Hả?

Bạch Hạo Lãng trừng to mắt, mặt đỏ lừ chối “Ai muốn ngủ cùng anh chứ!”

“Em nha.” Ôn Nhã Nho tỏ vẻ đương nhiên.

“Tôi, tôi chưa từng nói thế. Hơn nữa, như vậy cũng quá nhanh rồi.”

Bạch Hạo Lãng nghĩ muốn đoạt lại quần áo về nhưng lại bị tránh mất, hơn nữa còn bị người ta ôm vào lòng, nghiêm túc nói “Chúng ta là người yêu, lại đã ở chung, ngủ cùng nhau thực bình thường nha.”

Bạch Hạo Lãng xấu hổ đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể trừng hắn.

“Em đã không nói gì chứng tỏ đồng ý rồi nha.” Ôn Nhã Nho cười đến sáng lạn kéo người ta vào phòng, để cậu cùng soạn quần áo.

Tuy rằng quần áo của hắn không ít, nhưng bởi vì tủ của hắn rất lớn, chỉ cần xếp gọn lại liền có thể bỏ quần áo của Bạch Hạo Lãng vào cùng.

Bận rộn trong chốc lát, hai người rất nhanh liền sắp xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng mất cả buổi sáng rồi, bọn họ liền quyết định ra ngoài ăn trưa xong liền quay về công ty đi làm, bởi vì trên đầu bây giờ vẫn còn rất nhiều việc chưa xong.

Bạch Hạo Lãng vốn vì được trở lại công ty liền rất hưng phấn không thôi, mãi sau bị Ôn Nhã Nho trấn an bắt ngồi im.

“Sếp, anh vào trước đi, chờ chuẩn bị tốt tâm lí tôi mới vào.” Bạch Hạo Lãng đủn đủn khuyên sếp đi trước.

Nhíu mày, Ôn Nhã Nho rõ ràng còn muốn nói gì cái gì, nhưng người nào đó không cho hắn cơ hội nói chuyện, đẩy đẩy “Mau, đừng ở đây cản trở tôi bồi dưỡng cảm xúc.”

“Được.”

Sau khi cuối cùng cũng đem người đuổi đi được, Bạch Hạo Lãng đi tới trước cửa kính sát đất, vỗ vỗ mặt, nói với chính mình trên kính “Bạch Hạo Lãng, từ giờ trở đi, mày phải gắng sức làm việc, đừng phạm sai lầm nữa! Cố lên!”

Hít sâu vài lần, tâm tình bình tĩnh trở lại, cậu mới nhấc chân bước vào văn phòng.

Còn chưa kịp phản ứng, người đã bổ nhào vào Lâm Húc, nếu không có người đỡ chỉ sợ cậu thực sự cùng mặt sàn lạnh băng tiếp xúc thân mật một phen, thế là cậu giãy dụa đẩy cái tên kia ra, bất mãn nói “Lâm Húc chết tiệt, anh lại làm gì hả!!?”

Sau khi buông cậu ra, Lâm Húc dùng ánh mắt si mê nhìn cậu “Cậu không thấy sao? Anh đây là đang cho cậu một cái ôm yêu thương nha, cho cậu tí cổ vũ hơn nữa là nhiệt liệt hoan nghênh cậu trở về còn gì. Hừ, cậu cư nhiên ngay cả cảm ơn cũng không nói, ngược lại còn mắng anh đây?”

“Đừng chọc cậu ấy.” Tiểu Lí cùng cả nhóm đồng nghiệp chụm lại kéo Lâm Húc ra, trăm miệng một lời mắng, rồi mới không hẹn mà cùng bao vây xung quanh cậu, đều tỏ vẻ hoan nghênh cậu trở về.

“Cậu cuối cùng cũng đã trở lại? Tôi rất nhớ cậu nha, rất tưởng niệm cảm giác sung sướng khi bắt nạt cậu á. Cậu không ở đây chả có ai cho tôi bắt nạt hu hu.” Đồng sự ất vẻ mặt chân thành nhìn cậu.

“Đúng đúng, vậy nên phải phạt!” Đồng sự giáp phụ họa.

“Vậy phạt cậu ta mời một bữa đi, buffet thế nào?” Đồng sự bính khoác vai Bạch Hạo Lãng, không có ý tốt đề nghị.

“Tiểu Bạch, hoan nghênh cậu trở về.” Vẫn là Tiểu Lí tốt nhất, đương nhiên nếu không gọi cậu là Tiểu Bạch lại càng tốt hơn nữa.

“Này này, bọn họ sao có thể như vậy nha? Sao có thể xa lánh anh đây như thế!” Lâm Húc đứng bên ngoài hô to gọi nhỏ, cố gắng chen vào đám người.

Nhìn mọi người tụ vào một chỗ, cùng nhau trêu đùa, cậu vui vẻ nở nụ cười, cảm động nói với mọi người “Cảm ơn.””Đừng cám ơn, chỉ cần cậu cố gắng làm việc thì tốt rồi.” Tiểu Lí cũng cười, vỗ vỗ nhẹ vai cậu.

“Đúng rồi, nếu cậu lại phạm sai lầm, bổn đại gia nhất định sẽ lột da cậu!” Đồng sự bính đe dọa.

“Đâu chỉ thế, tôi sẽ nguyền rủa cậu cả đời không có bạn gái!” Đồng sự ất hung tợn trừng mắt liếc cậu một cái.

Bạch Hạo Lãng không để ý cái trừng mắt của hắn, nhưng lại vì lời hắn nói mà nở nụ cười “Này, các người cũng quá ngoan độc rồi!”

Bất quá, bổn thiếu gia cũng không sợ, bởi vì cậu tuy rằng không có bạn gái, nhưng lại có bạn trai nha! Ha ha… Liếc nhìn sếp một cái, phát hiện người ta cũng nhìn mình liền cười càng sáng lạn hơn nữa.

Ngay ở phía sau, Mạc Hải Văn nãy giờ vẫn đứng một bên không lên tiếng liền đi đến trước mặt sếp, đột nhiên mở miệng “Thật xin lỗi, tôi muốn từ chức.”

Đồng sự đinh bên cạnh thính tai nghe thấy, ngạc nhiên “Tiểu Mạc, cậu muốn từ chức? Vì sao?”

Lời hắn nói làm mọi người đình chỉ động tác, mạc danh kì diệu nhìn Mạc Hải Văn, chỉ có sếp sau khi chăm chú nhìn Mạc Hải Văn một hồi liền gật đầu đồng ý “Được.”

Lâm Húc phát hiện có cơ hội chen miệng liền sợ thiên hạ không đủ loạn, nói “Ai, tôi nghĩ Tiểu Mạc cậu không đoán được sẽ như vậy đi? Cậu thân là gián điệp, lại không ăn cắp nổi tư liệu cơ mật, ngược lại người nào đó ngốc đầu ngốc não của chúng ta lại đem văn kiện mật gửi nhầm. Chậc chậc, hai người thật sự là đồng bệnh tương liên nha.”

Lời Lâm Húc nói làm cho toàn bộ công ty ngây ngẩn cả người, nhưng sếp chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Húc một cái, mà người cũng biết chuyện – Tiểu Lí, thì thở dài.

Mạc Hải Văn bị vạch trần thân phận sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, hồi lâu sau liền cúi đầu với mọi người “Thực xin lỗi.”

“Sếp, anh hẳn là đã sớm hoài nghi tôi, đúng không?” Mạc Hải Văn cắn môi dưới, thật lâu sau mới buông ra, giống như nghĩ thông suốt điều gì đó, bình tĩnh nói “Lời Lâm Húc tiền bối nói rất chính xác, công tác bảo mật của công ty rất tốt, tôi căn bản muốn ăn cắp tài liệu cũng không thể nào ra tay. Thời gian ở đây, có thể cùng làm việc với mọi người, tranh cãi ầm ĩ, tôi cảm thấy rất vui vẻ, tôi chưa từng nghĩ tới hóa ra khi làm việc cũng có thể thoải mái đến vậy. Thực rất có lỗi, cũng thực cảm ơn mọi người.”

“Được rồi, cậu cũng đã không gây ra tổn thất gì cho công ty, như vậy cứ như trình tự bình thường tạm thời rời cương vị công tác đi.” Sếp vỗ vỗ vai đối phương, tạm dừng một chút mới nói tiếp “Đừng làm gián điệp nữa.”

Lâm Húc một bên bất mãn “Cứ như vậy? Cậu ta chính là lừa gạt tình cảm của mọi người! Hơn nữa…”

Còn chưa có nói xong, Tiểu Lí bên cạnh vội vàng bịt miệng của hắn, không cho hắn tiếp tục lại thêm dầu vào lửa.

“Không cần tiếp tục làm loạn, mọi người mai quay về vị trí làm việc, làm không xong, tất cả đều tăng ca cho tôi.”

“Không cần nha, sếp! Tôi không muốn tăng ca!”

“Truyền thống không có tăng ca tốt đẹp như vậy, đừng có phá a!”

“Đúng, Tiểu Bạch nếm thử là đủ rồi, không cần áp dụng với bộn tôi nha!”

Trong nháy mắt, tiếng kêu ca liền bắt đầu sôi trào, nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn quay lại chỗ của mình làm việc, Ôn Nhã Nho đối với hiệu quả này cảm thấy rất vừa lòng liền cũng trở lại văn phòng của mình.

Nhìn Mạc Hải Văn thu thập đồ đạc, Bạch Hạo Lãng có chút không nỡ, không chỉ bởi vì người ta gọi mình là tiền bối, cùng mọi người trở thành đồng nghiệp một thời gian như vậy, tuy rằng không lâu, nhưng nếu không phải cậu may mắn, cậu cũng đã phải thu dọn đồ rời đi.

“Tiểu Mạc, cậu phải cố lên!” Chung quy, cậu vẫn là nhịn không được, khi đối phương ôm đồ đạc chuẩn bị rời đi, cậu liền kéo lại, nhìn vào mắt đối phương, cười cổ vũ.

Không chỉ là cổ vũ đối phương, đồng thời, cũng là cổ vũ bản thân phải cố gắng.

“Tiền bối, tôi sẽ. Tôi sẽ không làm gián điệp, bởi vì tôi căn bẳn không có tiềm năng, nếu không… Nói chung là, bởi vì tôi thất bại, hiện bị công ty gọi về.” Mạc Hải Văn gật đầu với cậu “Tiền bối, thời gian vừa rồi thực cảm ơn anh đã chiếu cố. Hẹn gặp lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play