Tử Điệp vẫn nói cho chính mình phải kiên cường, không nhìn thấy Lạc
Hàn tuyệt không khóc, trên thực tế Tử Điệp cũng làm được, vô luận có bao nhiêu sợ hãi bóng tối, vẫn mỉm cười đối mặt mỗi một ngày, cho dù trong
lòng đang chảy máu, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn như cũ.
Hành động sau khi mù bị hạn chế không ít, vì thế thời gian mỗi ngày
Tử Điệp đều dùng để tưởng niệm, nhớ lại thời gian ngọt ngào khi ở cùng
Lạc Hàn, tiểu Như nói cho nàng Lạc Hàn không có chuyện gì cho nên tâm
tình Tử Điệp tốt hơn nhiều, đây cũng là nguyên nhân gần đây khả năng
bình phục của ánh mắt Tử Điệp nhanh hơn.
Hai tròng mắt vọng đến nơi xa xôi, đó là nơi Lạc Hàn đang ở.
Trải qua sự tình lần trước bên ngoài lều trại Lạc Hàn quả nhiên số
người nhân thủ tăng lên, trong lều trại Lạc Hàn nằm trên giường nghỉ
ngơi, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc như trước, thường thường
ho khan , ngẫu nhiên còn có thể theo dịch đàm có chút máu.
Tình huống của Lạc Hàn làm cho các tướng sĩ sốt ruột lo lắng, biên
cương thời tiết rét lạnh cũng không thích hợp cho Lạc Hàn an dưỡng, các
tướng sĩ đều biết chủ soái Vương gia bọn họ thân thể vẫn không tốt, hơn
nữa lần này trúng độc làm cho thân thể hắn càng thêm gầy yếu. Nhưng cho
dù như vậy, Lạc Hàn vẫn ngồi ở trên giường nghiên cứu bản đồ tác chiến,
thỉnh thoảng ở trên bản đồ viết vài thứ. Lưu tướng quân vén rèm tiến vào liền không nhìn thấy Lạc Hàn nghỉ ngơi mà đang quan sát bản đồ, lập tức tiến lên cướp đi bút lông trong tay Lạc Hàn, quan tâm nói:
“Vương gia, không cần vất vả như vậy, hiện tại ngươi chỉ cần
để ý dưỡng thân thể, ngươi khỏe, chúng ta mới có thể đánh thắng trận a, Vương gia cứ mãi mệt nhọc như vậy, nếu có việc bất trắc gì thuộc hạ làm sao hướng Hoàng thượng giải thích rõ a” .
Lạc Hàn nghe xong cười cười, tựa vào tấm đệm phía sau nói:
“Lưu tướng quân không cần lo lắng, thân thể bổn vương bổn
vương biết rõ, đừng nhìn một bộ dáng bênh tật, kỳ thật hiện tại đã không có chuyện gì, không phải có một câu tục ngữ sao, phá ốc nại giá lạnh,
bổn vương tựa như phá ốc kia, vẫn là có thể ngăn cản trụ căn bệnh nhỏ
tiêu tai ương “ Lạc Hàn vân đạm phong khinh nói.
“Lời tuy là nói như vậy, Vương gia vẫn nên bảo trọng, các
tướng sĩ khác thực quan tâm thân thể Vương gia, hiện giờ tình hình trận
đánh như vậy, Vương gia làm lụng vất vả cũng vô dụng, Lam tướng quân từ
Sông Hắc Thủy trở về, nghe hắn nói laaij tình hình hắn nhìn thấy, nói
không chừng chúng ta có thể nghĩ ra đối sách tốt” Lưu tướng quân nói.
“Sao, còn muốn chờ một đoạn thời gian nữa, thời tiết càng
ngày càng lạnh , biên cương không gần quan nội, ta sợ bọn lính không
chịu nổi giá lạnh, trận chiến sự này càng sớm chấm dứt càng tốt, không
thể kéo dài như vậy, có thể ảnh hưởng sĩ khí của chiến sĩ” Lạc Hàn lo lắng nói.
“Vương gia nói có lý, chiến sự chỉ sợ kéo dài sẽ bất lợi, đối với vấn đề vận chuyển lương thảo cũng là việc khó” Lưu tướng quân phụ họa nói.
“Nhiều ngày như vậy vẫn không tra ra là người phương nào gây ra sao” Lạc Hàn hỏi.
“Không có, một chút cũng không có, đánh hôn mê một binh sĩ rồi tựa như bống hơi không thấy bóng dáng” Lưu tướng quân không thể nề hà nói.
“Theo ý kiến của tướng quân sẽ là người phương nào gây nên” Lạc Hàn hỏi.
” Hẳn là không phải địch nhân lẫn vào trong quân, nếu là địch nhân lẫn vào trong quân, khẳng định sẽ hạ độc dược làm cho vô dược khả y ( không có dược nào giải được) hoặc là trực tiếp hạ vào trong thức ăn,
chẳng phải tốt hơn sao, thần cảm thấy đây là có người muốn đánh động
Vương gia “Lưu tướng quân nói.
Lạc Hàn không nói gì, lời Lưu tướng quân nói có chút có lý.
“Vương gia có phải từng đắc tội qua với người nào hay không, ghi hận trong lòng” Lưu tướng quân đoán nói.
Lắc lắc đầu, Lạc Hàn vẫn không nói gì, Lưu tướng quân không biết Lạc Hàn lắc đầu là không có ai hay là không biết người nào.
“Sẽ là người nào đây” Lưu tướng quân lẩm bẩm.
Lạc Hàn cũng không xác định là người nào đối với hắn như vậy, ban đầu hắn nghĩ là địch nhân, nhưng những lời Lưu tướng quân vừa nói, Lạc Hàn
bài trừ khả năng này, cùng ai có cừu oán đây?
Lạc Hàn suy nghĩ thật lâu cũng không rõ ràng, ở trong lòng Lạc Hàn kỳ thật có nghĩ tới là do Phong Lạc Hiên gây nên, nhưng ý tưởng này đã bị
Lạc Hàn bài trừ ngay, Lạc Hàn cảm thấy cho dù Phong Lạc Hiên hận hắn như vậy cũng không có khả năng đem quốc gia đại sự ra nói giỡn, Lạc Hàn
nghĩ nếu là Phong Lạc Hiên, hắn sẽ chờ Lạc Hàn khải hoàn trở về khi mới
hạ thủ mà sẽ không lựa chọn thời điểm hiện tại.
Nhưng Lạc Hàn dù sao cũng không phải Phong Lạc Hiên, Lạc Hàn làm không được, Phong Lạc Hiên không nhất định làm không được!
Lạc Hàn vạn vạn không ngờ, chuyện này từ đầu tới cuối đều là Phong Lạc Hiên cho phép !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT