Ngày hôm sau, Thập ngũ a ca Gia Thân Vương Dung Diễn liền được Càn Long phong làm “Đại tướng quân vương” Lưu Dung bí mật được phong làm khâm sai đại thần. Hai người chuản bị gần mười ngày, sau đó chọn ngày rời khỏi Bắc Kinh. Dung Diễn dẫn theo 10 vạn đại quân điều từ Bắc Cổ Khẩu đến Vân Nam, còn Lưu Dung lần này lãnh mấy cận tín đi trước.

  

Lưu Dung sau khi chia tay với Dung Diễn ở đại doanh Phong Đài lập tức phòng ngựa cấp tốc đi Nam Kinh, nhưng vừa đến Bảo Định thì có truyền từ Bắc Kinh đến: “ Thái hậu lão phật gia thăng thiên!

Lưu Dung là đại thần quân cơ lại là người hai đời nhận hoàng ân, nên nay… theo phép tắc ông ta nhất định phải về Bắc Kinh trù biện chuyện tang lễ của thái hậu. Thế nhưng chiếu thư của Càn Long cùng đến với tin thái hậu thăng thiên, còn chưa đợi Lưu Dung ra lệnh cho thuộc hạ quay ngựa về Kinh thì đột nhiên nhận được chiếu thư của Càn Long, Càn Long trong chiếu cho biết không cần Lưu Dung quay lại, cũng không cần Lưu Dung lo chuyện tang lễ cho thái hậu mà nhanh chóng đi Nam Kinh điều tra Hòa Thân.

  

Lưu Dung bỗng thấy mông lung, nếu nói Càn Long lần này cứng tay muốn tiêu diệt Hòa Thân cũng không cần cấp thiết như thế. Càn Long là đứa con có hiếu, quốc sự lớn thái hậu thăng thiên mà Càn Long không yêu cầu ông ta là đại thần quân cơ quay về Bắc Kinh trù biện, quả thật có chút bất thường.

  

Lưu Dung mặc dù không hiểu cách làm của Càn Long nhưng ông ta cũng ngửi thấy mùi tàn khốc, ai dám đe doạn đến giang sơn xã tắc Đại Thanh, thì Càn Long tuyệt đối không nương tay, cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích hay là phong cương đại lai. Nay Lưu Dung đành tuân mệnh hành sự, sau khi nhận được chiếu thư bèn cắn răng quyết đoán lên ngựa ra lệnh: “ toàn tốc tiến lên”

  

Phương Bắc tháng 11 vô cùng lạnh lẽo, qua Thạch Gia Trang bắt đầu có tuyết lơn, càng đi về phương Nam thì tuyết rơi càng lớn. Đưa mắt nhìn, Sơn Xuyên Đại Địa đâu đâu cũng trắng toát, dường như là thể hiện sự bi ai với sự tạ thế của Hoàng thái hậu. Thiên không gió rít điên cuồng, tuyết rơi dày đặc, trong đám mây dày thi thoảng mới xuất hiện mặt trời nhợt nhạt, cũng chỉ đưa đến cho con người chút hi vọng mịt mù, hoàn toàn không có chút ấm áp của những ngày đã qua.

  

Tuy nhiên trong khí trời lạnh buốt, tuyết bay lả tả, Lưu Dung không dám lười nhác, có lúc phong tuyết rơi mạnh quá, liền đến dịch trạm lân cận trú chân, sau khi bình minh liền tức tốc lên đường, vừa đi Lưu Dung vừa nghe văng vẳng bên tai lời của Càn Long.

  

“Lưu Dung, nay trẫm phong ngươi làm khâm sai đại thần, mười ngày sau đi Nam Kinh xét xử Hòa Thân, trẫm lần này cho ngươi quyền truyền đoạn lâm cơ, lúc cần thiết có thể có quyền tùy ý hành đồng, không cần thỉnh chỉ”

  

“Hoàng thượng, nay tiến hành điều tra Hòa Thân e bất lợi với cục diện triều đình. Hơn nữa mấy năm nay Hòa Thân là đại thần tài chính của Đại Thanh ta, cũng đã ra sức giải quyết không ít vấn đề khó. Nay Triệu Huệ và Hải Lan Sát bộ ở Tân Cương, tổng binh Đại Tiểu Kim Xuyên, còn có chiến trận chinh phạt Miến Điện đâu đâu cũng cần núi tiền núi bạc mới có thể tiến hành được”

  

“Lưu Dung ơi, khanh hồ đồ rồi, ban đầu trẫm thấy Hòa Thân là bậc thấy xử lý chuyện tiền bạc mới cho hắn ở Nam Kinh lo chuyện tiền lương cho trẫm, sau này những việc hắn làm ở Nam Kinh đã đến bước quốc pháp không thể tha được, nếu không trừ bỏ, e rằng sau này còn nghiêm trọng hơn cái họa nơi biên cương. Hòa Thân ở mấy tỉnh lớn miền Nam lung lạc lòng người, lôi kéo quan viên các cấp, đúng là có mưu đồ làm phản, đó chính là cái họa lớn của Đại Thanh ta”

“Vậy vi thần lần này đến Nam Kinh lấy tội danh gì để bắt Hòa Thân?”  

“Ta nói sao khanh không hiểu. Khanh nghe đây lần này khanh đi điều tra Hòa Thân không phải là cùm hắn đến Kinh thành là xong chuyện, nếu trẫm thật sự muốn giết Hòa Thân, thì trực tiếp lệnh cho Doãn Kế Thiện giết chết hắn rồi. Trẫm muốn điều tra rõ những việc làm của Hòa Thân trong hai năm nay ở Nam Kinh, hắn đang nắm hơn nửa tiền lương của Đại Thanh ta, sau khi bắt hắn nhanh chóng phái người đắc lực nắm chức nha môn tài chính của hắn, tuyệt đối không được vì chuyện bắt Hòa Thân mà khiến cho cái gì cũng không có đầu mối nữa”

“Hoàng thượng, thần hiểu ạ…”

“Khanh lần này rời khỏi kinh nhớ mang theo lệnh tiễn kim bài của trẫm, lúc cần thiết có thể điều động quân đội trong khu vực Lưỡng Giang”

“Lần này nếu ta không bắt được Hòa Thân, xem ra cũng không có cách nào quay về kinh giao chỉ nữa…” Lưu Dung thầm nghĩ.

  

Lúc này nhìn thấy trong phong tuyết lớn có một con ngựa khẩn chạy đến, mặc dù tốc độ ngựa đã đến cực điểm, nhưng người ngồi trên lưng không ngừng dùng roi quất mông ngựa. Con ngựa trong chớp mắt đã chạy đến trước mặt khâm sai, Lưu Dung nhìn kĩ hóa ra đó là Thi Bảo Lâm người tâm phúc do ông ta phái đi.

  

Lúc này Thi Bảo Lâm xuống ngựa đi đến trước ngựa của Lưu Dung, sau khi bái lễ bèn thở dốc rồi bẩm báo: “ Lưu trung đường, tại hạ đã gặp Hoàng Thiên Bá ở Tề Nam, truyền đạt cho ông ta lệnh lệnh của trung đường đại nhân, nay Hoàng Thiên Bá đã soái lĩnh 13 thái bảo hỏa tốc đi Nam Kinh, khoảng mười ngày sau có thể đến chỗ Tổng đốc Lưỡng Giang Doãn Kế Thiện, 50 người của hình bộ cũng đã theo mệnh lệnh của đại nhân theo đường thủy nhanh chóng tiến đến Nam Kinh, bọn họ sẽ theo kế hoạch gặp đại nhân ở Dương Châu, ngoài ra sau khi đại nhân đến Dương Châu, thì khách sạn ăn nghỉ cũng đã được sắp xếp xong xuôi”

“Được ngươi lập tức đi gặp tuần phủ Giang Nam Diêm Kinh Minh và tuần phủ Triết Giang giao thư của ta tận tay cho họ “ Lưu Dung ra lệnh.

“Tại hạ tuân lệnh” Người kia đáp một tiếng rồi nhận thư của Lưu Dung, sau đó quay người lên ngựa phóng đi.

  

“Hòa Thân ơi Hòa Thân không phải Lưu Dung ta lòng dạ hiểm ác ra tay tàn nhẫn mà là hoàng thượng không dung ngươi…” Lưu Dung nói một mình.

Lưu Dung trên đường đi điều binh khiển tướng như thế, bận suốt ngày, nhưng Hòa Thân đang ở Nam Kinh lúc này lại vô cùng ung dung nhàn nhã, không hề lo lắng gì về chuyện này.

  

Giang Nam tháng 11 mặc dù cũng lạnh nhưng không đến mức buốt giá như ở miền Bắc, chỉ rơi ít tuyết, gió Nam ẩm ướt mang theo chút ấm áp, Hòa Thân đang cùng Lưu toàn đón tuyết rơi, nhàn tản đi dạo trên phố.

  

“Lão gia, hôm qua có nhận được thư của Thành Thân Vương Phủ ở Kinh Thành chuyển đến nói hoàng thượng mấy hôm nay rất có khả năng sai Lưu Dung đến Nam KInh, Lưu dung có khả năng là nhằm vào chúng ta mà đến.Lão gia, chúng ta không thể không phòng” Lưu Toàn nói.

  

Hòa Thân xoay cái quạt trong tay cười: “ Ta nói tiểu tử ngươi sao không có chút cảm hứng nào thế, không nhìn thấy lão gia ta đang thưởng tuyết hay sao?”

“Vâng vâng đợi lão gia thưởng xong chúng ta hãy từ từ trao đỏi” Lưu Toàn cười “ hay là nô tài cùng lão gia đến chỗ Tô cô nương xem xem”

Hòa Thân thấy vui ngày “ Tên tiểu tử*** này quả là nhìn thấu lòng ta” nên gật đầu cưới: “Đi trước dẫn đường”

Lưu Toàn đi trước, trong lòng thầm nói: “ Chủ nhân thật lợi hại, họa kề đầu mà còn tâm trạng đi tán gái”

Dường như đã trở thành thói quen Hòa Thân sau mỗi lần làm xong việc lớn, thì tự nhiên nghĩ đến Tô Kì Nhi, nói cho co, hắn gặp Tô Kì Nhi không chỉ vì có tình ý mà còn vì nhìn thấy cô là hắn có cảm giác thoải mái.

  

Tô Kì Nhi ban đầu còn thăm dò hắn về chuyện của Liễu Doanh Doanh và Vương Vũ Chu, nhưng từ sau khi có đụng chạm thân xác với Hòa Thân, không nhắc đến bọn Vương Vũ Chu nữa, chỉ một mực đối tốt với hắn đúng là ra dáng “chỉ cần có được không kể ngày dài đêm thâu” đây đúng là đạo đức nghề nghiệp mà một người tình tiêu chuẩn phải có.

  

Tô Kì Nhi chắc là không nên sinh ra ở thời đại này,bất luận là ngôn hành cử chỉ, hay là ăn mặc Hòa Thân đều thấy cô có chút cá tính hiện đại( thế kỉ 21) điều này khiến hắn có được cảm giác ve vãn đã lâu không có.

Lần trước khi hắn đã ấn được Tô Kì Nhi lên giường, khi lột váy và nội y của cô, hắn phát hiện quần lót của cô vừa mỏng vừa chật vô cùng lộ mông, căn bản không giống với quần lót mà những cô gái cùng thời mặc vừa rộng vừa to, phong tình đó khiến hắn vô cùng mãn nguyện.

  

Nay hắn đã khiến cho Henry và bọn Tây vô cùng khâm phục lại đổi tên “ngân hàng Doanh Châu” thành “ ngân hàng đế quốc Trung Hoa” tiến giấy phát hành qua lần cải bản toàn diện thứ nhất, ngoài ra trong thời gian “nghiệp dư” còn nhận “ hội trưởng tổng hội công thương Giang Nam” có thể nói mấy tháng nay bận tối tăm mặt mũi, đã sớm muốn quấn lấy Tô mĩ nhân, nay đúng lúc nhàn rỗi, cũng là thời kì hoàng kim điều tình, nên hắn chưa đến sân lớn Tô gia đã bắt đầu suy nghĩ miên man rồi.

“Ha ha.. Lưu dung tiểu tử ngươi định đến Nam Kinh bắt ta ư, còn ta, ta còn phải tranh thủ thời gian đi tán gái, chúng ta ai bận việc người nấy vậy” Hòa Thân cười thầm trong lòng.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play