Từ trong cung đến chỗ Lạc Hàn ở cũng không xa, lúc trước Thái Hậu
không cho Lạc Hàn ở nơi cách nàng quá xa, cho nên trong tất cả các Vương gia chỉ có phủ Lạc Hàn chỉ cách hoàng cung có một đoạn đường nhỏ, Lạc
Hàn cùng Tử Điệp ước chừng đi nửa canh giờ liền tới quý phủ, quý phủ Lạc Hàn cũng không có bao nhiêu người hầu, Lạc Hàn cảm thấy không cần dùng
quá nhiều người, có rất nhiều người ở đây không bao lâu đều bị Lạc Hàn
cho ít tiền để bắt đầu cuộc sống an sinh, thế cho nên hiện tại càng có
vẻ hoang vắng.
Nhóm người hầu thấy Vương gia sáng sớm trở về phủ vội vàng đi nấu
thức ăn, Lạc Hàn lắc lắc tay ý bảo bọn họ không cần đi làm rồi gọi quản
gia nói cho quản gia biết hắn phải rời khỏi một đoạn thời gian, bảo hắn
quản lý mọi việc trong phủ thật tốt, quản gia vừa nghe Vương gia muốn ra ngoài vội vàng cho người ta đi chuẩn bị này nọ liền bị Tử Điệp ngăn lại , bởi vì nàng muốn đích thân chuẩn bị cho Lạc Hàn.
Lạc Hàn bố trí xong việc cùng Tử Điệp đi vào phòng, Tử Điệp dẫn đầu
đi vào mở cửa tủ đựng quần áo bắt đầu chuẩn bị mọi thứ, Lạc Hàn đứng ở
phía sau nhìn thân ảnh Tử Điệp bận rộn lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Tử Điệp nhất nhất đem mọi thứ Lạc Hàn cần đều thu thập hết, ngay cả
đồ rửa mặt đều mang theo, kỳ thật mọi thứ đó hoàn toàn có thể không cần
mang theo , mấy thứ này trong quân doanh sẽ chuẩn bị cho Lạc Hàn nhưng
Tử Điệp vẫn muốn mang theo, Tử Điệp sợ trong quân doanh điều kiện kém
không chuẩn bị tốt cho nên chuẩn bị hết vẫn có lợi, Tử Điệp nhìn quét
qua trong phòng một lần phát hiện không có thiếu thứ gì mới xoay người
đặt túi đồ ở trên bàn, Tử Điệp phát hiện Lạc Hàn đang thất thần liền nhẹ nhàng đi qua.
“Đang nghĩ cái gì ?” Tử Điệp hỏi.
“À, không có nghĩ cái gì, chỉ là nghĩ xem có phương pháp nào giải quyết nhanh chiến sự tiền phương hay không” Lạc Hàn nói.
“Không cần gấp, hiện tại nghĩ cũng không dùng được, vẫn là
chờ ngươi đến bên kia thị sát tình hình thực tế lại thương thảo biện
pháp giải quyết” Tử Điệp nói.
“Mọi thứ đã thu thập tốt hết rồi chứ, Tử Điệp không cần mang
nhiều như vậy , đến nơi đó ta phải dùng mọi thú đều giống với các binh
sĩ, không thể quá khác biệt” Lạc Hàn nhìn túi đồ thật to nói.
“Những thứ này là những thứ cần thiết , tất cả đều phải mang
theo, nơi đó điều kiện không thể so với nơi này, không dùng được thì cho ca ta dùng, cũng đã lâu không gặp hắn, ta rất nhớ hắn nha” Tử Điệp xuất thần nói.
“Trận này đánh xong ngươi có thể nhìn thấy Vân Lỗi , không cần mang theo cho hắn cái gì sao?” Lạc Hàn dò hỏi.
“Không cần, ngươi cũng không có thể quá đặc thù ,ca ca ta
càng không thể , đến đó nhất định phải chiếu cố lẫn nhau cho tốt, ta chờ hai người các ngươi trở về” Tử Điệp nói.
Tử Điệp cúi đầu đem phù bình an nàng vẫn mang theo người đặt vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt Lạc Hàn.
“Ta đem phù bình an này tặng cho ngươi, hy vọng có thể bảo vệ ngươi an khang, lần trước một nhà chúng ta khi đi lên núi cầu an, nương thay ta cầu được, hiện tại ta đem nó tặng cho ngươi, hy vọng nó có thể
thay ta bảo hộ ngươi, xem như ta đưa cho ngươi vật kỷ niệm đi, nếu nhớ
ta thì lấy ra xem” Tử Điệp vừa nói vừa đem phù bình an đeo lên cổ Lạc Hàn.
“Được, nếu là ngươi cho ta , ta sẽ không chối từ , ta sẽ luôn giữ nó ở bên người” Lạc Hàn lôi kéo tay Tử Điệp nói.
“Về sau nhớ ta thì đến quý phủ ta đi dạo một chút, sẽ không
có ai ngăn trở ngươi, bởi vì bọn họ sớm đã đem ngươi trở thành Vương phi của ta mà đối đãi , đây là chìa khóa trong thư phòng, đa số lúc nào ta
cũng đều ở trong thư phòng, thay ta trông coi những đống sách này” Lạc Hàn còn nói thêm.
“Ừm, ta sẽ đi, ta sẽ cùng bọn họ chờ ngươi trở về” Tử Điệp cúi đầu nói.
“Mọi thứ đều đã thu thập tốt rồi, đi thôi” Lạc Hàn cầm túi đồ đối Tử Điệp nói.
Lạc Hàn không có quay đầu mà đi nhanh ra ngoài, Tử Điệp lại lưu luyến không rời nhìn quét qua phòng một lần, ánh mắt dừng ở góc đàn tranh, Tử Điệp vội vàng chạy tới một phen ôm lấy đàn tranh hướng ra phía ngoài đi đến.
“Lạc Hàn, đàn tranh này cho ta mượn dùng, hôm nay ta muốn dùng nó đưa tiễn ngươi ” Tử Điệp đuổi theo Lạc Hàn nói.
Lạc Hàn dừng lại cước bộ nhìn đàn tranh Tử Điệp ôm trong lòng, tiền lên vuốt ve đàn tranh nói:
“Cây đàn tranh này từ khi mẫu hậu qua đời ta chưa từng đàn
qua, vừa thấy đến đàn tranh ta sẽ nhớ tới mẫu hậu, đàn tranh này tặng
cho ngươi đi, nguyên bản chính là mẫu hậu muốn tặng cho con dâu nàng” .
“Ngươi còn không xem qua ta đánh đàn đâu, hôm nay ta sẽ dùng cây đàn này tiễn đưa ngươi” Tử Điệp khinh nói.
Lạc Hàn nhìn Tử Điệp nở nụ cười nhạt, trong lòng lại nghĩ có thê như
thế thì phu còn cầu gì rồi cùng Tử Điệp sóng vai hướng hoàng cung đi
đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT