"Chờ tôi một lát thì cậu mất mạng sao?" Đường Chá không vui rống giận. Tên tài xế trời đánh, đang lúc mấu chốt lại lái xe vào phi trường. .
Thất vọng rút ra từ trong cơ thể mỹ lệ của tiểu Khả Nhi, không được thỏa mãn, khuôn mặt Đường Chá cứng ngắc, anh đem từng món y phục mặc vào cho Lâm Khả Nhi xong, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Khả Nhi, trở về chú lại hảo hảo yêu cháu."
"Ừ." Tiểu Khả Nhi cười duyên gật đầu một cái, nếu chú Chá đã buông đao, cô cũng không gấp. Nhưng mới vừa rồi thật sự rất vui vẻ, bị đột nhiên cắt đứt, thân thể của cô thật khó chịu.
Áo sơ mi bị tiểu Khả Nhi tháo ra, Đường Chá không thể làm gì khác hơn là mở ngực áo, ôm lấy Lâm Khả Nhi ra khỏi xe hơi. Trên mặt hai người ửng hồng cùng quần áo xốc xếch, bộ dáng đó khiến Lưu Vân Thiên đang chờ máy bay trực thăng thở hốc vì kinh ngạc. Bọn họ lại ở trong xe làm chuyện đó rồi. Nghĩ đến đây, lòng của Lưu Vân Thiên liền xuất hiện từng trận xé rách đau đớn.
Anh nắm chặt quả đấm, cung kính khom lưng, đối với Đường Chá nói: "Tổng giám đốc, mời lên máy bay."
Đường Chá gật đầu một cái, lưu loát ôm nhẹ nhàng tiểu Khả Nhi đi lên cầu thang
Trên máy bay trực thăng một trận trầm mặc, không có ai chủ động mở miệng.
Lâm Khả Nhi hạnh phúc rúc vào trong ngực Đường Chá, chỉ muốn cảm thụ cảm giác được anh ôm trong lồng ngực ấm áp
.
Lâm Khả Nhi đột nhiên đưa tay nhỏ bé lau cánh môi khêu gợi của Đường Chá, nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi được anh hôn.
Đường Chá liền đem tay nhỏ bé của tiểu Khả Nhi ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy. Lâm Khả Nhi bởi vì hành động của anh mà đỏ bừng hai gò má.
Hai người bọn họ ở nơi này chàng chàng thiếp thiếp, hết sức ngọt ngào, nhưng không ngờ sau lưng còn có một người đang khổ sở, đó chính là Lưu Vân Thiên. Chỉ mới nghĩ bộ dáng hai người giống như mới vừa triền miên cũng đã làm để cho anh vô cùng khổ sở, bây giờ chính mắt lại thấy bọn họ ân ái, anh thật thiếu chút nữa là nổi điên.
Nếu như ánh mắt của anh có thể mù, thì anh sẽ không phải ở nơi này nhìn cảnh tưởng chói mắt
Đau lòng nhắm mắt lại, nhưng không ngờ thính lực lại trở nên nhạy bén khác thường, anh có thể nghe được âm thanh mút khẽ. Trong lúc bất chợt tim như bị dao cắt, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Sự khổ sở này đến khi nào mới có thể hết được?
Chẳng lẽ anh lại đứng nhìn bọn họ hạnh phúc cả đời sao?
Anh thật sự có thể nhẫn nại chịu đựng sao?
Bỗng chốc mở mắt, ánh mắt Lưu Vân Thiên theo tia ngoan độc bắn về phía Đường Chá.
Khi bọn anh trở lại Canada, Liêu Phàm đã đến phi trường chờ từ sớm .
"Thiên, em ở đây." Liêu Phàm hưng phấn gọi Lưu Vân Thiên, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy Lưu Vân Thiên .
Từ lối đi chuyên dụng dành cho khách quý đi ra, Lưu Vân Thiên liền bị Liêu Phàm ôm chặt lấy.
"Thiên, em rất nhớ anh! Thật là nhớ thật là nhớ! Vì sao anh không gọi cho em một cú điện thoại?" Liêu Phàm vừa in lên khuôn mặt hững hờ của Lưu Vân Thiên từng chuỗi nụ hôn nóng bỏng, vừa làm nũng hỏi.
"Công việc quá bận rộn." Lưu Vân Thiên khe khẽ đẩy Liêu Phàm ra, lạnh lùng cười nhạt, khuôn mặt cười thế nhưng khiến Liêu Phàm có một loại cảm giác xa cách . Đây là người đàn ông ngày ngày ở trên người cô cày cấy sao? Đây là ông trời của cô sao? Thế nào mà cô lại cảm thấy xa xôi như vậy?
"Thiên?" Liêu Phàm lo lắng khẽ gọi.
Lưu Vân Thiên lập tức lấy lại thần trí, anh cười nhạt vòng tay qua hông Liêu Phàm, nhẹ điểm vào trán của cô một nụ hôn, cưng chiều nói: "Phàm, chớ giận anh. Một lát nữa anh đưa em đi ăn, rồi sẽ đền tội với em sau."
"Có thật không?" Liêu Phàm không thể tin vào tai của mình, Thiên đang nhận lỗi với cô a.
" Trợ lý Lưu nên như vậy sớm hơn! Liêu thư ký của chúng ta đáng yêu như thế, cậu phải hảo hảo thương yêu. Bằng không tôi liền lấy thân phận tổng giám đốc đuổi việc cậu." Đường Chá nhạo báng nói.
Lâm Khả Nhi ở trong lòng anh hoàn toàn gật đầu: "Đúng! Chị Liêu , chị phải hung hăng ngược đãi anh Lưu mới được, nếu anh ấy không biết quý trọng chị...chị cứ tìm em, em sẽ thay chị dạy dỗ anh ấy."
Lưu Vân Thiên đặt tay lên vị trí tim mình, lo lắng nói: "Mọi người thế nào lại thiên vị Phàm, cũng không có ai thay tôi nói chuyện?"
Lâm Khả Nhi nhấp nháy đôi mắt thông minh linh hoạt, cười meo meo nói: "Nếu muốn chúng em thay anh nói chuyện cũng được, giờ mau đi ăn một bữa tiệc phong phú thôi. Không phải là anh nói muốn mời khách sao? Phải cho hai cái bóng đèn này đi theo nữa."
"Tiểu Khả Nhi, chớ hồ đồ." Đường Chá bất mãn ôm sát cô, thân thể của anh chưa được thỏa mãn, thật là muốn lập tức chạy về nhà. Tiểu ma nữ Tiểu Khả Nhi này, lại đem anh để qua một bên, không để ý tới khát vọng của anh .
"Tốt! Một bữa tiệc lớn tôi vẫn có thể mời được. Tổng giám đốc, cùng đi chứ." Lưu Vân Thiên nhiệt tình ôm chặt hông của Liêu Phàm, đối với Đường Chá làm ra vẻ muốn mời.
Đường Chá chỉ đành phải gật đầu đồng ý, anh ghé vào tai Lâm Khả Nhi, hung hăng nói: "Tiểu Khả Nhi, buổi tối xem chú trừng phạt cháu như thế nào !"
"Cháu thật là sợ!" Lâm Khả Nhi cười duyên nháy mắt, một ít dáng vẻ kinh hoảng cũng không có.
Ở trong phòng riêng của một nhà sang trọng, Bắc Dã Thương đang cùng đối thủ đàm phán, hai phái nhân mã cũng mắt lom lom nhìn chằm chằm đối phương. Bắc Dã Thương đột nhiên vỗ bàn một cái, lo lắng đứng dậy, ánh mắt hung ác như chim ưng lạnh như băng bắn về phía đối phương: "Matthew tiên sinh, nếu như ngài không muốn nhìn thấy ánh mặt trời sáng mai, thì có thể không đem lời của tôi để ở trong lòng."
Nói xong, Bắc Dã Thương thuận lợi đứng dậy, ưỡn ngực, gương mặt cuồng ngạo mang theo một đoàn thủ hạ đi ra khỏi căn phòng xa xỉ, mới vừa đi ra khỏi phòng, tầm mắt của anh liền bị một bàn gần cửa sổ hấp dẫn
Lâm Khả Nhi!
Không thể nghĩ đến có thể ở nơi này đụng phải cô.
Thấy Lâm Khả Nhi bộ dáng xinh đẹp tựa vào trong ngực Đường Chá, Bắc Dã Thương mân mê môi, anh ngẩng đầu, ngăn trở bước chân của hộ vệ, sau đó nghiêng đầu, lạnh lùng đối với Mị Ảnh đang đứng sau lưng nói nhỏ: "Các người ở bên ngoài chờ tôi."
"Dạ!" Mị Ảnh nhìn sang bốn người bên cửa sổ kia, liền cung kính dẫn một đám người áo đen đi ra khỏi phòng ăn.
Đôi mắt lãnh mị của Bắc Dã Thương nheo lại, hướng về phía mấy người Lâm Khả Nhi mà đi tới.
Không kềm chế được mà ngồi xuống bên cạnh cô, đem cánh tay dài khoác lên vai Lâm Khả Nhi , Bắc Dã Thương tà mị nói: "Tiểu hồ ly, chúng ta thật có duyên, rốt cuộc lại gặp mặt."
Lâm Khả Nhi bất mãn vuốt ve tay Bắc Dã Thương, hung hăng đạp vào chân của anh: "Người nào hữu duyên với anh? Cút sang một bên, tôi mới không thích gặp lại anh!"
Bắc Dã Thương lưu loát nhấc chân, thoải mái mà tránh sự công kích từ Lâm Khả Nhi . Anh cười tà nâng mặt của Lâm Khả Nhi lên, muốn đến gần, không ngờ Đường Chá căn bản không cho anh có cơ hội, một tay ôm lấy Lâm Khả Nhi vào trong lồng ngực mình, tránh khỏi Bắc Dã Thương đang gần sát.