Liên tục vài ngày Phong Lạc Hiên đều không có đi tìm Tử Điệp, điều
này làm cho Tử Điệp vẫn lo lắng không yên rốt cục cũng thả lỏng một
chút, Phong Lạc Hiên cũng không phải không có ý đi tìm nàng chính là hắn biết nếu ngay từ đầu mà tới gần Tử Điệp như vậy Tử Điệp sẽ càng thêm
bài xích hắn, cho nên hắn cũng không vội mà đến gần Tử Điệp, hắn nghĩ
chờ Tử Điệp thả lỏng một đoạn thời gian lại chậm rãi đến gần, cũng là
ngày này.
Qua một đoạn thời gian ở chung Tử Điệp phát hiện đám hoàng tử này
cũng không quá khó chơi như trong tưởng tượng của nàng mà chỉ nghịch
ngợm thôi, Tử Điệp ngồi ở bên trong vài hoàng tử vây quanh ở chung
quanh, hôm nay Tử Điệp sẽ truyền thụ như thế nào là dân tâm, Tử Điệp
long long mái tóc có chút vi loạn, nhìn những ánh mắt khát vọng ham học
hỏi Tử Điệp có một loại cảm giác tự hào nói không nên lời, Tử Điệp ở
trong lòng tự nói, Phong Lạc Hiên coi như đây là bồi thường ta đưa cho
ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi đem nhóm hài tử này người người giáo dục
thành nhân tài, cho giang sơn của ngươi kiên hậu kiên thạch, cho ngươi
thống lĩnh quốc gia của mình trở thành vạn quốc đứng đầu, còn ngươi là
vạn quốc thống soái, chuyện Lạc Hàn không làm được ta thay hắn làm.
“Bây giờ ta giảng cho các ngươi nghe thế nào là dân tâm, một quốc gia có thể hiểu dân tâm là một chuyện rất trọng yếu, dân là gốc rể của quốc gia, lịch sử thay đổi triều đại đều là thông qua đấu tranh đổ máu mà
đến, nhưng kết quả cuối cùng là ai có được dân tâm trước, ai nắm giữ
được dân tâm, đạo lý nước có thể lái thuyền cũng có thể lật thuyền ở
đoạn thời gian trước ta và các ngươi bàn luận một chút, giai cấp thống
trị có được giang sơn đồng thời cũng không thể quên giang sơn của ngươi
là do con dân bình thường nhất cấp cho , bọn họ yêu cầu rất đơn giản, đó là không có đói khát, chỉ cần có thể thỏa mãn yêu cầu cơ bản nhất của
bọn họ thì giang sơn của ngươi sẽ càng ngày càng củng cố, cho nên một
triều đại dân tâm mới là quan trọng nhất, dân tâm giả thiên hạ (có dân
tâm có cả thiên hạ) chính là đạo lý này, tương lai một ngày nào đó trong các ngươi có một vị sẽ trở thành người kế thừa ngôi vị của phụ hoàng
các ngươi, nếu muốn nhất thống giang sơn, như vậy ngươi nhất định phải
nhớ kỹ, nếu muốn làm cho Thiệu Dương quốc ở trong tay ngươi càng cường
đại hơn thì vấn đề dân tâm chính là vấn đề mà ngươi cần lo lắng nhất,
ngươi phải chế định mỗi một chính sách đều phải có trợ giúp con dân, như vậy giang sơn của ngươi mới có thể đi xa hơn” Tử Điệp lời tự châu ngọc
nói cho nhóm hoàng tử đưa hiểu đứa không nghe.
“Tiên sinh, ý của ngươi là nói vô luận làm chuyện gì đều vì dân chúng làm việc, cuộc sống bọn họ tốt quốc gia mới phát đạt” Dận Không nhỏ
giọng hỏi Tử Điệp.
“Đúng vậy, Dận Không thực thông minh, bắt đầu biết tự hỏi vấn đề ,
ngươi ngẫm lại a, một quốc gia mọi người ở tầng dưới cùng sống tốt, như
vậy những người ở lớp tiếp theo khẳng định cũng sống rất tốt, bọn họ đối với cuộc sống trước mắt cảm thấy vừa lòng chính là khẳng định vị vua
này thống trị tốt, đây là điểm quan trọng nhất mà mới vừa rồi ta đã nói
về dân tâm ” Tử Điệp đối với Dận Không nói.
“Ta hiểu được, về sau ta muốn đem giang sơn phụ hoàng sửa sang lại càng cường đại hơn” Dận Không thiên chân vô tà nói.
“ Tốt, tiên sinh tin tưởng có một ngày ngươi sẽ làm được, từ hôm nay
trở đi ngươi phải cố lên, được không?” Tử Điệp cổ vũ Dận Không nói.
“Được, kéo ngoắc ngoắc” Dận Không nói.
Tử Điệp cười cười, một lớn một nhỏ hai ngón tay gắt gao câu cùng một chỗ.
Từ lúc Tử Điệp vừa mới bắt đầu giảng bài Phong Lạc Hiên cũng đã đứng ở bên ngoài, chỉ là Tử Điệp không có phát hiện ra thôi, Tử Điệp đối với
nhóm hoàng tử hướng dẫn từng bước làm cho Phong Lạc Hiên cảm thấy thực
vừa lòng, hắn tin tưởng dưới sự giáo dục của Tử Điệp những đứa nhỏ của
hắn sẽ trưởng thành nhanh hơn, tư tưởng càng thêm thành thục, đồng thời
những lời Tử Điệp nói lại làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, hắn thật không ngờ Tử Điệp giải thích sẽ nhất châm kiến huyết như vậy, Phong Lạc Hiên
vẫn nghĩ hắn làm một hoàng đế thực thành công, nhưng khi nghe xong Tử
Điệp nói hắn phát hiện chính mình cũng không có chân chính đem dân tâm
để ở trong lòng, hắn vẫn cho rằng một đám dân bình thường không yên ổn
sống tốt thì có cái gì sóng gió, lời nói của Tử Điệp làm cho hắn lưu một thân mồ hôi lạnh, giờ phút này Phong Lạc Hiên rõ ràng biết nếu một quốc gia chỉ biết bên ngoài mà không lo lắng cuộc sống của dân chúng thì
quốc gia đó cũng chuẩn bị diệt vong, suy nghĩ này làm cho Phong Lạc Hiên đối Tử Điệp thưởng thức lại thâm sâu thêm một tầng, hắn cảm thấy nữ tử
như vậy thật hiếm có, cho dù dùng hết mọi biện pháp cũng muốn đem nàng
giữ ở bên người, nữ tử như vậy cũng chỉ có đế vương như hắn mới có thể
xứng, Phong Lạc Hiên từ trong lòng nói ra như vậy, Tử Điệp ngươi càng
ngày càng làm cho trẫm nhìn không thấu , trên người ngươi đến tột cùng
còn có bao nhiêu bảo tàng chưa bị đào móc ra, trẫm thực chờ mong nếu
ngươi trở thành nữ nhân của Trẫm sẽ mang đến cho trẫm bao nhiêu kinh hỉ.
Phong Lạc Hiên không có đi quấy rầy Tử Điệp mà lựa chọn lặng lẽ rời
đi, quay đầu lại ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Tử Điệp, ánh mắt kia
tựa hồ là đang nhìn con mồi .
“Tiên sinh, vừa rồi phụ hoàng vẫn đứng ở ngoài cửa sổ nhìn ngươi , ta nghĩ nói cho ngươi phụ hoàng xua tay không cho ta nói… Nhưng là, ngươi
nói cho chúng ta biết hài tử tốt là sẽ không nói dối …” Dận Không có
điểm lo lắng nhìn Tử Điệp nói.
“Dận Không là hài tử biết nghe lời, tiên sinh sẽ không phê bình ngươi” Tử Điệp lẳng lặng nói.
Phong Lạc Hiên đứng ở ngoài cửa sổ Tử Điệp biết nhưng làm bộ như
không biết mà thôi, nàng không nghĩ tại trong cung này cùng Phong Lạc
Hiên có một chút liên quan nào, cho dù là nói chuyện có thể không nói
cũng sẽ không, thói quen trước kia mỗi người ngang hàng tuy rằng đến nơi này nhưng Tử Điệp trong lòng cũng không vì Lạc Hiên là Hoàng Thượng mà
đối đãi, chính là đem hắn xem thành người lãnh đạo ương ngạnh mà thôi,
mà nàng cùng Lạc Hàn chính là cấp dưới, phải thuận theo hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT