Chuyện Nguyễn Thành Đạt và Lâm Khang đại náo công đường Huyện thái gia, trong lịch sử không phải là chưa từng xảy ra, nhưng hiện giờ là thời kì Càn long thịnh thế, việc này khẳng định là hiếm có, với huyện Huỳnh Dương nho nhỏ này mà nói, tuyệt đối là một chuyện mới mẻ. Việc này mặc dù đã qua gần một tháng, nhưng Hòa Thân bọn họ bốn người vừa mới bước vào địa giới Huỳnh Dương đã nghe thấy, hơn nữa cách thị trấn càng gần, mọi người truyền miệng càng mơ hồ, có người nói Nguyễn Thành Đạt móc một tròng mắt của Lâm Khang, còn có người nói, Lâm Khang tại chỗ đã nhổ một nhúm râu của Nguyễn Thành Đạt về nhà dính trên đuôi lợn, thậm chí cũng có người nói, làm cho Huyện thái gia Triệu Nhân Nghĩa sinh bệnh, bây giờ còn nằm ở trên giường không xuống được đất.
Hòa Thân nghe mọi người nghị luận bèn quay đầu lại cười với Vương Vũ Châu: “Không thể tưởng được huyện Huỳnh Dương nho nhỏ này thật là có người tài ba!”
Vương Vũ Châu cũng xấu hổ cười nói: “-- Không thể tưởng được Triệu đại ca vừa mới tân nhiệm liền gặp chuyện như vậy!” Nói xong hai hàng mi thanh tú hơi hơi nhướng lên, trên khuôn mặt phù dung mang theo vẻ không vui.
Hòa Thân vừa nghe Vương Vũ Châu kêu Triệu Nhân Nghĩa là đại ca, trong lòng nhất thời cảm thấy bất mãn, trong lòng nghĩ rằng Triệu Nhân Nghĩa ở nhà họ Vương đọc sách gần một năm, hay là giữa Vương Vũ Châu và Triệu Nhân Nghĩa kia có một chút tình cảm? -- Hòa Thân ta chỉ là ngàn dậm đưa lông ngỗng, tác hợp chuyện tốt cho người ta, nếu thật sự là như vậy, Hòa Thân ta chẳng phải là chưa xuất binh ra trận đã làm thằng ngốc, hiện giờ chỉ có thể nhìn mỹ nhân mà nuốt lệ tủi hận mà thôi!
Vương Vũ Châu căn bản không nhìn ra tâm tư của Hòa Thân, quay đầu lại nhìn Tiểu Viện và Lưu Toàn tíu ta tíu tít, lại nói với Hòa Thân: “Triệu đại ca nhân phẩm tốt nhất, chuyện lừa người gạt ta của những kẻ không hiểu quan trường này, Hòa công tử ngươi cần phải giúp ca ca!”
Hòa Thân vừa nghe lời này, trong lòng càng thêm tức: Triệu Nhân Nghĩa nhân phẩm tốt nhất, ta đây ở trước mặt hắn cũng không thua kém, Triệu Nhân Nghĩa không hiểu lừa người gạt ta của quan trường, chẳng lẽ Hòa Thân ta chính là chuyên gia của phương diện này? Nghĩ đến đây, Hòa Thân rốt cuộc không có lòng dạ nào xem phong cảnh ngoài thành Huỳnh Dương, hướng về phía Lưu Toàn hô một tiếng, túm lấy con ngựa cao to màu đỏ thẫm của hắn đi về phía trong thành.
Vương Vũ Châu lúc này mới cảm thấy Hòa Thân có chút khác lạ, chính là nàng làm sao có thể dự đoán được suy nghĩ trong lòng Hòa Thân, còn tưởng rằng Hòa Thân nghe xong chuyện của Triệu Nhân Nghĩa cảm thấy tức giận, nhất thời lại bị tinh thần trọng nghĩa trên người Hòa Thân làm cho cảm phục, quay đầu lại cũng gọi Tiểu Viện, đi theo phía sau Hòa Thân vào thành.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, bọn họ tìm một khách điếm nghỉ ngơi, tính toán sáng mai phải đi huyện nha tiếp kiến Triệu Nhân Nghĩa. Ông chủ khách điếm thấy bọn họ chủ tớ bốn người có chút không giống người thường, rất giống người có tiền, hiện tại khách trọ cũng không nhiều, liền bố trí bọn họ trong một khu độc lập, trong sân nhỏ có bốn gian nhà, bọn họ vừa vặn mỗi người một gian, bên cạnh còn có hai gian nhà ngang thấp bé vừa vặn cho ngựa. Giữa sân nhỏ còn có cái đình nghỉ chân tinh xảo, bên trong bày một cái bàn trà, phục vụ khách dùng lúc ăn cơm.
Vương Vũ Châu rất vừa lòng với thái độ phục vụ và phòng ốc của khách điếm này, nhất là cái đình nghỉ ở trong sân, cho nên cơm chiều của bọn họ bèn ăn ở đình. Trên bàn cơm Lưu Toàn và Tiểu Viện ríu ra ríu rít ăn rất ngon, Vương Vũ Châu cũng là tâm trạng thoải mái, chỉ có Hòa Thân còn nhớ rõ ban ngày lời nói của Vương Vũ Châu khen ngợi Triệu Nhân Nghĩa, cho nên vẫn rầu rĩ không vui, đối với thức ăn phong phú trên bàn cũng có chút thờ ơ, chỉ ăn mấy miếng cơm, liền bảo Lưu Toàn bưng trà súc miệng.
Hắn vốn muốn quên chuyện này, nhưng càng muốn quên trong lòng lại càng dâng lên, muốn hỏi Vương Vũ Châu, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Vì thế liền có chút khiêu khích nói: “ Triệu Nhân Nghĩa đại ca này rốt cuộc có đáng tin không? -- Ta nghe nói tên càng đường hoàng, người lại càng đáng khinh!”
Vương Vũ Châu lúc này cũng ăn xong rồi đang dùng nước trà súc miệng, nghe thấy Hòa Thân nói như vậy, chỉ là “ờ” một tiếng. Trong lòng Hòa Thân lại không thoải mái, bèn nói tiếp: “Ta trước kia có một bằng hữu tên là Tương Thành Long, nghe ý tứ mặt chữ hắn sẽ trở thành một con rồng, cũng không ngờ hắn đến nay còn làm tạp vụ cho quán vỉa hè ở xưởng ngọc lưu ly; ta trước kia khi còn học ở cung Hàm An Tây Hoa Môn còn có một bạn đồng môn gọi là Trương Đăng Khoa, lẽ ra phải là bảng vàng đề tên, không được Trạng Nguyên thì cũng phải được Thám Hoa, nhưng đến hiện tại ngay cả cử nhân cũng chưa được, nàng nói có đáng thương không…...” Hòa Thân nói một hơi bảy tám người hữu danh vô thực, giống như “Kỉ Thành Tài, Lí Bảo Trụ, Thái Tiến Bảo, Cổ Mãn Ngân” tất cả đều nói không đúng với tên một tý nào.
Vương Vũ Châu sớm đã có cảm tình với Hòa Thân, cũng thừa nhận là Hòa Thân cũng có một tấm chân tình với nàng, nghe Hòa Thân nói như vậy, nàng vẫn là không nghĩ tới Hòa Thân đang nói bóng nói gió, liền cười cười nói: “Người hữu danh vô thực đương nhiên rất nhiều, nhưng cũng có danh xứng với thực? -- giống Trịnh Thành Công của triều Minh, Bao Chửng của triều Tống, Địch Nhân Kiệt và Tiết Nhân Quý của triều Đường, còn có...”
Hòa Thân thật không biết Vương Vũ Châu từ đâu nghe được nhiều tiên hiền cổ đại như vậy, sốt ruột nói: “Còn có Dương Quốc Trung của nhà Đường, thật đúng là trung thần của Đại Đường!”
“Sao vậy, Hòa công tử? Hôm nay công tử có điểm thật khác lạ, có phải thân thể không thoải mái, có phải tìm lang trung đến xem không?” Vương Vũ Châu vừa thấy Hòa Thân quả nhiên chau mày xanh mặt, lập tức bảo Tiểu Viện trở về phòng lấy thuốc cho Hòa Thân uống, vừa phân phó Lưu Toàn đi ra ngoài tìm lang trung xem bệnh cho Hòa Thân.
Hòa Thân không ngờ mình hơi thay đổi sắc mặt, đã làm cho Vương Vũ Châu lo sợ như vậy, trong lòng nhất thời vui mừng, liền vội vàng gọi Lưu Toàn và Tiểu Viện lại, nói mình không có việc gì. Nhưng ở trong lòng hắn đã có một chú ý: Đối với việc này ngàn vạn lần không thể sơ suất, nói không chừng không cẩn thận còn làm cho tình địch đến!
Ngày hôm sau ăn qua điểm tâm, Hòa Thân và Vương Vũ Châu sắp xếp sạch sẽ, để cho Lưu Toàn và Tiểu Viện ở khách điếm ngắm nhìn đồ vật này nọ, bọn họ liền đến thẳng huyện nha bái kiến Triệu Nhân Nghĩa.
Tới cửa huyện nha, Vương Vũ Châu tiến lên báo tính danh. Tên giữ cửa đi vào không lâu liền thấy Triệu Nhân Nghĩa đi ra từ bên trong, Triệu Nhân Nghĩa mặc quan phục mới tinh, phía dưới một đôi giày đã cũ, rìa đế trắng giống như đánh phấn, phía trên khuôn mặt anh tuấn khắc hai con ngươi như hai viên đá quý, dáng vẻ, thần thái sáng lạn. Hòa Thân vừa thấy bề ngoài Triệu Nhân Nghĩa không tầm thường, trong lòng cũng buồn bực: Sao một dáng vẻ phi phàm như vậy lại không trấn được một cái huyện Huỳnh Dương nho nhỏ?
Triệu Nhân Nghĩa và Vương Vũ Châu đã quen thuộc, sau khi hai người gặp nhau, Vương Vũ Châu liền giới thiệu Hòa Thân cho Triệu Nhân Nghĩa. Triệu Nhân Nghĩa cũng tinh tế quan sát một chút Hòa Thân, trong lòng hắn cũng tán thưởng dáng vẻ thoát tục và tư thái tự nhiên phóng khoáng của Hòa Thân, thấy hắn và con gái yêu của nghĩa phụ cùng đến, trong lòng đã hiểu được vài phần, vì thế khách khí mời bọn họ vào trong hậu viện.
Vương Vũ Châu trong lòng không coi mình là thân gái, vừa đi vừa nói chuyện trong nhà cho Triệu Nhân Nghĩa, Triệu Nhân Nghĩa vừa nghe nghĩa phụ đã bị người sát hại, nhất thời khóc không thành tiếng, Vương Vũ Châu khuyên bảo hồi lâu hắn mới bớt đau xót. Hòa Thân tuy rằng cảm thấy được Triệu Nhân Nghĩa hơi quá đà, nhưng thấy bộ dáng cực kỳ bi thương của hắn quả thật phát ra từ trong tận đáy lòng, trong lòng cũng bắt đầu thấy khâm phục phấm chất con người của Triệu Nhân Nghĩa.
Tới phòng khách sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Triệu Nhân Nghĩa lại hỏi lại một lần tỉ mỉ câu chuyện trước sau, Vương Vũ Châu đương nhiên là không muốn nói chuyện của mình và Hòa Thân, chỉ nói chuyện Vương Tam Nhi hút thuốc phiện làm cho cửa nát nhà tan, cả ngày đến nhà nàng đòi ăn đòi uống, phụ thân giận dữ bèn báo Vương Tam Nhi với Thuận Thiên phủ, Vương Tam Nhi ở trong Thuận Thiên phủ chịu khổ, về nhà gặp hai người anh của hắn gia nhập Bạch Liên giáo, mới dẫn đến bi kịch phía.
Triệu Nhân Nghĩa rất tin tưởng lời nói của Vương Vũ Châu, thấy nước mắt của Vương Vũ Châu tuôn rơi rất là đáng thương, bèn an ủi nói: “Vũ Châu muội muội không cần thương tâm, nghĩa phụ đã qua đời, thì nơi này chính là nhà của em, sau này ca ca sẽ chăm sóc cho muội muội!”
Hòa Thân nghe Triệu Nhân Nghĩa thân thiết với Vương Vũ Châu như vậy, trong lòng rất là không vui, lúc này Vũ Châu liền nói với Triệu Nhân Nghĩa: “Triệu đại ca, cha em khi chưa qua đời cũng đã kết bạn vị Hòa công tử này, hơn nữa muốn hắn tới đây trợ giúp Triệu đại ca!”
Hòa Thân vừa nghe Vương Vũ Châu nói ra ý đồ của bọn họ, liền vội vàng lấy từ trong tay áo tiến thư của Vương Thủ Thành viết khi còn sống đưa cho Triệu Nhân Nghĩa.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT