Chiến dịch công kích tiểu đảo đánh đến trời sáng mới tuyên cáo kết thúc, khi Hòa Thân đang ra lệnh cho Lưu Toàn thu dọn chiến trường, thì Đỗ Tử Kiệt chạy đến báo: “Hòa đại nhân, có người phát hiện trong doanh phòng của quan binh nước Anh có một căn phòng dưới đất”

“Cửa căn phòng được binh sĩ vừa phát hiện ra, vẫn chưa mở, có thể là một nhà ngục dưới đất do bọn giặc anh để lại” Đỗ Tử Kiệt nói.

“Nhà tù do giặc Anh để lại?” Hòa Thân nói một mình “không lẽ trên tiểu Đảo này còn phạm nhân gì sao?”

Hòa Thân lập tức soái lĩnh bọn Lưu Toàn và Đỗ Tử Kiệt vội vàng đến ngôi doanh phòng kia của bọn binh sĩ Anh, đi vào trong bèn phát hiện trên tường quả nhiên có một cánh cửa sắt lớn, trên cửa có một cái khóa to. Hòa Thân đi đến trước lỗ hổng trên cánh cửa đưa mắt nhìn vào trong, thì thấy một thông đạo khoảng 2 mét, phía bên trong tối nhìn không rõ.

“Mau mở cửa” Hòa Thân ra lệnh.

Nhiễm Kiện và Thôi Minh dạ một tiếng sau một lúc bèn có hai binh lĩ cầm cây búa to, chém vào ổ khóa lớn trên cửa. Ổ khóa rơi xuống, cửa kẹt một tiếng rồi mở ra, khí lạnh xông ra, những người có mặt đều phải rùng mình vì lạnh.

Ý của Gòa Thân chính là muốn tìm ai đó đi vào trong xem, trước khi mở mồm quay sang bên cạnh nhìn, ai biết bọn người này bình thường đều nói mình gan lớn, nhưng nay hình như không có ai dám đi vào trong.

Lưu Toàn nhìn thế sao được, bèn bước lên trước nói: “ Lão gia, tiểu nhân đi vào trong xem sao”

“Hay là cứ để tôi đi” Một giọng lạnh lùng vang lên.

Đám đông quay đầu nhìn về Nhất Thanh đang lạnh lùng như băng, thì thấy cô tay cầm bảo kiếm tay cầm bó đuốc đi đến trước cửa sắt, kéo Lưu Toàn lùi lại rồi đi vào bên trong. Hòa Thân thấy thế cũng tốt, bên cạnh đều là nam nhi hảo hán, nhưng lại để cho một cô gái yếu mềm đi vào.

Tuy nhiên hắn cũng hiểu, đối diện với địa động tối um, ai mà không sợ chứ, hơn nữa mình cũng không chỉ định ai đi, có Lưu Toàn và Nhất Thanh hai ngươi bình thường được tin cẩn nhất là đã không tệ rồi.

Còn chưa đợi Nhất Thanh băng qua cửa, thì Đỗ Tử Kiệt, Nhiễm Kiện, Thôi Minh và Tạ Phi Đao… đứng đằng sau không kiềm được nữa, bọn họ đều cất bước, xông lên trước, vì hành động đó của Nhất Thanh không nghì ngờ gì nữa là quá vỗ mặt bọn họ, ai mà chịu cái tiếng “ gan cóc tía” cho được, hơn nữa Hòa đại nhân người mà bình thường bọn họ tôn kính nhất, sau này còn phải tận trung đến chết đang ở trước mặt.

Đang lúc bọn họ có cơ hội tận lực báo trung thì đột nhiên nghe thấy từ trong động sâu vàng ra tiếng xích sắt, sau đó là tiếng dộng cửa, trong đó còn kèm thêm tiếng hét bi thảm của đám đông.

Đám người này không sợ nữa, ban đầu mấy người này sợ bên trong có thể có độc trùng hổ báo, hoặc là rắn độc quái thú, không ngờ bên trong có người, thì có gì mà đáng sợ? Thế nên Đỗ Tử Kiệt và Nhiễm Kiện đều giơ cáo đuốc đi vào bên trong.

Hòa Thân cũng thấy khó chịu: Hóa ra bên trong đúng là có phạm nhân nhưng bọn họ rốt cuộc phạm tội ác gì mà bị giam dưới đất, đang lúc hắn suy nghĩ thì Đỗ Tử Kiệt và Nhiễm Kiện đã quay lại, thấy mặt bọn họ king ngạc khác lạ, bẩm với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân bên dưới là một nhà tù lớn, xem ra đang giam mấy trăm người”

“Oh” Hòa Thân nghe thấy cũng thấy ngạc nhiên nên nói: “ Để lại mấy người canh cửa còn chúng ta đi xuống xem” Nói rồi dẫn đầu đoàn người, bọn họ men theo bậc thang làm từ đá đi xuống.

Bọn họ đi được mấy trăm mét, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một cửa sắt lớn, thanh sắt trên cửa to bản, bên trên còn có một ổ khóa lớn, bên trong là sơn động tự nhiên rất lớn, sơn động đen thui, nhưng dựa vào ánh sáng của bó đuốc có thể nhìn thấy bên trong toàn là người, ai nấy ăn mặc rách rưới, tay chân đều mang theo xích sắt.

Bọn người nửa sống nửa chết đó nhìn thấy ánh lửa lập tức đứng dậy chạy đến cửa hét lên với bọn ở ngoài, thần thái rất sợ hãi.

Những người này không hiểu bọn kia nói gì, chỉ có Hòa Thân và Nhất Thanh hiểu, hóa ra bọn này nói tiếng Anh. Hòa Thân đến trước mặt chúng hỏi bằng tiếng Anh: “các ngươi là người Anh?”

Bọn người con nhìn thấy đám người này không phải là bọn quan binh Anh quốc mà họ vẫn tiếp xúc hàng ngày, mặc dù trong lòng vô vùng lo lắng nhưng những ngày không biết tới mặt trời vừa qua quả thật không có gì có thể lại khiến họ sợ hãi thêm nữa, cho nên có một người đàn ông gương mặt hung dữ nói tiếng Anh với bọn Hòa Thân: “ Chúng tôi không phải người Anh, chúng tôi bị người Anh bắt đến đây làm khổ sai”

Lão ta nói câu này, Hòa Thân liền hiểu ngay. Thì ra bọn người này là nô lệ do bọn người Anh bắt từ các nơi đến đây làm khổ sai, nhìn kĩ thì phát hiện bên trong có cả người da đen, da trắng, da vàng, màu lá cọ, nói không chừng còn có người Trung Quốc. Theo suy nghĩ lúc nãy của Hòa Thân, nhất định phải thả bọn người này ra, trả về được thì trả về, những người vô gia cư, thì đưa về Nam Kinh, cho bọn họ làm gì đó, kiếm cơm ăn hàng ngày, như thế cũng coi như mình tích chút đức, nhưng hắn lại nghĩ, bọn họ đã quen với cuộc sống thế rồi, nếu dùng lời của Lỗ Tấn mà nói chính là “ không bằng trâu ngựa” nếu đột nhiên cho họ sống dưới ánh nắng mặt trời, đường đường chính chính làm người tự do, e rằng bọn họ không chịu được sự tiếp đãi đó, lại nghĩ thêm, bọn họ đa phần là người có khuôn mặt hung hãn, mặc dù gầy gò ốm yếu là không giả, nhưng sự hung tợn trên mặt bọn chúng, nói không chừng bọn chúng chính là cường đạo giết người không ghê tay, nếu thả ra, nói không chừng lại là bọn thổ phỉ, họa tới bách tính không nói, mà chính là tự mình đưa đến cho mình hậu họa khó lường sau này, cho nên ngay lập tức thay đổi suy nghĩ ban đầu sang 180 độ.

Giải thoát bọn họ là cần thiết nhưng cần phải từng bước một, phải có bước đi đàng hoàng, hãy cho bọn họ nhìn thấy mặt trời đã, tắm gió trời, nhưng vẫn sống như trước, đối với nhà tù, vẫn như trước đây.

Nghĩ đến đây Hòa Thân đi đến trước cửa sắt, nói tiếng Anh với bọn chúng: “ Các ngươi sống thế này bao lâu rồi?”

Lúc này một người tướng mạo hung hãn bước ra nói: “ Tôi là người Ấn Độ, vì giết mấy tên giặc Anh quốc là bị bọn chúng lén lút dùng thuyền bắt đến đây, cũng sắp 3 năm rồi”

Tiếp theo có một hán tử chỉ còn lại một mắt nói: “ Một khi có thuyền đến đây bốc dỡ nha phiến, chúng tôi liền bị đuổi đến bến tàu làm việc, làm xong còn bị tống đến đây chịu tội”

“Các người là người tốt, cầu xin các người hãy thả chúng tôi ra, chỉ cần các người không bắt chúng tôi ở lại nơi vừa tối vừa lạnh này, các người bắt chúng tôi làm gì cũng được” Bọn người đứng đằng sau đồng thanh nói.

Hòa Thân cười khô hai tiếng “ Thế này đi, sau này ta bảo đảm các ngươi không phải ở trong sơn động ẩm ướt tối tăm, ta cho thuộc hạ của ta làm mấy gian nhà trên mặt đất cho các ngươi ở, sau này các ngươi hãy lên trên đó ở”

Đám người này mặc dù khát vọng ra khỏi đây cũng khát vọng về nhà nhưng lúc này tính mệnh khó đảm bảo chỉ cần cho bọn họ hàng ngày được thấy mặt trời, đối với họ cũng coi như trên thiên đường rồi, sao lại còn dám cầu xin được về nhà chứ, khi nghe Hòa Thân nói sẽ cho họ lên trên ở, bọn đó cảm động quỳ xuống trước mặt Hòa Thân, liên mồm cảm ơn.

“ Tuy nhiên có một điểm ta cần nói rõ” Hòa Thân nhìn đám người quỳ lạy mình cung kính như phật tổ, hứng khởi nói: “ Sau này các ngươi không phải ở trong sơn động ẩm ướt tối tăm nữa, cơm cũng được ăn no, được ngủ đủ, áo quần thì thời tiết thế nào sẽ phát cho các ngươi áo quần thế đó. Tuy nhiên các ngươi trước khi được thả ra, phải làm việc thành thật cho ta, ai không nghe lời, muốn chạy trốn gây sự, ta sẽ cho các ngươi quay lại nơi đây chịu tội”

Bọn người kia nghe được ăn no, ngủ đủ, có áo quần mặc lại quỳ trên đất nói: “ Vị cứu sinh này, ngài cứ yên tâm chúng tôi nhất định làm việc chăm chỉ cho ngài, nhất định thế, không ai dám gây sự”

Bọn quan binh thấy Hòa đại nhân của bọn họ nói tiếng Anh lưu loát, lại nói chuyện rất trôi chảy với bọn kia, ai nấy đều thấy kì lạ, cho nên lại càng thêm phần khâm phục Hòa Thân nay bọn họ đều dùng con mắt ngưỡng mộ vô hạn nhìn Hòa đại nhân mệnh quan lớn bậc nhất triều đình đại Thanh người vốn hàng ngày vẫn xưng huynh đệ với họ,

Lúc này Nhất Thanh đứng sau Hòa Thân cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hòa đại ca, sự kính phục trong lòng dâng đầy. Nay cô càng ngày càng thấy Hòa đại ca thân yêu còn có nhiều điểm khiến cô chưa hiểu, mỗi lần lại phát hiện ra điều mới đều khiến cô yêu mến…

Cô từng đến Anh, biết muốn nói được tiếng Anh lưu loát như Hòa Thân nói, nếu không có 8 năm 10 năm khổ luyện may ra mới được..

Nhất Thanh sao mà biết Quách Tam Đức tiền kiếp của Hòa Thân là cao tài sinh của trường đại học danh tiếng. Ở trường đại học danh tiếng của Trung Quốc, tiếng Anh không giỏi sao mà tốt nghiệp được chứ? Nền tảng 8 năm 10 năm tiếng Anh, cô cũng ước lượng sai rồi, nay ở Trung Quốc học tiếng Anh, cũng là bắt đầu từ hồi còn bé tí.

Sauk hi ra khỏi nhà tù dưới đất, Hòa Thân mở hội nghị nhỏ trong doanh phòng… Nay hắn cử một vài người trung thành đáng tin ở lại sau đó sẽ dùng vài năm để xây dựng nơi đây thật sự thành “Vương quốc” thiên hạ thuộc về mình.

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play