Hòa Thân vừa thấy đến con trai của Càn Long Thành thân vương Ngung Tinh, nhất thời trong lòng kêu to “Kịch truyền hình lầm người” đến rồi. Trước kia khi xem TV, lão thập nhất này cho hắn ấn tượng thuần túy chính là một đồ ngốc, bình thường giương nanh múa vuốt, khi làm việc cũng là động tay đông chân, hơn nữa lần trước Ngung Tinh phái người đưa cho hắn bức thư “Nhược điểm”, lại làm cho trong lòng Hòa Thân xác nhận hình tượng Ngung Tinh là cái “Đồ ngốc”; nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Hòa Thân mới phát hiện, tố chất tổng hợp của người này căn bản không dưới mình, chỉ bằng phần tự tin và thong dong toát ra từ cách ăn mặc sạch sẽ và lời nói cử chỉ lưu loát, lập tức là có thể kết luận, Ngung Tinh trời sinh này không thua gì huynh đệ của hắn, lão thập ngũ Ngung Hòa

Vương gia giá lâm, Hòa Thân không dám chậm trễ, đành phải cung kính mời hắn từ cửa mời vào phòng khách của mình, đầu tiên là làm lễ thần tử diện kiến Vương gia, sau đó chuẩn bị hầu hạ nước trà.

Ở trong tưởng tượng của Ngung Tinh, Hòa Thân chẳng qua là quan viên so với người thường còn giỏi về vơ vét của cải, nhiều nhất cũng chỉ là nô tài cao cấp, lần này hắn tự mình tới cửa, nghĩ dù thế nào cũng phải làm cho Hòa Thân thất kinh; không ngờ hắn đến đại môn Chiêm viện liền phát hiện mình đã sai lầm rồi. Một số vương phủ quy mô lớn ở Bắc Kinh này khi hắn không có việc gì cũng thường xuyên đi dạo, chính là Tử Cấm thành và hoàng cung đại nội hắn cũng là nói vào là vào nói ra là ra, nhưng nếu lấy những chỗ này so sánh với Chiêm viện của nha môn tài chính Đại Thanh, cảm thấy có một chỗ nào đó không đủ. Từng cây từng cỏ,từng núi từng đá, còn có binh lính có trách nhiệm canh gác các nơi và các nhân viên làm việc trong phòng ở Chiêm viện, đều là những cái mà Vương gia hắn chưa từng gặp ở Bắc Kinh.

Khi hắn theo Hòa Thân vào trong thư phòng, vừa thấy ở cửa văn phòng treo những cái biển nhỏ làm cho hắn thoạt nhìn đầu óc choáng váng, lại làm cho hắn cảm thấy được chính mình đến một thế giới khác. Còn trên người Hòa Thân cũng không giống như nô tài như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại như là nhân vật cùng ngồi với hắn.

Vừa mới bắt đầu Ngung Tinh còn có chút không thích ứng, muốn ở trước mặt Hòa Thân ra vẻ chủ tử, còn muốn làm một chút tính tình của chủ tử, nhưng hắn vừa nghĩ đến lần này quan hệ trọng đại tới gặp Hòa Thân. Nói trắng ra là lần này hắn đến chính là cầu Hòa Thân hơn nữa còn hy vọng có được sự giúp đỡ to lớn của Hòa Thân. Cho nên ở trước mặt Hòa Thân hắn cũng không dám thể hiện tác phong của hắn bình thường ở Bắc Kinh, ngược lại còn có vẻ khiêm tốn cung kính một chút. Khi tới thư phòng Hòa Thân hành lễ với hắn, miệng nói “Diện kiến Thành thân vương”, Ngung Tinh lập tức liền trở nên hòa ái, tiến lên nắm chặt tay Hòa Thân, cười cười nói: “Hòa đại nhân miễn lễ, mau ngồi xuống nói chuyện!”

Hòa Thân vừa thấy Ngung Tinh nói rất khách khí, cũng cười cười nói: “Thành thân vương muốn tới Nam Kinh nên sớm báo cho hạ thần biết một tiếng, cũng dễ cho hạ thần chuẩn bị nghênh đón Vương gia đại giá! -- Không ngờ Vương gia đến đường đột như vậy, để cho người khác nhìn thấy, lại cho rằng Hòa Thân không biết cấp bậc lễ nghĩa!”

Ngung Tinh ha ha cười nói: “Hòa đại nhân thật sự là quá khách khí! Bình thường Hoàng a mã luôn giáo huấn mấy huynh đệ chúng ta, phải học tập các vị đại nhân, lúc nào cũng luôn phải nhớ các mệnh quan triều đình mới là căn bản của Đại Thanh ta! Từ khi Hòa đại nhân ở Nam Kinh chấp chưởng nha môn tài chính Đại Thanh tới nay, chiến tích và quan phẩm lại hữu mục cộng đổ, mấy năm qua giải quyết được bao nhiêu chuyện khẩn cấp của triều đình chúng ta! Trên có đương kim Hoàng Thượng, dưới có lê dân dân chúng, ai cũng có thể nhìn ra lòng son dạ sắt vì nước vì dân của Hòa đại nhân!”

Hòa Thân vừa nghe thấy Ngung Tinh lần đầu gặp mặt đã khen tặng mình một trận, hay là hắn cũng là đến nhờ ta giúp đỡ?

Ngung Tinh thấy Hòa Thân cười tủm tỉm không nói lời nào, bèn hỏi: “Hòa đại nhân, nghe nói qua hai ngày nữa ở Nam Kinh mời dự họp " đại hội đốc phủ thiên hạ ", Hòa đại nhân có thể nói cho ta biết trước nội dung đại khái của hội nghị không?”

“Đây có cái gì phải giữ bí mật! -- Vương gia cũng biết, vài năm nay địa phương tiêu tiền của triều đình thật sự là nhiều lắm, mà tiền của các nơi nộp lên trên quốc khố càng ngày càng ít, hạ thần vận động hết cả cũng chỉ có thể đắp chỗ nọ bù chỗ kia! Cứ tiếp tục như vậy, nếu sau này chiến sự vài năm biên cương thuận lợi, ông trời mưa thuận gió hoà. Còn có thể miễn cưỡng duy trì tiếp, nhưng nếu địa phương nào có đại tai tiểu nan, đến lúc đó quốc khố không thể thiếu hụt tài chính! Hoàng Thượng để cho ta quản lý thuế ruộng của Đại Thanh chúng ta, ta không thể không phòng ngừa chu đáo, chuyện gì cũng phải chuẩn bị sẵn sang trước! -- Lần này ta triệu tập một số đốc phủ tỉnh còn có tiềm lực phát triển, chủ yếu là muốn thương lượng một chút, xem còn có thể nghĩ cách gia tăng một chút thu nhập từ thuế cho triều đình! -- Sao, Thành thân vương cũng cảm thấy hứng thú với cái này?” Nói xong Hòa Thân vẫn là cười tủm tỉm nhìn Ngung Tinh.

Hắn đã sớm kết luận. Ngung Tinh lần này khẳng định không phải đến vì đại hội này, khẳng định còn có mưu đồ khác. Nhưng nếu hắn trầm tĩnh như vậy, thì mình cũng hà tất phải nói nhiều, chờ hắn khi nào không nín được, lại hành sự tùy theo hoàn cảnh cũng không muộn; cho nên Hòa Thân thấy Ngung Tinh nói có vẻ đường hoàng, giơ tay nhấc chân cũng làm ra vẻ đạo mạo, hắn cũng cũng đành giả bộ theo hắn!

Quả nhiên, sau ba câu Ngung Tinh bắt đầu chuyển hướng ban đầu của hắn. Nếu không nghĩ biện pháp hãm lại, xem ra còn có nguy hiểm bởi miệng lưỡi, vì thế đột nhiên hỏi: “Hòa đại nhân, lần trước ta phái thái giám Thông Lâm trong phủ của ta đưa cho Hòa đại nhân một phong thư, không biết Hòa đại nhân có nhận được không?”

Hòa Thân vừa nghe đây không phải là vô nghĩa, tuy rằng lúc nhận thư cũng không cần điền cái biên nhận gì, nhưng Thông Lâm kia chính là tâm phúc của ngươi, nhưng hắn cũng lý giải lời nói của Ngung Tinh là vì kéo quan hệ hai người bọn họ lại gần một chút, vì thế cười nói: “Lá thư này hạ thần nhận được, hạ thần còn để cho Thông Lâm nói với Vương gia mấy câu! Sao? Chẳng lẽ hắn không nói với Vương gia?”

Ngung Tinh mặt đỏ lên, vội vàng cười nói: “Ta nhớ ra rồi... nhớ ra rồi!”

Hòa Thân ở trong lòng mắng: “Ngươi cũng đừng giả bộ trước mặt ta, có chuyện nói mau, có rắm mau đánh đi!”

Kỳ thật lần đó Thông Lâm đến Nam Kinh đưa thư, chuyện đó tuy rằng quan trọng, nhưng hỏi đường Hòa Thân thôi. Sau việc này Hòa Thân quả nhiên có thể giữ kín mồm miệng cho hắn, hơn nữa còn ủy thác Thông Lâm chuyển lời thề sống chết phải nguyện trung thành với hắn, hắn nghe xong rất là yên tâm; hơn nữa Hòa Thân thường phái người đưa cho hắn một số đồ vật hiếm có, cho nên kỳ thật ở trong lòng hắn đã sớm coi Hòa Thân như là người của mình! Lời dạo đầu vừa rồi, chẳng qua là hắn còn muốn đích thân khảo sát một chút, xem Hòa Thân này có phải giống như Thông Lâm nói hay không, có thể giúp hắn làm thành đại sự hay không.

Vừa rồi đơn giản nói mấy câu hắn liền phát hiện này Hòa Thân thực tại có một mặt không giống người thường. Cái khác không nói. Chỉ dựa vào tuổi mới hai mươi đã có thể quản lý toàn bộ kho lúa Đại Thanh, còn có thể mở một “ đại hội đốc phủ thiên hạ “, từng đó có thể thấy được Hòa Thân này quyết không phải là kẻ tầm thường. Tuy rằng Hòa Thân ở Nam Kinh làm được những việc đó cũng không thấy được niềm vui của Hoàng Thượng, ngược lại Hoàng a mã của hắn còn lúc nào cũng nghĩ phải diệt trừ Hòa Thân, nhưng hắn Ngung Tinh bây giờ cũng không có tâm tư kia, bây giờ tối trọng yếu chính là ở thời khắc mấu chốt nhất của hắn, Hòa Thân này có thể đứng ra ủng hộ hắn; sau khi mình đại cáo thành công, Hòa Thân này còn có thể dựa theo mệnh lệnh của hắn, quyết định chặt đứt lão thập ngũ làm bang chủ cái bang, chỉ cần làm được điểm này, kia Hòa Thân chính là trụ chống trời và Tử kim lương của hắn rồi! Về phần sau khi hắn đại cáo thành công có còn muốn lưu trữ Hòa Thân này hay không, thì nói sau!

Quyết định chủ ý này, Ngung Tinh bèn làm sạch vẻ ngụy trang trên mặt, đưa thân mình tiến đến bên cạnh Hòa Thân, nhỏ giọng nói: “Hòa đại nhân. Tuy rằng lần trước chúng ta không có thể để cho họ Lưu chết ở Nam Kinh, đó cũng không phải là chuyện gì to tát! -- Lần này ta đến Nam Kinh còn có một đại sự muốn Hòa đại nhân tích cực phối hợp!”

Hòa Thân vừa thấy người này quả nhiên bắt đầu lộ ra vẻ âm hiểm giả dối, bởi vì Hòa Thân không biết hắn rốt cục muốn làm cái gì trò, cho nên cũng đã nghĩ tạm thời ổn định hắn trước. Vì thế mỉm cười nói: “Cần Hòa Thân làm cái gì, còn không phải là một câu của Thành thân vương!”

Ngung Tinh vừa thấy vẻ mặt Hòa Thân trung thành, bộ dáng kia với nô tài trong phủ của hắn là hai dạng khác biệt, trong lòng rất vui, cười nói: “Trên đại hội đốc phủ ngươi mở này, bổn vương muốn nhân cơ hội xử lý vài người! – Đám người này chính là chỉ nghĩ đến vinh hoa phú quý của bọn họ sau này. Một lòng ôm đùi của lão thập ngũ, bình thường luôn không qua lại với bổn vương, cho nên nhân cơ hội này, ta muốn giáo huấn cho bọn họ một chút, không biết Hòa đại nhân có chịu giúp ta hay không?”

Hòa Thân vừa nghe thấy sửng sốt, hắn thật không lo lắng Ngung Tinh này ăn tết cùng với đám đại quan biên giới như thế nào, cũng không lo lắng Ngung Tinh dùng thủ đoạn độc ác gì để đối phó với bọn họ, nhưng hắn thật lo lắng Ngung Tinh này sẽ xử lý mấy người Tổng đốc và tuần phủ, xong việc lại phủi mông mà đi. Đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên trên người mình, vậy thì phiền toái to! Sự việc một khi lộ ra ngoài, đó chính là đại án kinh thiên, cấp bậc chấn động vua và dân không thua gì chuyện Lưu Dong bị bắt cóc! Triều đình nếu thực sự trách tội xuống dưới, Hòa Thân hắn thật vất vả ở quan trường gây dựng lên đám thân tín này, chẳng phải đều cây đổ tan đàn hay sao, đây chẳng phải là chính mình hại mình, chính mình gạt bỏ vây cánh của mình hay sao?

Ngung Tinh tuy rằng thâm độc, cũng là người thiên phận cực cao, vừa thấy bộ dáng Hòa Thân liền biết trong lòng Hòa Thân còn có băn khoăn, vì thế ha ha cười nói: “Hòa đại nhân không cần suy nghĩ, ta xử lý bọn Tổng đốc tuần phủ này cũng sẽ không ở sau lưng xuống tay, sửa trị bọn họ cũng không thuần túy là vì tư lợi của cá nhân ta, trong tay ta còn có thánh chỉ của Hoàng Thượng! Cho nên đến lúc đó chỉ cần Hòa đại nhân giữ trung lập, không cần can thiệp hành động của ta là được!”

Hòa Thân vừa nghe lời này mới hiểu được vài phần, hóa ra là Ngung Tinh dựa tay Càn Long diệt trừ cái gai trong mắt hắn! Ngẫm lại cũng là, một Vương gia nếu thấy ai không vừa mắt, nghĩ cách tấu ở trước mặt Càn Long, những người đó đen đủi chỉ là chuyện sớm hay muộn! Đám quan viên của triều Đại Thanh còn thật sự điều tra ra, ai có thể thanh liêm chính trực! Muốn vu oan giá họa cho người khác, không thiếu gì chứng cớ, nếu trong tay Ngung Tinh thực sự là thánh chỉ của Càn Long, ngay tại chỗ tử hình mấy tên quan tham ô lại, với Hòa Thân hắn cũng không có gì, ngược lại còn có thể nhìn thấy quyết tâm trừng trị hủ bại của triều đình, với chỉnh đốn sau này cũng là một chuyện tốt!

Nghĩ đến đây, Hòa Thân hỏi: “Chỉ có chuyện này?”

“Chỉ chuyện này! Hòa đại nhân không cần cho rằng bổn vương xử trí vài tên cẩu nô tài là làm khó cho Hòa đại nhân, kỳ thật cách làm của Hòa đại nhân ở Nam Kinh bổn vương vẫn vô cùng ủng hộ! -- Đến lúc đó chỉ cần Hòa đại nhân duy trì trung lập là được, như vậy bổn vương phải đa tạ sự ủng hộ to lớn của Hòa đại nhân!” Ngung Tinh nói xong cao hứng chắp tay với Hòa Thân biểu thị lòng biết ơn!

“Vậy được, chỉ cần Thành thân vương cầm thánh chỉ của Hoàng Thượng, bọn tham quan ô lại bọn họ liền không có lời nào để nói, Hòa Thân ta cũng sẽ giơ hai tay tán thành!” Hòa Thân nói.

“Được! Chờ ta làm xong việc nhỏ kia, chúng ta lại thương lượng đại sự của chúng ta!” Nói tới đây Ngung Tinh giữ chặt tay Hòa Thân hơi có chút thần bí nói: “Hòa đại nhân chỉ cần ở việc này duy trì trung lập, sau này làm việc theo ý của ta, ta cam đoan để cho Hòa đại nhân vĩnh viễn chấp chưởng nha môn tài chính Đại Thanh ta! Về sau để cho Hòa đại nhân vào kinh làm việc quân cơ, dưới một người trên vạn người khẳng định không thiếu được!”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play