Henry và bọn Tây lần này lén lút vận chuyển nha phiến vào Trung Quốc, vốn dĩ chỉ định kiếm một món tiền ai ngờ, khi thuyền vừa cập vờ thì bị đánh úp, toàn bộ hàng hóa trên “ Nhật Viễn Hiệu” đều bị Hòa Thân tịch thu, thế nhưng chỉ cần số nha phiến được giấu trên đảo còn, thì tâm lí ít nhiều cũng có chút bình tĩnh, chỉ cần nay bảo đảm được tính mệnh, sau này bọn họ còn có cơ hội trở mình, thế nhưng nay nghe Hòa Thân đến tổ tò vò của chúng cũng đã biết đột nhiên cảm thấy đại sự không hay, đau đầu chóng mặt, căng thẳng vô cùng, có mấy người còn muốn nhảy chồm lên.
Hòa Thân nhìn thấy phản ứng của bọn Tây mãnh liệt thế, liền biết lần này nhất định đã động đến tim đen của chúng rồi, cười nhạt bảo: “ Bọn chúng sao mà có thời gian đi cứu các ngươi, bọn họ còn bận ở lại trên đảo để hút nha phiến? Đợi sau khi bọn binh lính đã đã cơn nghiền, lại lên dốc núi thả mấy quả pháo giải khuây, thật là tự tại”
Henry nghe thế lại càng biết rõ đại sự thế là toi rồi, lại nghĩ Hòa Thân mấy hôm nay không hê lộ mặt rất có khả năng đã dẫn binh đi quét ổ tỏ vò của mình rồi, thế nên càng không dám ôm mộng gì nữa, người run rẩy, ngã vật xuống đất, đúng là vượt ngoài tưởng tượng của chúng quá.
Hòa Thân nhìn thấy đám Tây ngã sấp xuống, trong lòng vô cùng đắc ý cười ha ha:” Henry, ta hỏi ngươi: Sau này ngươi định làm kẻ địch với Trung Quốc chúng ta hay làm bạn? Nếu muốn làm địch với Trung Quốc chúng ta, thì ta thả ngươi về, nói với quốc vương nhà ngươi, không phục thì phái binh đến đây đánh một phen, nếu muốn trở thành bạn của chúng ta…”
Henry vốn không dám ôm hi vọng được tha mạng nghe Hòa Thân hỏi hắn thế, bộ não dường như có chút sức sống bèn lắp bắp: “ Chỉ cần… chỉ cần Hòa đại nhân bỏ qua cho chúng tôi lần này, chúng tôi sau này… nhất định sẽ làm bạn với quý quốc, với Hòa đại nhân”
Hòa Thân nói: “ Các ngươi hiện nay ngoài lén lút vận chuyển nha phiến vào Trung Quốc ta, còn có thêm mấy tội nữa, chính là tự tư lén lút đống quân trên lãnh thổ Trung QUốc, đây là việc vi phạm chủ quyền vô cùng nghiêm trọng, theo tội nặng mà các ngươi phạm phải, giết các ngươi 10 lần cũng không oan uổng. Thế nhưng Trung QUốc chúng ta luôn đối xử khoan hồng đại lượng với bọn người Tây các ngươi, không tính toán nhỏ nhặt với các ngươi, các ngươi xem trọng lợi ích nhỏ nhoi, chúng ta coi trọng chính là giữ gìn phong phạm thiên triều đại quốc. Huống hồ lần trước chúng ta hợp tác rất vui vẻ, mang lại lợi ích rất lớn cho cả hai nước, cho nên ta niệm tình ngươi là đặc sứ quốc vương nước Anh và thân phận đặc thù là tổng đại diện mậu dịch với Trung Hoa, cho nên lần này ta không truy cứu những tội lớn mà các ngươi đã phạm phải”
Bọn người Tây nghe Hòa Thân nói sẽ tha mạng cho chúng, đứa nào đứa nấy bò dậy tạ ơn với Hòa Thân: “ Đa tạ Hòa đại nhân khai ân, chỉ cần Hòa đại nhân bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi sau này nhất định một lòng một dạ làm ăn với Trung Quốc, nhất định nỗ lực vì tình hữu nghị hai nước Anh- Trung”
Hòa Thân cười nói: “ Nếu đã thế, thì ta đại diện cho Trung Quốc chúng ta trịnh trong tuyên bố với các ngươi và các thương nhân nước ngoài tại Trung Hoa như sau: Từ nay về sau Trung Quốc chúng ta biểu thị sự hoan nghênh đối với tất cả thương nhân nước ngoài đến Trung Hoa buôn bán làm ăn, đồng thời sẽ nỗ lực hết sức để ủng hộ và giúp đỡ, thế nhưng bất luận quốc gia nào, bất cứ tổ chức hay thế lực nào nếu muốn nhòm ngó nhân dân và tài sản của Trung Hoa đại quốc ta, có ý đồ biến Trung Quốc ta thành thiên đường của các ngươi, thì đó chính là suy nghĩ hão huyền, một khi bị ta phát hiện tuyệt đối không khách khí. Bất luận là ai, chỉ cần xâm phạm lợi ích của Trung Quốc ta, thì chỉ có cái chết đang chờ đợi các ngươi mà thôi”
“Chúng tôi hiểu rồi…chúng tôi hiểu rồi. sau này chúng tôi nhất định dốc sức vì tình hữu nghị Anh Trung, tuyệt không dám vi phạm pháp luật quý quốc” Henry thay mặt bọn Tây lên tiếng cam kết.
