Bỗng chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, mắt Đường Chá lóe lên, anh không để ý đến tiếng chuông điện thoại, mà từng bước, từng bước tiến tới gần Lâm Khả Nhi.
“Tiểu quỷ cứng đầu cứng cổ!”, Đường Chá đột nhiên nhào tới Lâm Khả Nhi, đè cô xuống dưới thân. Trong con ngươi anh lóe lên tia tức giận, bắn về phía Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi đột nhiên bị đụng ngã sợ hết hồn, thiếu chút nữa thét lên chói tai.
“Chá thúc thúc, người muốn làm gì?”, Lâm Khả Nhi bất an hỏi, biểu tình của Chá thúc thúc khiến cô sợ hãi, không phải anh lại muốn đánh cô chứ? Nghĩ tới cái tát hôm đó, tức giận trong lòng cô lại trào lên.
“Trừng phạt con!”, Đường Chá nói xong bèn tháo cà vạt ra, quấn chặt quanh cổ tay Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi bị trói chặt, bất mãn rống lên: “Chá thúc thúc xấu xa, Chá thúc thúc hư, người không phải người đàn ông tốt của Khả Nhi! Khả Nhi không cần người!”.
Chá thúc thúc sao có thể như vậy? Anh không còn hiểu cô, dịu dàng săn sóc cô giống như lúc trước nữa, bây giờ anh biến thành một người cô từng biết. Anh hiện giờ giống như một con hổ ngủ đông mới tỉnh, cô càng ngày càng không hiểu.
Trên người anh thậm chí phả ra hơi thở nguy hiểm khiến cho cô khôn cách nào nắm giữ anh được.
Sau khi trói Lâm Khả Nhi thật chặt, Đường Chá mới lạnh lùng đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến cô đang kêu gào, lấy di động ra, nhận cuộc gọi cứ réo lên dai hàng thế kỷ kia.
“Được, tốt lắm, tất cả cứ theo kế hoạch mà làm, chặt đứt mọi đường rút lui của hắn, ừ, được, cứ như vậy đi”. Nét mặt Đường Chá lúc nghe điện thoại lạnh lùng lạ thường, tựa như một đại tường âm hiểm đang chỉ huy một chiến dịch quan trọng một sống một chết vậy.
Nghe điện thoại xong, Đường Chá quay đầu lại nhìn Lâm Khả Nhi một cái rồi mới xoay người bước ra cửa khoang thuyển.
“Này! Đường Chá, người thả người ta ra! Có nghe thấy không?”, Lâm Khả Nhi tức giận tới mức gọi thẳng tên tuổi của anh, bất mãn gào to, nhưng Đường Chá ngay cả một bước chân cũng không dừng.
“Tên đàn ông thối! Tên đàn ông hư! Từ nay về sau Khả Nhi không bao giờ yêu ngươi nữa!” Lâm Khả Nhi vô cùng tức giận hướng về phía bóng lưng của Đường Chá quát to.
Đường Chá nghe hai câu sau hơi dừng lại một chút.
“Ngoan ngoãn ngủ một giấc đi!”, buông lại mấy chữ này, Đường Chá nhấc chân rời đi.
Ngoan ngoãn ngủ một giấc? Chá thúc thúc dám trói cô như vậy còn muốn cô ngoan ngoãn ngủ một giấc, quả thực rất đáng ghê tởm.
Cô còn lâu mới để anh được đắc ý.
Nhìn chiếc cà vạt trong tay, Lâm Khả Nhi muốn cởi trói ra, nhưng thủ pháp của Chá thúc thúc thật đặc biệt, hại cô làm thế nào cũng không cởi ra được.
Bất đắc dĩ nhảy xuống đất, muốn tìm cái gì sắc nhọn một chút trong khoang thuyền, nhưng cô nhanh chóng nhận ra trong khoang thuyền này, ngoại trừ chiếc giường lớn mềm mại thì chỉ có một chiếc tủ đầu giường, mà chiếc tủ đó lại hình tròn, quả thật muốn tuyệt đường sống của cô mà!.
Lâm Khả Nhi vô lực nằm lại trên giường, dẩu môi nhìn lên trần nhà.
“Ghê tởm! Ghê tởm! Thật quá ghê tởm!”, Lâm Khả Nhi bất mãn gào to.
Đang lúc Lâm Khả Nhi giận đến mức đỉnh đầu cũng bốc khói thì Đường Chá bưng một chén cháo nóng hổi đi vào.
“Khả Nhi, ăn chút cháo trước, lúc đi vội quá nên không kịp mang theo đồ ăn, chờ đến khi về nhà, thúc thúc sẽ bảo Lance nấu cho con một bữa tối thịnh soạn”, Đường Chá thổi thổi muỗng cháo nóng, dịu dàng dụ dỗ Lâm Khả Nhi.