Bữa cơm thường này Doãn Kế Thiện ăn thấy rất là ngon.

Vừa ăn uống, Doãn Kế Thiện vừa cùng Hòa Thân nói đủ các loại chuyện của quan trường hiện nay, lại không quên thay Hòa Thân bày mưu tính kế đại hội đốc phủ thiên hạ sắp mời dự họp kia, nghiễm nhiên biểu hiện nhân vật bạn tốt tri tâm vô cùng nhuần nhuyễn. Hòa Thân cũng thực sự bái phục năng lực biểu đạt bằng miệng của Doãn Kế Thiện, quả thực so với Bình thư của Đan Điền Phương nói còn hăng hái hơn, hơn nữa Doãn Kế Thiện này kiến thức rộng rãi, lại trải qua phong vân quan trường hai triều Ung Chính, Càn Long, cứ như vậy một chuyện nhỏ không có gì đặc biệt qua miệng hắn, lại hoàn toàn thành một loại hương vị khác; từ hoàng đế, đến một tên tiểu lại đều có thể bị liên lụy vào trong đó, đến cuối cùng thật đúng là Hòa Thân nghe được mùi ngon, say mê trong đó.

Tiễn bước Doãn Kế Thiện, Hòa Thân mà bắt đầu còn đang cân nhắc lời nói của hắn nghe có vẻ như là không bờ không bến.

Vừa rồi hai người nói chuyện trời đất, hắn thật đúng là không cảm thấy được trong lời nói của Doãn Kế Thiện có bao nhiêu can hệ, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, nhất thời liền đổ mồ hôi lạnh. Những chuyện xấu xa yêu ma quỷ dị trên quan trường hai triều Ung Chính, Càn Long, mấu chốt là chuyện của Ngung Tinh kia, sao ngay cả các đại thần cấm kị như thế Doãn Kế Thiện cũng dám nói tới với hắn?

Từ trong năm Khang Hi đời Thanh chư vị hoàng tử vì tranh ngôi đoạt vị gây ra sóng to gió lớn, thậm chí chính biến cung đình tới nay, đề tài hoàng tử nào thực sự làm “Thái tử” cho tới bây giờ vẫn là điều cấm với các đại thần nói chuyện, vô luận công khai hay là nghị luận riêng tư, đều đã phạm vào tối kỵ quan trường! Nhẹ thì biến thành người người thấy như trốn ôn dịch, nặng thì sẽ bị người tố giác, đến cuối cùng là kết cục bi thảm chém đầu xét nhà! Cho dù có người vì vinh hoa phú quý về sau của mình, muốn kéo bè, kết đảng dựa vào môn hạ của a ca kia, đó cũng là bí mật lớn. Hoạt động bình thường, không khác với đảng ngầm của Quốc Dân Đảng, một khi bị phát hiện, chính là đại họa sát thân!

Bây giờ Doãn Kế Thiện ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng đều nói với hắn. Chẳng lẽ trong những năm Ung Chính Doãn Kế Thiện chính là người may mắn trong quan trường cũng bị quấn vào trong trận lốc xoáy của hoàng tử tranh quyền phúc họa khó lường này?

Hòa Thân tuy rằng với lời nói của Doãn Kế Thiện nửa tin nửa ngờ. Nhưng nếu trong lòng hắn nói thật sự, bây giờ hắn thật sự đang ngóng trông Ngung Hòa Ngung Tinh làm náo loạn lên, thậm chí còn làm cho triều cục của Mãn Thanh biến thành rắc rối phức tạp. Bởi vì chỉ có như vậy, Càn Long mới có thể ốc còn không mang nổi mình ốc, văn võ cả triều tất nhiên cũng sẽ giữ thái độ quan vọng, như vậy hắn mới có thể ở bên trong đục nước béo cò, tranh thủ càng nhiều thời gian cho mình phát triển lớn mạnh! Cho nên đối với ý đồ của Chu Thạch Quân thật đúng là không thể xem thường, nếu hắn thật sự cấu kết với Ngung Tinh làm việc xấu, muốn lấy thân phận thầy dạy của vua để thao túng quốc chính. Như vậy bây giờ còn phải đi gặp hắn.

Dựa theo suy đoán của Doãn Kế Thiện, nếu hắn cũng ủng hộ Ngung Tinh, Chu Thạch Quân kia sau này sẽ bám đùi Ngung Tinh không rời.

Nghĩ đến đây, Hòa Thân phân phó nói với Lưu Toàn: “Ngươi lập tức đi điều tra cho ta, xem Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân bây giờ ở chỗ nào, ta muốn đi gặp hắn!”

Lưu Toàn cười hì hì chạy vào, tiến đến trước mặt hắn nói: “Lão gia. Cái đó còn phải tra sao? Việc nhỏ này thật không cần lão gia ngài phải quan tâm, buổi sáng Chu Thạch Quân vừa ra khỏi cửa tôi liền phái người bám theo! -- Vừa rồi người theo dõi trở về nói cho ta biết Chu Thạch Quân sẽ ở một khu nhà gọi là "Phi thập cư" ở Thạch hoa hạng nam đầu! Lão gia muốn đi gặp ông ấy, thì bây giờ chúng ta có thể lên đường!”

Hòa Thân vừa thấy Lưu Toàn này thật đúng là con sâu trong bụng hắn, cứ theo tốc độ như vậy mà phát triển. Thì không thể không thành tinh, vì thế cao hứng nói: “Tốt lắm, bây giờ chúng ta đi!” Nói xong hai người liền một trước một sau ra khỏi Chiêm viện.

Tên lính canh cửa vừa thấy Hòa Thân và Lưu Toàn phải đi ra ngoài, đã sớm chuẩn bị xong ngựa, vì thế chủ tớ hai người xoay người lên ngựa đi thẳng đến “Phi thập cư” của Thạch hoa hạng.

Trên đường Hòa Thân còn gặp Tổng đốc và tuần phủ đến tham gia đại hội chào hỏi với hắn, bởi vì bọn họ ở Nam Kinh đa phần không có chỗ ở cố định, cũng đều tìm một khách điếm thượng đẳng ở tạm. Bây giờ cách đại hội vẫn còn ba năm ngày, bọn họ cũng không có việc gì, Doãn Kế Thiện lại không đợi gặp bọn họ, cho nên khi không có việc gì liền năm ba người một đám hỗn loạn trên đường, gặp một cô nương đẹp liền nhìn mấy cái mắt, gặp đồ vật này nọ liền mua, nhìn thấy khí thế trong tửu lâu, giữa trưa hoặc là buổi tối đều tụ tập ở đó. Thật là quá tiêu diêu tự tại.

Hòa Thân vốn là người hiện đại, trong lòng vốn không có tư tưởng chủ nghĩa quan liêu thân ở địa vị cao, nhân cách tôn nghiêm, tài trí hơn người này. Tuy rằng cũng chịu đủ sự phủ bại vài năm nay của quan trường Mãn Thanh, nhưng bình thường nhìn thấy người, vô luận cao thấp giàu nghèo thế nào luôn giữ một vẻ nho nhã lễ độ hòa ái dễ gần, ngay cả với người hầu và binh lính có khi cũng đều gọi là lão ca lão đệ. Các đốc phủ này nghĩ Hòa Thân có thể được Càn Long trọng dụng như thế, hai mươi mấy tuổi có thể chấp chưởng nha môn tài chính Đại Thanh, nói không chừng cao ngạo bao nhiêu, bây giờ vừa thấy, không nghĩ tới Hòa Thân lại hạ mình, bình dị gần gũi như thế, trên đường đi Hòa Thân liền được một màn tán thưởng nhiệt liệt!

Bọn họ trên đường vừa đi vừa dừng, nhìn thấy người lại ha ha hi hi xưng huynh gọi đệ, cho nên đến chập tối mới đến “Phi thập cư” của Thạch hoa hạng nam đầu nơi Chu Thạch Quân ở. Thạch Nam Kinh cũng coi như một địa phương lớn, tuy nói là một ngõ, nhưng độ rộng và chiều dài có thể so với đường cái. Từ xa nhìn lại, “Phi thập cư” chỉ là một tòa nhà bình thường, bởi vì đây là một nơi phồn hoa, cho nên trước cửa ngựa xe như nước, người đến người đi, liên tiếp không dứt.

Hòa Thân và Lưu Toàn xuống ngựa, muốn xuyên qua đường cái thẳng đến “Phi thập cư”, nhưng còn chưa đi được vài bước, Lưu Toàn bèn kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Lão gia, ta cảm thấy có chút không thích hợp!” “Sao lại không thích hợp?” Hòa Thân lúc này còn đang lâng lâng chìm đắm trong lời tâng bốc nịnh nọt của đám đốc phủ, cũng không chú ý tới có chỗ nào không thích hợp.

“Lão gia, người xem mấy người đứng trước cửa "Phi thập cư"!” Lưu Toàn nói xong bĩu môi nhìn về phía trước.

“Ưa!” Hòa Thân lúc này mới đột nhiên phát hiện ở cửa “Phi thập cư” quả thật đứng vài người thoạt nhìn có chút đặc biệt, cười nói: “Vẫn là tiểu tử ngươi cảnh giác cao! -- ngươi nói xem, bọn họ là người nào?”

“Lão gia, tôi xem bọn họ cũng không giống như thân binh đi theo Chu Thạch Quân Chu đại nhân đến Nam Kinh!” Lưu Toàn nói. Điểm này Hòa Thân cũng đồng ý, nhìn Chu Thạch Quân bộ dạng cổ hủ, cũng có thể đoán được hắn mang theo thân binh tuyệt đối không có tố chất tổng hợp của mấy người bây giờ đứng ở cửa trạm như vậy.

“Lão gia, có cần tôi đi lên đến hỏi!” Lưu Toàn nói.

“Đừng --” Hòa Thân giữ chặt Lưu Toàn lại, “Ngươi còn tưởng rằng ngươi là đứa trẻ năm đó ở Bắc Kinh làm loạn à, bây giờ tiểu tử ngươi xem như là nhân vật nổi tiếng của thành Nam Kinh! Không chỉ là quân trưởng của "Trung Hoa đế quốc đệ nhất quân", lại kiêm nhiệm đội trưởng cảnh vệ đoàn của "Đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh’ và trợ lý đặc biệt của " Hội trưởng Giang Nam tổng thương hội ", ngươi vừa ra mặt, ai không nhận ra, đừng để đến lúc đó tin tức không thăm dò được, ngược lại còn đánh rắn động cỏ!”

“Lão gia lo lắng thật chu toàn, thật sự bội phục, thật sự bội phục!” Lưu Toàn cười nịnh nói.

Hòa Thân bây giờ đang cao hứng, cảm thấy được mình có thể triệu phân nửa đốc phủ Đại Thanh đến môn hạ của mình, đến ngày ấy muốn làm chuyện gì mà không làm được, cho nên vừa thấy ở cửa Chu Thạch Quân có vài người lạ đang canh gác như vậy, cũng liền bỏ ý định gặp mặt Chu Thạch Quân, mang theo Lưu Toàn trở về.

Nhưng không đợi bọn họ xoay người, bỗng nhiên từ hai đầu nam bắc Thạch hoa hạng vọt tới hai đội quan binh. Trên đường mọi người nhốn nháo thấy hai đội quan binh, đều sợ tới mức né tránh, vốn dĩ lúc hoàng hôn đường phố náo nhiệt nhất, bởi vì hai đội quan binh này từ hai hướng nam bắc mà đi liền thoáng chốc trở nên lạnh tanh.

Số người của hai đội quan binh này không nhiều lắm, trong chớp mắt đi đến cửa “Phi thập cư” của Chu Thạch Quân. Hòa Thân vừa thấy đều quen, đầu phía nam tới là binh lục doanh, đi đầu quan quân đúng là thống lĩnh quân lục doanh Nam Kinh Huệ Hùng ; mà từ ngõ nhỏ phía bắc vọt tới là quan binh bát kì đóng giữ Nam Kinh. Đám người này thật là ác, bình thường một khi có gió thổi cỏ lay, thì tất cả binh lục doanh đi ra ngoài bán mạng, mà vừa đến thời điểm cần ăn cần uống cần bạc, bọn họ lại hung hăng một so một. Bình thường ngoài thao luyện bình thường ra, thời gian còn lại đám binh bát kì tất cả đều là phần tử tích cực nhiễu loạn địa phương, cướp bóc tài vật của khách thương, ở trên bến tàu loạn thu phí, vào trong thành Nam Kinh đùa giỡn con gái vân vân đều làm được, mức độ tàn ác rõ ràng không thua gì đám quân Mỹ trú tại Hàn. Bây giờ người mang đội chính là tổng đầu lĩnh của binh bát kì Hoàn Nhan.

Hòa Thân nhất thời liền cảm thấy sự tình có chút kỳ quái, Huệ Hùng và Hoàn Nhan này bình thường chính là một đôi oan gia đối đầu, hôm nay sao tất cả đều tới nhà của Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân? Mặt khác còn có mấy người thần bí khó lường đứng ở trước cửa, trong này khẳng định là có chuyện lớn. Lúc này trời đã dần dần tối, trên màn trời tối sẫm đã thấy mấy vì sao nhấp nháy quỷ dị, gió lạnh từng cơn thổi tới.

Nhìn nơi này không khí càng ngày càng tiêu điều, Hòa Thân không dám trì hoãn, vội vàng cùng Lưu Toàn quay trở về Chiêm viện. -- Lẽ ra Chu Thạch Quân chỉ là một Lưỡng Quảng Tổng đốc, cho dù hắn lúc trước làm qua thầy dạy của nhị vị Vương gia Gia thân vương Ngung Hòa,Thành thân vương Ngung Tinh, nhưng hắn vừa đến Nam Kinh, Huệ Hùng và Hoàn Nhan này không có lý đồng thời đi đến chào hắn!

Nghĩ tới nghĩ lui, Hòa Thân cảm thấy mấu chốt vấn đề nhân tài đến nhà Chu Thạch Quân, khẳng định là hắn trước tiên gặp Chu Thạch Quân, sau đó lại đồng thời định ngày hẹn này hai Đại tướng quân. Nhưng, là ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy sở hữu hai người hoàn toàn bất đồng, đồng thời định ngày hẹn Đại tướng quân đóng giữ tiết chế -- Huệ Hùng và Hoàn Nhan đều là quan to nhất phẩm của triều đình! Nhưng bây giờ Doãn Kế Thiện bình thường có cái việc lớn việc nhỏ gì cũng đều tự mình đến bàn bạc giải quyết với bọn họ, căn bản là không có lý triệu là đến, chỉ là đi! Nghĩ đến đây, trong đầu Hòa Thân bỗng nhiên thoáng hiện lên một ý niệm đáng sợ: có thể triệu kiến đồng thời Huệ Hùng và Hoàn Nhan, ở triều Đại Thanh, ngoài Càn Long hoàng đế, hẳn là không còn có người thứ hai!

-- Chẳng lẽ là Càn Long cũng tới Nam Kinh rồi?

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play