“Thế thì được, một khi đã nói đến đây thì hãy đứng dậy nói chuyện đi” Hòa Thân cười nói “ Lưu toàn, mời ngồi, rót trà”
Bọn Tây bị hành cả buổi sớm đã đứng không vững thấy Hòa Thân cho họ đứng dậy ai nấy dìu nhau ngồi lên chỗ mà Lưu Toàn đã bố trí, chậm chạp đưa chén trà trước mặt lên uống.
Hòa Thân thấy tình hình này sao mà nói chuyện hợp tác được nên cười nói: “Henry tiên sinh, vừa rồi chúng ta nói việc ông, việc công xong rồi ngài đừng để tâm, theo pháp trị quốc là tôn chỉ nhất quán của chúng tôi, tôi cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ”
Henry cười gượng: “ Tôi…tôi biết, tôi hiểu Hòa đại nhân, cái này người Trung Quốc các ngài gọi là tiền binh hậu lễ”
Hòa Thân nghe xong thấy trình độ tiếng Trung của tên này quả không tệ còn biết dùng thành ngữ nên cười nói: “ Lần này mấy người đến Trung Quốc có thể vẫn như lần trước, yên tâm làm ăn buôn bán. Phiền xin mấy người nói với các thương gia nước khác, truyền đạt suy nghĩ vừa rồi của tôi cho bọn họ! Còn tôi, sẽ nhanh chóng nghĩ cách để triều đình bãi bỏ hải cấm, nỗ lực thúc đẩy thông thương hai nước chúng ta. Trước khi chưa nhận được phúc đáp chính thức từ triều đình, tất cả mậu dịch bình thường của các người ở Trung Hoa coi như hợp pháp, tôi cũng lấy danh nghĩa “ đại thần tài chính ngự tiền hoàng đế Đại Thanh” ra mặt bảo hộ mấy người”
Henry nghe thấy Hòa Thân nói thế, đột nhiên phấn chấn trở lại, bọn người tây kia cũng bắt đầu đồng thanh tán dương quyết sách anh minh của Hòa Thân mặc dù lần này bọn họ bị dày vò ghê thế nhưng còn có thể buôn bán hợp pháp ở Trung QUốc cũng coi như là chuyện bọn họ mơ không được rồi.
Tiếp theo Hòa Thân liền mời riêng Henry đến thư phòng của hắn, thế nhưng lần này không có sự dọa nạt như lần trước, hai bên hoàn toàn đạt được một gói kế hoạch hợp tác trong không khí “ thân tình không thể thân tình hơn nữa”
Đối với việc Hòa Thân muốn xin Henry cho phép mấy người Ireland bồi dưỡng đào tạo cho hắn một đội ngũ thuyền viên và chuyện tạm thời phải thuê dùng “ Nhật Viễn Hiệu” để chở vật tư xây dựng lên đảo, Henry liên mồm đồng ý,
Ba tháng sau, tổng đốc Lưỡng Quảng Lý Thị Nghiêu đưa cho Hòa Thân 1 nghìn vạn tệ tiền giấy do A Quế lúc trước mang đến Quảng Châu tương đương 1 trăm vạn lạng bạc để đưa vào “ Ngân hàng Doanh Châu” lại còn mang theo một lá thư của Lý Thị Nghiêu, trong thư thỉnh cầu Hòa Thân sau này biến tiền giấy này trở thành đồng tiền pháp định khi buôn bán giữa Nam Kinh và Quảng Châu, ngoài ra các phong cương đại lai như tổng đốc Mẫn Triết, tổng đốc Hồ Quảng, tổng đốc Thiểm Cam, tuần phủ Hà Nam gửi thư cho Hòa Thân, yêu cầu mấy tỉnh này với nha môn tài chính Nam Kinh cũng dùng tiền giấy này thay cho quan ngân trước đây.
Hòa Thân nhìn thấy cơ hội đã chín muồi nên cùng Doãn Kế Thiện liên hợp một loạt phong cương đại lai như tổng đốc và tuần phủ..liên minh dâng bản tấu lên Càn Long, yêu cầu mười mấy tỉnh phía Nam toàn lực thúc đẩy rộng rãi việc sử dụng tiền giấy, lấy danh nghĩa “ đại thần tài chính ngự tiền hoàng đế Đại Thanh” để thu mua “ ngân hàng Doanh Châu” coi như thúc đẩy rộng rãi ngân hàng chính thức của tiền giấy.
Bản tấu này bị giữ lại Bắc Kinh một thời gian, nhưng cuối cùng hoàng đế cũng phê chuẩn, nguyên nhân là do Hòa Thân và Doãn Kế Thiện vận động quan trường Bắc Kinh, nhưng quan trọng hơn là Càn Long đã nhận thức được tình thế hiện nay của quốc gia.
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT