Tử Điệp im lặng ngồi để cho Lan nhi giúp nàng chuẩn bị tốt mọi thứ,
một tấm thảm bạc ở trên đùi, Tử Điệp ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng suy nghĩ lúc này bầu trời cũng xanh trong giống như trước kia hay không,
mỗi người đều nói Thượng Đế đóng một cánh cửa đồng thời cũng sẽ vì ngươi mở ra một cánh cửa khác, lúc này, Tử Điệp lại chân thật cảm nhận được , tỷ như, nàng có thể rõ ràng ngửi được mùi hương đặc trưng của bùn đất,
có thể cảm giác được gió thu khẽ vuốt, mùi hương thơm ngát tỏa ra từ
những cánh hoa. Tử Điệp điều chỉnh tốt tâm tình của mình, không hề oán
trời trách đất, mà là tựa như một cành lá hương bồ ở trong mưa gió kiên
cường sống sót.
Ánh mắt tuy rằng nhìn không thấy nhưng lỗ tai so với trước kia càng
thêm linh mẫn, bên tai truyền đến thanh âm chim chóc làm cho tâm tình Tử Điệp tốt hơn rất nhiều, không khỏi nhẹ nhàng ngâm nga.
Trong lòng Phong Lạc Hiên từ đầu đến cuối đều cho rằng chuyện bị mù
đối với Tử Điệp mà nói là một đã kích rất nặng, hắn không biết đã suy
nghĩ bao nhiêu lời an ủi để khi đối mặt Tử Điệp nói với nàng, nhưng khi
nhìn thấy Tử Điệp lúc này, Phong Lạc Hiên không tin mở to hai mắt nhìn
lại, vẻ mặt không thể tin được, lúc này trên mặt Tử Điệp lại tản mát ra
một loại ánh sáng hấp dẫn ánh mắt mọi người, miệng ngâm nga một khúc
nhạc, trên mặt có một chút thần sắc bi tình.
Lam Hoài Thêm nghe nói bảo bối nữ nhi của mình bị mù, trong lòng đả
kích không thua gì Tử Điệp, hắn cùng Phong Lạc Hiên giống nhau, nhìn
thấy Tử Điệp tuyệt đối không thể đề cập đến chuyện bị mù, những lời an
ủi cũng đã suy nghĩ để trong bụng, nhưng khi nhìn thấy Tử Điệp, từ trong nội tâm của Lam Hoài Thêm nở ra một nụ cười, bởi vì Tử Điệp cũng không
vì thế đã kích sa sút mà so với trước kia càng thêm điềm đạm kiên cường, lo lắng trong lòng của Lam Hoài Thêm rốt cục cũng được thả lỏng.
Từ sau khi bị mù lỗ tai Tử Điệp ngày càng linh mẫn, cho nên khi bọn
Phong Lạc Hiên đi vào Tử Điệp các, Tử Điệp cũng đã nghe thấy, cước bộ đi thực vội vàng, Tử Điệp chỉ biết là Phong Lạc Hiên đến đây.
Phong Lạc Hiên cùng Lam Hoài Thêm khinh thủ khinh cước đến gần Tử
Điệp, ở nơi gần nhất tham luyến nhìn Tử Điệp, Lam Hoài Thêm nhìn thấy Tử Điệp, ánh mắt vẫn không thể không lưu lại nước mắt, hắn luôn không rõ
vì sao nữ nhi của hắn luôn gặp nhiều tai nạn.
Tử Điệp nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ đứng cách mình không xa,
không phải một người, là hai người, một người đã đoán ra được là ai còn
người kia thì chưa xác định.
Tử Điệp lấy tay nhẹ nhàng sờ chén trà xanh bên cạnh, nâng chung trà
lên chậm rãi đặt ở bên mũi ngửi một chút, một cỗ mùi hương thơm ngát
nhất thời lan tràn toàn thân, Tử Điệp tao nhã uống trà, khóe miệng hơi
hơi nhếch lên, nhìn phương hướng Phong Lạc Hiên, khẽ cười nói:
“Hoàng Thượng thứ Tử Điệp không thể đứng dậy chào đón, thỉnh thứ lỗi” .
Phong Lạc Hiên không thể tin nhìn Tử Điệp, còn tưởng rằng ánh mắt của nàng có thể thấy , Phong Lạc Hiên chưa từ bỏ ý định để tay ở trước mặt
Tử Điệp quơ quơ, thấy Tử Điệp không có phản ứng mới tin tưởng ánh mắtTử
Điệp cũng không có hồi phục thị lực.
Tử Điệp bị hành vi ngây thơ của Phong Lạc Hiên làm cho cười ra tiếng .
“Hoàng Thượng không cần ở trước mắt ta lung lay, ta nhìn không thấy “ Tử Điệp cười nói.
Phong Lạc Hiên xấu hổ ho khan, thanh cổ họng mới đem mê hoặc của mình nói ra.
“Vậy ngươi làm sao mà biết là ta? Sao biết ta lấy tay ở ngươi trước mặt lắc lắc a ?”.
“Hoàng Thượng, người vĩnh viễn cũng không có cơ hội cảm nhận
được tình huống này, người ta khi bị mù, lỗ tai sẽ cực kì linh mẫn, một
chút gió thổi cỏ lay đều không trốn được lỗ tai của thần, Hoàng Thượng
lúc đến cước bộ vội vàng, người đến lúc này, không có hơi thở bùn đất ở
trong viện, như vậy người này nhất định là từ bên ngoài đến, người trong Tử Điệp các không ai ra ngoài, cho nên ta đoán là Hoàng Thượng, về phần người lấy tay ở trước mắt lắc lắc cũng rất dễ giải thích , nhẹ tay đong đưa sẽ có gió ở trước mặt thổi qua, vừa rồi Tử Điệp cảm giác có một làn gió nhẹ, ta đoán hẳn là có người lấy tay lắc lắc đi, Hoàng Thượng ta
nói đúng không” Tử Điệp mỉm cười hỏi Phong Lạc Hiên.
“Ngươi nói rất có lý, Trẫm không thể không phục thận trọng
của ngươi, vài canh giờ không thấy, ngươi lại làm cho Trẫm nhìn ngươi
với cặp mắt khác xưa “ Phong Lạc Hiên cười nói.
“Hoàng Thượng khen sai rồi, Tử Điệp bình thường thực, nói vậy Hoàng Thượng còn dẫn theo một ngươi lại đây, như thế nào không giới
thiệu” Tử Điệp buồn bực nói.
Phong Lạc Hiên không phải giật mình bình thường, Tử Điệp làm sao mà biết hắn dẫn theo người lại đây.
“Ngươi biết là hai người” Phong Lạc Hiên hỏi.
“Đúng vậy, tiếng bước chân người với người không đồng dạng, ta nghe được hai loại tiếng bước chân” Tử Điệp đáp.
“Trẫm dẫn theo một người thân lại đây gặp ngươi” Phong Lạc Hiên nói.
“Là cha sao” Tử Điệp hỏi.
Phong Lạc Hiên bất đắc dĩ cười cười, tiếp theo nói:
“Chuyện này ngươi cũng có thể đoán được ?”
Tử Điệp khinh nhấp một miệng trà, ánh mắt sâu kín nhìn phương xa không biết chỗ, nửa ngày mới mở miệng nói:
“Tử Điệp xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng không có lý
do không nói cho cha , trong nhà, ca ở biên cương, nương sẽ không đến,
cũng chỉ có cha ” .
“Ngươi nói đúng, là Trẫm bảo Lam Thừa tướng đến thăm ngươi” Phong Lạc Hiên nói.
Tử Điệp quay đầu đối với phương hướng của Lam Hoài Thêm, tươi cười, nói:
“Cha, không cần lo lắng cho nữ nhi, nữ nhi sẽ tự chiếu cố cho mình, đã để cho cha lo lắng , đừng cho nương biết, được không ?” .
Lam Hoài Thêm nghẹn ngào nửa ngày, mới cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười nói:
“Ngươi cố gắng dưỡng bệnh, nương ngươi còn có ta, ngươi là nữ nhi kiên cường của cha” !
Tử Điệp nghe được lời nói của Lam Hoài Thêm, nở nụ cười, trên mặt có một phen ý nhị khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT