Bạch Thụy không dám, tại hạ chỉ là vạn phần khâm phục cao phong lượng tiết của đại nhân” Bạch Thụy đáp “ Lần này tại hạ đến gặp Hòa đại nhân chủ yếu là vì mấy chục vạn huynh đệ còn lại của Bạch liên giáo, bọn họ nay đang theo giáo chủ Vương Thông Nhi, đã sắp đến bước đường cùng rồi, Vương Thông Nhi một lòng muốn làm hoàng đế lão tử, chứ không để ý gì đến sự sống chết của huynh đệ, cho nên tại hạ muốn về tổng đường Bạch liên giáo ở Sơn Đông để gặp Vương Thông Nhi, nếu ông ta có thể thật tâm đầu quân cho Hòa đại nhân, thì chúng tôi cùng soái trung nương nhờ ngài, còn nếu ông ta vẫn muốn lấy tính mạng của mấy chục vạn huynh đệ chúng tôi đi mạo hiểm, thì…”

“Ngươi sẽ thế nào?” Hòa Thân giữ nguyên sắc thái giọng nói hỏi.

“Thì tại hạ sẽ giết ông ta, đến lúc đó chỉ cần Hòa đại nhân ra lệnh một tiếng, mấy chục vạn Bạch liên giáo chúng tôi bảo đảm có thể nhảy vào biển lửa vì Hòa đại nhân” Bạch Thụy nói chắc nịch

Hòa Thân nghe khẩu khí tên này đúng la không nhỏ, nếu thật sự được như hắn ta nói, đó không phải là lực lượng mạnh có thể đối địch với Càn Long hay sao, nhưng Bạch Thụy nay rốt cuộc cũng chỉ là một không đầu chi phiếu, nghĩ đến đây Hòa Thân cười ha ha hỏi: “ Bạch đặc sứ, cho dù ngươi có thể giết được Vương Thông Nhi, làm sao đảm bảo thủ hạ của hắn sẽ nghe ngươi?”

Bạch Thụy đáp: “ Hòa đại nhân, kì thực ngài không biết rồi, khi Từ Hồng Nho dẫn chúng tôi phân rẽ với Vương Thông Nhi, huynh đệ trong giáo vốn dĩ muốn đi cùng chúng toi nhưng bọn họ đều trúng kế li gián của Vương Thông Nhi. Từ Hồng Nho vốn dĩ ban đầu muốn chiêu an triều đình cho huynh đệ một con đường sống, sau đó ông ta sẽ vào núi ẩn cư. Nhưng bọn cẩu quan triều Thanh vì muốn lĩnh thưởng của Càn Long, căn bản không quan tâm gì đến thỉnh cầu của chúng tôi, mấy lần danh nghĩa đàm phán chiêu an triều đình, dẫn dụ mấy đường chủ của chúng tôi đi nộp mạng cho nên sau cùng chúng tôi quyết định liều mạng chống lại đến cùng. Nay mặc dù cánh quân của chúng tôi không còn, nhưng tin chúng tôi cướp được kho lương và ngân lượng triều đình đã lan ra khắp Bạch liên giáo, chắc bọn họ cũng nghe được tin này. Tại hạ dám đảm bảo, chỉ cần tại hạ về giết được Vương Thông Nhi, nói rõ quyết tâm phản kháng triều đình và thâm minh đại nghĩa của Hòa đại nhân, bọn họ nhất định sẽ theo tại hạ đầu quân cho ngài”

Hòa Thân nghe Bạch Thụy nói có lý, lại nghĩ: “ Nay ta có giết tên Vương Thông Nhi cũng không có tác dụng gì, nay hắn đã biết kết quả đối kháng lại triều đình, nếu thả hắn đi, thì có ba khả năng: thứ nhất, Bạch Thụy bị Vương Thông Nhi giết, thì ta không còn tên Bạch Thụy này cũng coi như xong, chẳng có thiệt hại gì, thứ hai sau khi Bạch Thụy giết được Vương Thông Nhi làm giáo chủ Bạch liên giáo, bội tín vong nghĩa, hắn cũng coi mình không ra gì, như thế Hòa Thân ta đúng là bị hắn lừa rồi, thế nhưng hắn lại nghĩ, Bạch liên giáo lớn như thế, nếu Bạch Thụy có thể lật đổ được Vương Thông Nhi, mình có thể dẫn huynh đệ Bạch liên giáo đại chiến một trần với triều Thanh, thì Hòa Thân ta cũng rất được lợi, còn khả năng sau cùng, là sau khi Bạch Thụy nắm được Bạch liên giáo, như hắn vừa nói, hữu dụng cho mình, thế cũng không tồi rồi” Hòa Thân nghĩ trái nghĩ phải, nay thả Bạch Thụy đi quả thực lợi to hơn hại.

Bạch Thụy thấy Hòa Thân tư lự nên muốn tiến thêm một bước, lại bày tỏ hết lòng trung thành với Hòa Thân, nhưng hắn còn chưa tiến được bước nào thì thấy Nhất Thanh múa kiềm kề cổ nói: “ Không được bước lên”

Bạch Thụy chỉ muốn bày tỏ tấm lòng với Hòa Thân không ngờ sau lưng còn có một hiệp nữ, hắn biết nhất cử nhất động của mình vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Hòa Thân nên ngoan ngoãn lùi lại, cười với Nhất Thanh, quay lưng nói với Hòa Thân: “ Bạch mỗ lần này đại nận không chết, đều là nhờ ân đức Hòa đại nhân, những gì tại hạ vừa nói xin Hòa đại nhân suy nghĩ thêm” Nói xong quay sang Nhất Thanh: “ Nhất Thanh cô nương, phiền cô đưa ta về”

“Khoan đã” Hòa Thân trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, có giữ Bạch Thụy lại cũng như một quân cờ vô dụng, thả đi còn có hi vọng nên nói với Bạch Thụy: “ Một khi Bạch đặc sử đã nói thế, thì ta sẽ thả nguwoi đi, tuy nhiên tax in nói trước, ta không muốn ngươi soái lĩnh mấy chục vạn huynh đệ đến đầu quân cho ta, đến lúc đó cơm ăn nước uống ta cung nuôi không nổi, nói cho cùng trước đây chúng ta đã lăn lộn cùng nhau cũng coi như là bạn quen biết cũ, lại hợp tác mấy lần, nay vì mấy chục vạn huynh đệ Bạch liên giáo đang chịu khổ chịu khó, Hòa Thân ta hôm nay thả ngươi đi, những thứ khác ta không mong gì, chỉ mong sau khi ngươi đi, đối xử tốt với an hem đừng giống tên Vương Thôi Min kia, chỉ nghĩ đến quyền lực của mình, mà không quan tâm đến sống chết của anh am. Nếu ngươi quên lời nói của ta, đến lúc đó nếu co người dẫn binh đi tiêu diệt các ngươi, thì Hòa Thân ta sẽ không chỉ điểm gì đâu, ngươi đi đi”

Bạch Thụy và Nhất Thanh đều sững ra không lẽ lại thả người nhẹ nhàng thế sao?

Nhất Thanh không hiểu nội tâm Hòa Thân thế nào, nhưng Bạch Thụy nhìn sắc mặt Hòa Thân thì thấy là không nói đùa nên bước lên quỳ một chân xuống nói: “ Xin Hòa đại nhân cứ yên tâm, sau khi tại hạ đi, nếu giết được Vương Thông Nhi, đến lúc đó sẽ cho người chủ động liên lạc với ngài, thế lực Vương Thông Nhi chủ yếu ở Hà Nam, Sơn Đông, Sơn Tây và Trực Lệ, nếu có thể phát triển lên, có thể đe dọa triều đình Mãn Thanh, lùi có thể hô ứng với Hòa đại nhân, đến lúc đó Bạch Thụy nói được làm được, chỉ cần một câu của Hòa đại nhân, mấy chục vạn huynh đệ Bạch liên giáo sẽ nghe theo lệnh Hòa đại nhân”

“Tốt, tốt” Hòa Thân cười, sau đó ra lệnh với Nhiễm Kiện: “ Hãy đi chuẩn bị cho Bạch đặc sử 5 nghìn lạng”

“Đa tạ Hòa đại nhân sau này Bạch Thụy nếu có thể phục vụ Hòa đại nhân xin Hòa đại nhân đừng gọi lag đặc sử gì nữa, cứ gọi thẳng tên coi như đã xem trọng Bạch mỗ rồi” Nói xong theo Nhiễm Kiện đi ra khỏi thư phòng.

Nhất Thanh nhìn theo Bạch Thụy đi ra hỏi: “ Hòa đại ca thả hắn đi thế thật sao?”

“Ừ” Hòa Thân sững ra “ Không lẽ ta sai?”

“Không, Hòa đại ca không sai” Nhất Thanh đáp “ Chuyện này quan trọng, Nhất Thanh phận nữ nhi không thể nói xen vào tuy nhiên lòng tốt của Hòa đại ca thật khiến Nhất thanh cảm động. Trước đây Nhất Thanh cũng ở trong Bạch liên giáo, biết huynh đệ trong bang đáng thương thế nào, đã từng trải qua những ngày không phải là con người, cảnh máu rơi cảnh giết chóc, nghĩ lại vẫn thấy ớn lạnh. Hòa đại ca có tấm lòng bao dung như thế khiến Nhất Thanh cảm động vạn phần” Nói xong nhìn Hòa Thân đầy khâm phục, cảm kích, tôn kính.

Hòa Thân thấy mĩ nữ tuyệt sắc vốn hàng ngày lạnh lùng như băng nay lại nhìn mình với ánh mắt như thế, trong lòng sung sướng, nghĩ lần gặp mặt Nhất Thanh, là trong thư phòng Liễu Hỉ Công ở Khai phong phủ, Nhất thanh cầm thanh kiếm dài chĩa vào ngực hô giết, nay đã can tâm tình nguyện làm thiếp thân bảo tiêu cho mình, nay ánh mắt cô nhìn hắn cũng dần trở nên ấm áp, cứ thế này không lâu sau, cô gái xinh đẹp đơn thuần như nước suối này sẽ thật sự chủ động ngả vào lòng mình thôi.

Đó là sức mạnh gì, Đây là sức hút nhân cách của mình, Hòa Thân đang lúc ngắm nghía Nhất Thanh thì Lưu Toàn đi vào, cười nói với Hòa Thân: “Lão gia, na hai mật chỉ của Càn Long đều bị chúng ta giữ lại hết rồi” Nói xong đưa cho Hòa Thân hai ống giáp vàng niêm phong

Hòa Thân nhận lấy mở ra xem quả nhiên là hai mật chỉ gửi đi Bắc Kinh của Càn Long, vui mừng nói: “ Lưu Toàn, tiểu tử ngươi cừ lắm, hãy đi thưởng cho những huynh đệ tham gia việc lần này”

“Vậy nô tài thay mặt an hem xin đa tạ lão gia” Lưu Toàn quay sang cười với Nhất Thanh: “ Nhất Thanh cô nương sao lại ở đây”

Hòa Thân nghĩ dứt khoát nên để Nhất Thanh nói chuyện ban nãy cho Lưu Toàn nghe, chuyện này giấu ai chứ không thể giấu tên đi guốc trong bụng như Lưu Toàn nên nói: “ Nhất Thanh muội kể chuyện ban nãy cho Lưu Toàn nghe đi”

Lưu Toàn nghe xong sững ra, vội bẩm: “ Lão gia, tên Bạch Thụy kia có chắc không, chúng ta lần này đừng để bị hắn lừa nữa”

Hòa Thân đang định kiếm đủ sự tôn kính và cảm kích của Nhất Thanh, lúc này quả thực không thể nói suy nghĩ thật của hắn ra nên cười nói: “ Gì mà để hắn lừa lần nữa, chúng ta bị hắn lừa bao giờ đâu, lần này thả hắn về để hắn cứu mấy chục vạn huynh đệ hắn, chúng ta đương nhiên không thể tin hắn hết, Lưu Toàn ngươi biết thành ngữ: “giảo thỏ tam quật” không

Lưu Toàn cười nói: “ Ý là nói, một con thỏ có ba cái hang phải không ạ”

Hòa Thân cười nói: “ cũng là ý đó, hang thỏ nhiều rồi, mới không sợ bị kẻ địch bịt mất hang cho nên…”

“Cho nên…” Lưu Toàn muốn thể hiện bản thân với Hòa Thân chưa đợi chủ nhân nói xong đã cướp lời “ Cho nên chúng ta cũng nên có mấy cái hang, mới không sợ bị lão già Càn Long bịt mất hang”

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play