Đêm, trầm tĩnh như nước, ban đêm nơi biên cương đã không còn thấy mùa thu thanh mát đã có chút đông giá lạnh.
Lạc Hàn một mình một người đứng trên thảo nguyên mờ mịt, tâm vẫn đau
đớn không nguôi, lúc này đây Lạc Hàn chắc chắn Tử Điệp nhất định đã xảy
ra chuyện, nếu không hắn sẽ không đau lòng giống như bây giờ, hoảng , đi đến nơi hoang tàn vắng vẻ này cũng đã hơn một tháng , Lạc Hàn vẫn không gửi cho Tử Điệp một phong thơ nào bởi vì nơi này điều kiện rất gian
khổ, nếu phải ra roi thúc ngựa truyền tin thì tín giả sẽ không chịu nỗi, Lạc Hàn không muốn vì việc tư của mình mà phải mệt nhọc bọn họ, Lạc Hàn cũng từng nghĩ để cho Phong Lạc Hiên giao cho Tử Điệp, nhưng cuối cùng
vẫn không làm vậy, bóng dáng Lạc Hàn dung nhập vào trong bóng đêm mờ mịt tựa như màn đêm thanh bần.
Lúc Lạc Hàn từ trong lều trại đi ra vừa vặn đụng phải Lam Vân Lỗi,
sắc mặt Lạc Hàn không tốt Lam Vân Lỗi hoàn toàn thấy rõ, ngày mai sẽ
chính thức khai chiến vì thế hắn rất lo lắng cho thân thể của Lạc Hàn,
Lam Vân Lỗi thấy Lạc Hàn ở đứng bên ngoài đã lâu, hắn sợ hàn sương bên
ngoài sẽ ảnh hưởng đến thân thể của Lạc Hàn vì thế cất bước đến bên
người Lạc Hàn nói:
“Lạc Hàn, không thoải mái sao? Hay là gọi quân y đến xem thử, bên ngoài lạnh lẽo vẫn nên đi vào thôi” .
“Ta không sao, để cho ta đứng đây một lát” Lạc Hàn vừa nói vừa lấy tay nhẹ đặt lên vị trí trái tim.
“Vân Lỗi, thân thể ngươi có cảm giác không thoải mái hay không” Lạc Hàn hỏi tiếp.
“Không thoải mái? Thân thể ta đâu có bệnh tật gì đâu mà không thoải mái, ngươi không thoải mái ư” Lam Vân Lỗi lo lắng hỏi.
“Tâm bỗng nhiên quặn đau, bối rối, chưa từng có cảm giác này, Vân Lỗi, Tử Điệp đã xảy ra chuyện, ta có thể cảm nhận được nàng đang vô lực nằm ở trên giường ở một lần một lần la lên tên của ta” Lạc Hàn trong giọng nói tràn ngập ưu thương.
“Muội muội ta, không có khả năng, tuy thân thể Tử Điệp từ nhỏ vẫn không phải rất tốt, nhưng mỗi người đều nói nàng cát nhân đều có
thiên tướng ( người tốt được trời phù hộ), huống hồ hiện tại thân thể
nàng cũng đã khỏe hoàn toàn, nếu nàng gặp chuyện không may thì đó là
chuyện gì đây” Lam Vân Lỗi nghe xong Lạc Hàn nói như vậy bỗng nhiên cũng thấy thân thể không thoải mái.
“Lạc Hàn đừng lo lắng, Tử Điệp không có việc gì , có chuyện
gì cha cũng sẽ liều mạng bảo hộ nàng, huống hồ chúng ta cách nàng quá xa , ngoài tầm tay với, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi còn phải điều
trận, thân xác khỏe mạnh thì ngày mai mới có thể chỉ huy trận chiến tốt
được a, hy vọng ngày mai chúng ta có thể thắng lợi thì có thể sớm hồi
kinh thăm Tử Điệp ” Lam Vân Lỗi an ủi Lạc Hàn nói.
Lạc Hàn không có nói thêm gì mà nhẹ nhàng hướng lều trại đi tới, Lam
Vân Lỗi theo ở phía sau nhìn bóng dáng càng ngày càng gầy yếu của Lạc
Hàn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lạc Hàn trở lại lều trại để nguyên y phục nằm xuống, nhưng không có
một chút buồn ngủ, Tử Điệp rốt cuộc làm sao vậy? Sẽ cùng hoàng huynh có
liên quan sao? Lạc Hàn miên man suy nghĩ , lại bất lực.
Tử Điệp, nếu có thể gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ mang ngươi rời đi
nơi thị phi này, rời xa kinh thành tìm đến cuộc sống ẩn cư của chúng ta, Lạc Hàn ở trong lòng nhắc lại, vì để mình có tinh lực ngày mai chỉ huy
trận chiến Lạc Hàn bắt buộc bản thân phải tiến vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ cũng không an ổn, trong mộng tất cả đều là ánh mắt thê lương bi ai
của Tử Điệp.
Nằm trong Tử Điệp các Tử Điệp vẫn không tỉnh lại, suốt một ngày hôn
mê, điều này làm cho Phong Lạc Hiên phát cuồng, nhưng đám ngự y đã chắc
chắn nói cho hắn là Tử Điệp không có chuyện gì chỉ vì mất máu quá nhiều
nên hôn mê mà thôi, uống thuốc xong sẽ tỉnh lại, nhưng cũng đã uống hai
lần rồi vì sao đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Phong Lạc Hiên lo lắng đi
qua đi lại trong phòng.
Dường như đã ngủ cả một thế kỉ Tử Điệp mới từ từ mở hai mắt, nàng
nghĩ rằng mình đã chết, nhìn quanh nửa ngày mới nhớ tới nơi này, Tử Điệp quay đầu liền nhìn thấy Phong Lạc Hiên đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng, một màn chuyện cũ nhanh chóng thoáng hiện qua trong đầu, Tử Điệp nhẹ nhàng nhắm mắt lại không muốn nhìn Phong Lạc Hiên dù chỉ liếc mắt
một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT