Tử Điệp nằm trên ghế ngủ say , trên người là chăn thêu phủ gấm, mái tóc đen từ trên ghế nằm tùy ý rơi trên mặt đất, mấy chiếc lá phong diệp nhẹ rơi trên mái tóc, vài sợi tóc ở trong gió thu tùy ý vũ động, một con bướm thu ở trên vai Tử Điệp nhẹ nhàng vỗ cặp cánh xinh đẹp, Tử Điệp nhích người một cái khiến cho cái chăn chảy xuống đến bên hông, cho dù quần áo trên thân vẫn bảo vệ tốt thân thể, bộ ngực khẽ động đều đều theo lực hô hấp cho nên một bức tranh giai nhân mùa thu xinh đẹp cứ như thế thể hiện ra trọn vẹn.

Phong Lạc Hiên đứng ở bên ngoài si ngốc nhìn thân ảnh thường hay xuất hiện trong giấc mộng của mình.

Cước bộ Phong Lạc Hiên không chịu khống chế đi vào, tiểu Lan tinh mắt vội vàng đi qua khấu kiến, Phong Lạc Hiên nhẹ nhàng khoát tay ngăn tiểu Lan không cần lại đây, tiểu Lan lo lắng nhìn thoáng qua Tử Điệp mới xoay người rời đi.

Phong Lạc Hiên đi qua bên cạnh Tử Điệp ngồi xổm xuống, thâm tình nhìn dung nhan ngủ say của Tử Điệp, lúc này Tử Điệp đã không như dĩ vãng đối với hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có vẻ yên tĩnh thanh lịch, Phong Lạc Hiên nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt Tử Điệp như đang nâng niu khối trân bảo.

Dường như có chút không khoẻ, Tử Điệp bất an động thân mình, Phong Lạc Hiên nhẹ nhàng lấy tay đem Tử Điệp ôm vào trong lòng, mà lúc này Tử Điệp như tìm được một chút ấm áp, bất an cũng dần dần lắng xuống, ở khuỷu tay của Phong Lạc Hiên an tâm ngủ tiếp.

‘Tử Điệp nếu có thể ôm lấy ngươi như vậy thật tốt bao nhiêu’ Phong Lạc Hiên ở trong lòng nghĩ.

Phong Lạc Hiên dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát dung nhan Tử Điệp, đôi tay Tử Điệp bỗng nhiên ôm chặt lấy một cánh tay của Phong Lạc Hiên, điều này làm cho Phong Lạc Hiên thụ sủng nhược kinh, không đợi Phong Lạc Hiên cao hứng xong, Tử Điệp lại lẩm bẩm mê mang nói:

“Lạc Hàn, có ngươi thật tốt” !

Phong Lạc Hiên lúc này giống như bị điện giật không thể nhúc nhích, đầy ngập nhu tình trong khoảnh khắc bị nước lạnh dập tắt không còn sót gì, chỉ còn lại lửa giận cùng hai tay đang run run.

Cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, Phong Lạc Hiên lần đầu tiên có xúc động muôn ôm Tử Điệp đến chết mới thôi.

Ôm ấp Tử Điệp, hiện tại Phong Lạc Hiên cảm giác giống như lão bà của mình đang yêu đương vụng trộm, ngủ ở trong lòng mình lại nghĩ đến người nam nhân khác, loại ý tưởng khó thở này làm cho sắc mặt Phong Lạc Hiên nháy mắt trở nên âm trầm, ẩn nhẫn tức giận trong khoảnh khắc có thể bùng nổ.

Tử Điệp giống như đang chìm trong giấc mộng đẹp, cả người thư sướng, trong mộng là thân ảnh nho nhã của Lạc Hàn cùng hai ánh mắt thâm tình, Tử Điệp nhịn không được muốn mở mắt thật to để nhìn hắn cho rõ , muốn chính mồm nói cho Lạc Hàn rằng mình có bao nhiêu nhớ hắn, Tử Điệp mở mắt ra một chút ánh sáng chiếu vào khiến hai mắt bỗng đau đớn.

Tử Điệp không thể tin được nàng làm sao có thể ngủ ở trong lòng Phong Lạc Hiên, Tử Điệp giống như bị kim châm đâm giật mình đẩy Lạc Hiên ra, vội vàng đem chắn phủ lên người, Phong Lạc Hiên không có dự đoán được Tử Điệp đã tỉnh lại không nên không dự phòng, bị Tử Điệp đẩy té trên mặt đất, Phong Lạc Hiên muốn nói gì nhưng ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đối địch của Tử Điệp với mình, trong mắt không có một chút cảm tình chỉ có hận ý, nhìn hai mắt Tử Điệp Phong Lạc Hiên lạnh từ đầu đến chân.

Phong Lạc Hiên choáng váng ngơ ngác nhìn hai mắt Tử Điệp, trong lòng ẩn ẩn đau đớn, hắn thật hy vọng Tử Điệp không cần dùng ánh mắt này nhìn hắn, chẳng sợ chỉ cần bình thản nhìn hắn không có hận ý là tốt rồi, nhưng mà hiện tại nhìn Phong Lạc Hiên hắn trừ bỏ hận vẫn là hận, không còn cái khác.

Tử Điệp, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn Trẫm, Phong Lạc Hiên ở trong lòng vô lực hét lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play