a người bọn Tử Điệp ngồi vây quanh bàn ăn, trên chiếc bàn to bày đủ loại món ăn cùng điểm tâm, trước kia Tử Điệp xem qua sách nói đế vương cổ đại mỗi bữa cơm đều phải ăn chín chín tám mươi mốt món, Tử Điệp vẫn cho rằng đó chỉ nói giỡn , hôm nay nhìn thấy nhiều đồ ăn trên bàn như vậy Tử Điệp mới biết được nguyên lai trong sách không hề nói sai, Tử Điệp thầm tính một chút phát hiện trên bàn này không chỉ tám mươi mốt món ăn so với đế vương cổ đại kia có hơn chứ không kém, Tử Điệp ở trong lòng mắng Phong Lạc Hiên lãng phí, rõ ràng chỉ là ăn bữa cơm còn bày đặt thân phận đế vương là cái giá gì, Tử Điệp nhìn liền mệt. Tử Điệp mắt sắc phát hiện thấy bình nữ nhi hồng, nàng không nghĩ tới ở trong thời đại mất quyền lực này còn có nữ nhi hồng hơn nữa thứ Phong Lạc Hiên dùng khẳng định vẫn hàng thượng đẳng , vì thế Tử Điệp nghĩ rằng xem ra đế vương đều là thích rượu ngon.

Phong Lạc Hiên thấy Tử Điệp nhìn chằm chằm vào bình rượu nghĩ là Tử Điệp thích uống rượu này liền hỏi:

“Tử Điệp, thích uống rượu này…” .

“Không thích, thần chưa bao giờ uống rượu, chỉ là muốn nhìn xem rượu này rốt cuộc có cái gì ngon mà cho các ngươi không say không về” Tử Điệp nói.

“Nam nhân uống rượu đa số là một cách phát tiết” Lạc Hàn thản nhiên nói.

“Tốt lắm, trở lại chuyện chính, chúng ta đối rượu ngâm thi, ba người chúng ta thay phiên chuyển, ai tiếp không được liền phạt một chén rượu, trẫm nói ra quy tắc trước, người thứ nhất làm ra một câu thơ, sau đó người tiếp theo phải dựa vào từ kết thức cấu thơ đó đối lại, cứ theo thứ tự tiến hành” Phong Lạc Hiên đem quy tắc nói ra.

“Không thành vấn đề” Tử Điệp cùng Lạc Hàn đồng thời nói.

“Ta đây ra trước” Lạc Hàn nhìn Tử Điệp nói, nghĩ đến không chừng ngày mai liền phải rời khỏi Tử Điệp, Lạc Hàn có nỗi đau khổ nói không nên lời, hắn không muốn Tử Điệp biết nhưng lại muốn phát tiết ra, vì thế Lạc Hàn liền nhân cơ hội đề thi uống rượu này đem buồn khổ trong lòng bộc lộ hoàn toàn.

“Cất chén tiêu sầu, sầu vẫn sầu” Lạc Hàn thuận miệng mà ra. Những lời này thực ứng với tâm tình giờ phút này của hắn.

“Sầu đến canh năm tấn thêm đầu bạc” Tử Điệp nói tiếp. Tử Điệp cảm nhận được trong lòng Lạc Hàn đau buốn.

“Trên đầu hoa chi yêu tráo diễm ” Phong Lạc Hiên tiếp, một câu thơ này của hắn cùng hai người bọn Tử Điệp diễn tả tâm tình hoàn toàn tương đối, không có ly biệt sầu khổ, không có đưa tiễn ưu thương, có chính là hình ảnh xinh đẹp của giai nhân.

Một vòng ai đều không thua, ba người bọn họ đành phải mỗi người uống một chén, Tử Điệp quả thật không uống rượu, đầu lưỡi vừa chạm vào rượu chân mày lập tức co rút nhanh, Tử Điệp không hiểu loại nước khó uống như vậy làm sao có người thích uống, Lạc Hàn nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Tử Điệp không nói hai lời liền đoạt quá chén rượu tử điệp qua nhấp uống.

“Hoàng huynh Tử Điệp không biết uống rượu, thân thể nàng lại không tốt, tất cả rượu đêm nay của nàng để thần đệ thay thế” Lạc Hàn nói.

“Ai cho ngươi thay ta uống , ta có thể uống , ta còn tính thay ngươi uống ” Tử Điệp lập tức đoạt chén rượu qua nói.

“Đêm nay trẫm không ép buộc các ngươi cái gì , các ngươi tự tiện” Phong Lạc Hiên cúi đầu nói.

Trong lúc nhất thời không khí trong phòng chợt yên tĩnh đến quỷ dị, Tử Điệp chịu không nổi bầu không khí này liền nói.

“Được, đợt thứ hai này ta bắt đầu” Tử Điệp học bộ dạng Lạc Hàn uống một ngụm rượu nhỏ nhất thời yết hầu nóng bừng, Tử Điệp vội vàng gắp chút thức ăn nói tiếp:

“Nguyệt chiếu hàn mai cô ngạo tuyết, tuyết nhiễm bách hoa giai nhân tạc dạ” .

“Hảo thi” Phong Lạc Hiên khích lệ nói, tiếp theo phụ họa:

” Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông” .

“Đông phong dương tiêu càng khả niệm, niệm ảnh hồn tiêu không trở về ” Lạc Hàn nhẹ nhàng tiếp.

“Ha ha, hảo thi, hay cho một câu niệm ảnh hồn tiêu không trở về, xem ra hôm nay chúng ta khó có thể phân ra cao thấp , tốt, chúng ta tiếp tục, trẫm phi thường muốn xem thử cuối cùng người thua là ai, trẫm đã lâu không có vui vẻ như vậy, đến, nâng chén chúng ta ba người làm một ly” Phong Lạc Hiên tâm tình vui vẻ ngẩng cao nói.

“Được, khó có được cao hứng như hôm nay, ta cũng muốn tham gia cùng mọi người, tuy rằng trước kia ta nhìn ngươi có chút không vừa mắt, hôm nay bỏ qua cho ngươi ” Tử Điệp nhìn Phong Lạc Hiên nói.

Phỏng chừng Tử Điệp uống cũng không ít rượu, những lời đại nghịch bất đạo như vậy nàng cũng dám nói, may mắn Phong Lạc Hiên không có so đo, ngay cả Lạc Hàn cũng âm thầm toát mồ hôi lạnh, Lạc Hàn nghĩ về sau nếu mình có thể sống trở về gặp Tử Điệp sẽ không bao giờ cho nàng uống rượu nữa, đêm nay hoàn toàn phóng túng một chút đi, ít nhất đêm nay có hắn ở bên Phong Lạc Hiên không cơ hội đối Tử Điệp như vậy.

“Chúng ta đây liền sống trong cơn say vui vẻ như vậy đi” Lạc Hàn cười nói.

Trong lúc nhất thời trong sương phòng náo nhiệt phi phàm, Phong Lạc Hiên lúc này đã không còn uy nghiêm của bậc đế vương mà càng giống một người đại ca bình thường, Lạc Hàn cũng không lại là một bộ thần tiên không vướng chuyện phàm trần, Tử Điệp lại không lớn không nhỏ, cầm chiếc đũa một hồi xao xao Lạc Hàn một hồi lại đi chủy đánh Phong Lạc Hiên, hai người hơi hơi men say nhưng thần chí ít nhất vẫn là còn chút thanh tỉnh còn Tử Điệp thì đã hoàn toàn say, phỏng chừng đêm nay nàng nói cái gì sáng mai đều không nhớ rõ.

Lạc Hàn nhìn khung cảnh này ánh mắt có chút ướt át, trong lòng cũng là chua sót không nói nên lời, nếu vẫn uống say như vậy thì thật tốt, không có ngăn cách huynh đệ, không có nhi nữ tình trường, có cũng chính là tương thân hài hòa như bây giờ, nhưng Lạc Hàn biết đây cũng chỉ có thể là giấc mộng, rượu tỉnh lại hết thảy đều như cũ, mọi việc không có thay đổi, quỹ đạo nhân sinh của ba người bọn họ sẽ không vì ý tưởng của hắn mà thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play