Hòa Thân ở trong xưởng dệt nhà họ Tô ngây người trong chốc lát, đánh giá thời gian Phương Khanh lúc này cũng có thể về đến nhà, nghĩ thầm mình bây giờ xuất phát, đợi đến nhà nàng, Tào Tuyết Cần và bằng hữu của hắn cũng nâng chén uống rượu, đến lúc đó hắn đến nhập tiệc, mượn cơ hội này chiêm ngưỡng một chút phong thái kỳ tài này, vì thế mang theo Lưu Toàn trong lòng vô cùng kích động đi ra khỏi xưởng dệt nhà họ Tô.
Lúc này trăng sáng sao tỏ, gió mát quất vào mặt, hai bờ sông Tần Hoài sớm đã là một cảnh thái bình ca múa, yên liễu lay động, lúc này đang là thời gian thích ý nhất. Tuy rằng cửa thành đã đóng, nhưng trong ngoài thành vẫn náo nhiệt như cũ, cuộc sống của mọi người tựa hồ cũng không vì Càn Long hoàng đế tới Nam Kinh, mà có chút thay đổi. Hòa Thân và Lưu Toàn vừa đi vừa hỏi thăm, bất tri bất giác đã đi đến Ngũ Thông trấn ở ngoài thành, đi đến phía trước chính là có thể thấy được Tiểu Dương thôn.
Hai người ai cũng chưa từng tới chỗ này, xa xa nhìn lại, một cái dòng suối nhỏ vòng qua thôn, bên dòng suối một gốc cây hòe già nghẹo cổ, tán cây khổng lồ, trên thân cây tất cả đều là cành lá xum xuê, dưới tàng cây một tảng đá tựa như một khối bánh mỳ trắng bóng.
Lưu Toàn thấy một lão nhân đang đi dạo ở đầu thôn, tiến lên hỏi han, sau đó quay người trở về, cười nói với Hòa Thân: “Lão gia, ngài xem, phía trước mấy gian nhà tranh kia chính là nhà của Tào Tuyết Cần!” -- Mấy bức tường đổ ải vây quanh một cái sân không lớn, trước ba gian cỏ tranh là một gốc cây lựu, một quả đỏ mọng nửa ẩn nửa hiện treo lủng lẳng ở giữa, tô điểm trong thế giới màu bạch ngân ở đây, làm người ta dịu mắt.
Lưu Toàn xoay người xuống ngựa tiến lên gõ cửa, tiếng cổng tre “kẹt kẹt” vang lên, Phương Khanh thò đầu ra, thấy là bọn họ, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Không ngờ Hòa đại nhân nhanh như vậy! Mau mời vào --” Nói xong liền mời Hòa Thân và Lưu Toàn vào phòng.
Ba gian nhà tranh rất nhỏ, tiến vào vừa thấy, bên trong vô cùng tối tăm chật chội. Hòa Thân tinh tế đánh giá, nhà giữa và tây phòng thông với nhau, bên trên đến trần nhà cũng không có. Phía đông một gian phòng bếp, cách một rèm cửa bằng vải, phía tây một cái giường to, bàn dựa vào cửa sổ nam, phía trên bày nghiên mực giấy bút linh tinh, bên dưới là một cái bàn vuông, phía trên một cái đèn dầu cải đang lẳng lặng đốt, một người đàn ông trung niên thân thể mập mạp, làn da đen cháy và một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi quanh bàn.
Hòa Thân nghĩ thầm: “Xem ra cái tên mập mạp kia chính là Tào Tuyết Cần, mà lão nhân râu bạc kia chính là bằng hữu cuả Tào Tuyết Cần!”
Vì thế tiến lên làm thi lễ, cười nói: “Nói vậy vị này chính là Tào Tuyết Cần tiên sinh! -- Tại hạ Hòa Thân đến quấy rầy!” Phương Khanh vừa thấy Hòa Thân khách khí với chồng mình như thế, lại ngớ người ở một bên không biết làm sao.
Ở trong tưởng tượng của Hòa Thân, Tào Tuyết Cần cá tính cao ngạo, hận đời, hào phóng vô biên, thị rượu và tài văn chương tung hoành, người như thế chỉ cần lấy lễ để đãi với hắn, sau đó lại có một chút khúm núm với hắn, hắn cũng không thấy có bao nhiêu tính khí. Lại nói Hòa Thân cũng là thực sự bội phục Tào Tuyết Cần, cho nên mỗi tiếng nói cử động cũng có vẻ thật là thành khẩn. Cứ như thế, Hòa Thân vẫn là chuẩn bị lời nói lạnh nhạt của Tào Tuyết Cần với hắn.
Tào Tuyết Cần vừa thấy Hòa Thân tôn kính với mình như thế, liền đỡ cái bàn từ trên ghế đứng lên, hoàn lễ với Hòa Thân nói: “Vừa rồi nghe Phương Khanh nói tối nay Hòa đại nhân muốn tới, không ngờ Hòa đại nhân lại tới nhanh như vậy! Vừa rồi ta chỉ quan tâm nói chuyện trời đất với Lữ Lão tiên sinh, lại quên mất chuyện này, mời... mời, Hòa đại nhân mời ngồi!”
Hòa Thân sửng sốt: “Nói Tào Tuyết Cần chán ghét quan trường. hận đời, không giao tiếp với người làm quan, bây giờ vừa thấy, không phải có chuyện như vậy!” Lại thấy Tào Tuyết Cần khách khí với mình như thế, cẩn thận và câu nệ trong lòng nhất thời liền ném lên chín tầng mây, hắn lăn lộn mấy năm ở trong quan trường, cũng coi như tu luyện thành khả năng hiểu người, vì thế ha ha cười, thuận miệng nói: “Ta là mộ danh mà đến! Ta với《 Hồng Lâu Mộng 》của tiên sinh bái phục sát đất! Bây giờ bấm tay tính đến đã đọc ước chừng có năm sáu lần, hôm nay có thể nhìn thấy tiên sinh, thật sự là tam sinh hữu hạnh!” Lời kia vừa thốt ra, Hòa Thân liền biết mình đã lỡ miệng, căn cứ thời gian suy tính, Tào Tuyết Cần bây giờ cũng bất quá vừa mới viết xong tám mươi chương đầu của《 Hồng Lâu Mộng 》, phía sau còn không biết ở đâu, huống chi tên sách bây giờ cũng không phải là 《 Hồng Lâu Mộng 》.
Nhưng, lúc này Tào Tuyết Cần vừa đang nhường chỗ trên bàn cho Hòa Thân, vừa phân phó Phương Khanh đi lấy một bộ bát đũa, với lời nói của Hòa Thân cũng chỉ nghe được tiếng có tiếng không; mà vị lão nhân bên cạnh cũng không có hứng thú với sự xuất hiện của Hòa Thân, Tào Tuyết Cần nhường chỗ ngồi cho Hòa Thân, Phương Khanh từ phòng bếp tiến vào thêm bát thêm đũa, bưng trà đưa đồ ăn, mà hắn chỉ nửa nhắm nửa mở mắt, xem ra căn bản là không dụng tâm nghe lời nói của hắn.
Hòa Thân tranh thủ tinh tế đánh giá một chút Tào Tuyết Cần, chỉ thấy hắn tuy rằng bộ dạng cao lớn, tâm khoan mập mạp, nhưng trong ánh mắt có vẻ bệnh trạng, nói ra chân khí không đủ, vừa rồi chính là đứng dậy làm một chút, lại ngồi vào ghế cũng đã thở hồng hộc. Hòa Thân trong lòng rung động: “Bây giờ Tào Tuyết Cần đã hơn bốn mươi tuổi, dựa theo tư liệu lịch sử ghi lại, Tào Tuyết Cần không đến năm mươi mà chết, nếu bây giờ hắn không quý trọng thân mình, thân nhiễm trọng tật còn không mau trị liệu, một rượu như mạng, chỉ sợ...”
“Hòa đại nhân, vị này chính là bạn vong niên của ta Lữ Trọng tiên sinh, nhà ngụ ở Tây Sơn kê miếu, chúng ta lâu không có gặp mặt, hôm nay ông ấy là từ Tây Sơn tới thăm ta! -- Lữ Lão tiên sinh, vị này chính là Hòa Thân Hòa đại nhân mà Phương Khanh thường xuyên ở nhà nhắc tới!” Nói xong kích động ho khan, xem ra như là tim phế đều ho ra.
Hòa Thân vừa nghe Phương Khanh thường xuyên ở nhà nhắc tới mình, nói vậy Tào Tuyết Cần sớm đã có cái nhìn với mình, hay là Tào Tuyết Cần có thái độ với những việc đã làm của mình?
Lữ Trọng kia hơi hơi mở mắt, mỉm cười nói với Hòa Thân: “Ngưỡng mộ- ngưỡng mộ!”
Một lòng muốn gặp vị kỳ tài này, hiện giờ Tào Tuyết Cần thật sự an vị ở trước mắt mình, Hòa Thân lại không biết nói cái gì cho phải, Vừa định dựa vào《 Hồng Lâu Mộng 》mình đọc được mấy lần, thỉnh giáo mấy vấn đề Hồng học, bỗng nhiên Tào Tuyết Cần thê thảm cười với hắn, nói: “Không biết Hòa đại nhân muốn xử trí đương kim Hoàng Thượng như thế nào?”
Hòa Thân trong lòng cả kinh, nhìn quanh trong phòng trống hoác của Tào Tuyết Cần -- Đây không giống như là chỗ tin tức lọt ra ngoài, thoạt nhìn Tào Tuyết Cần cũng không như là “Tú tài không ra khỏi cửa, biết rõ chuyện thiên hạ”? Đây có thể là tà môn, ngay cả quan to triều đình Nam Kinh còn không biết mình nhốt Càn Long, hắn là một văn nhân nghèo túng, sao ngay cả đại sự cơ mật như thế cũng biết? -- Chẳng lẽ này mấy gian nhà tranh cũng là nơi ngọa hổ tàng long?
Hòa Thân cười gượng nói: “Tại hạ đơn giản tự bảo vệ mình mà thôi, không dám có tâm gây rối với đương kim hoàng thượng!”
Lữ Trọng cười lạnh nói: “Thành thân vương Ngung Tinh và Gia thân vương Ngung vì long ỷ đấu đến ngươi chết ta sống, đương kim hoàng thượng cũng rơi vào trong đó, mà Hòa đại nhân tọa sơn quan hổ đấu, ngư ông thủ lợi, trong lúc chỉ mành treo chuông hết sức ra tay định càn khôn! bây giờ Thành thân vương và Đương kim hoàng thượng đều ở trong Chiêm viện; Thập ngũ gia ở Myanmar tuy rằng trong tay có hai mươi vạn đại quân, nhưng chỉ cần một câu của Hòa đại nhân, hai mươi vạn đại quân cả Gia thân vương lập tức liền nửa bước khó đi! -- thiên hạ này đều nắm ở trong tay của Hòa đại nhân, Hòa đại nhân còn nói vì tự bảo vệ mình?”
Hòa Thân chấn động, nghĩ thầm: “lợi hại, lợi hại, thực sự *** lợi hại, nhìn không rõ núi không lộ nước, Hòa Thân ta làm việc này, các ngươi đều biết!”
Tào Tuyết Cần cười: “Hòa đại nhân, thật không dám đấu diếm, chúng ta vừa rồi kỳ thật chính là đang nghị luận Hòa đại nhân! “
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT