Khi Đường Chá tắm xong, Lâm Khả Nhi đã bê hai ly cà phê thơm nồng đi vào phòng ngủ.
Cô cầm một ly ngồi xuống mép giường, nghịch ngợm đung đưa hai cái chân nhỏ, vừa uống cà phê vừa tươi cười nói với Đường Chá: “Chá thúc thúc, mau nếm thử đi, cà phê lần này vô cùng có hương vị nha!”.
Cô nói xong còn khoa trương liếm liếm môi, làm như cả đời này chưa từng được uống ly cà phê nào thơm ngon như vậy.
“Thật không? Vậy thì Chá thúc thúc phải tỉ mỉ thưởng thức mới được”. Đường Chá nhấc ly cà phê kia lên ngồi xuống cạnh Lâm Khả Nhi, cười cười nhấp một hớp. Hương vị đậm đà khiến anh hài lòng gật đầu một cái, nhưng vẫn cảm thấy phảng phất có vị gì là lạ không diễn tả được, anh lại nếm một ngụm, vẫn thấy vị đó còn phảng phất,nhưng hương cà phê đích thực vẫn nồng đậm, anh vuốt vuốt mái tóc dài của Lâm Khả Nhi nói: “Khả Nhi, không tệ, cà phê rất ngon, cũng rất đặc biệt. Con có pha thêm hương liệu gì trong cà phê hay không?”
Nghe anh hỏi, Lâm Khả Nhi cả kinh, thầm nghĩ không biết Chá thúc thúc có phát hiện được gì không?
Cô vội vàng cười duyên dựa vào ngực Đường Chá, kiêu ngạo nói: “Đây là phát minh mới của người ta, trên thế giới chỉ có một mà thôi. Người khác có muốn cũng không được đâu”.
“Nhìn con đắc ý kìa”, Đường Chá véo véo đôi má phúng phính của cô, cưng chiều nói, “Cứ như là toàn thế giới chỉ có mình con biết pha cà phê ngon thôi á”.
“Chính là vậy mà!” Lâm Khả Nhi hếch cằm lên, tự khen: “Chẳng lẽ người không thích cà phê người ta pha sao?”
“Thích! Thích lắm!”, Đường Chá cố ý cười khoa trương, làm như toàn thế giới này chỉ có Khả Nhi mới pha cà phê hợp khẩu vị anh vậy.
Lâm Khả Nhi nghe xong đắc ý chống nạnh, trừng mắt nhìn Đường Chá trách: “Vậy sao người còn không mau uống đi!”
Nhìn điệu bộ sẽ không bỏ qua nếu anh không uống hết của cô, Đường Chá không khỏi bật cười.
Cô nhóc nghịch ngợm này, mời người ta uống cà phê mà còn bạo lực như vậy sao? Khắp thiên hạ có lẽ chỉ có Lâm Khả Nhi mới có cái bộ dạng này.
“Chá thúc thúc!” Lâm Khả Nhi dùng ánh mắt nhắc nhở Đường Chá mau mau uống đi.
Thấy ánh mắt của Lâm Khả Nhi, Đường Chá bưng ly cà phê lên, cố ý chậm rãi uống.
Lâm Khả Nhi thấy dường như một thế kỉ trôi qua mới thấy Đường Chá uống hết ly cà phê kia, không bỏ sót một giọt.
Cô hưng phấn thiếu chút nữa thì thét lên chói tai.
Dụ phu bước thứ hai bắt đầu tiến hành!
Lâm Khả Nhi tựa sát vào ngực Đường Chá, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ đưa vào cổ áo rộng mở của anh, nhẹ nhàng xoa xoa lồng ngực hoàn mĩ.
Vừa khe khẽ vuốt vuốt Lâm Khả Nhi vừa đắc ý hỏi: “Chá thúc thúc, cà phê này có vị rất đặc biệt phải không?”
Ngay khi Lâm Khả Nhi chạm vào, cảm giác hưng phấn từ nơi bàn tay nhỏ bé của cô lan ra khắp toàn thân Đường Chá, khiến anh không khỏi cảm thấy cứng ngắc.
Khẽ đẩy Lâm Khả Nhi ra, anh lúng túng đứng dậy, cố gắng khống chế nhịp tim của mình.
Anh hôm nay làm sao thế nào? Không có cách nào khống chế được cơ thể mình nữa.
Đã lâu lắm rồi anh chưa từng bị mất tự chủ như thế, chẳng lẽ là do quá lâu rồi không động vào phụ nữ hay sao.
Anh phải mau chóng rời đi, sợ mình bị kích thích sẽ làm tổn thương đến Khả Nhi.
Nhấc chân định bước ra ngoài, anh lại bị Lâm Khả Nhi ôm cứng từ phía sau.
“Chá thúc thúc, người không thích cà phê Khả Nhi pha sao?”
Đường Chá cảm thấy trong người càng ngày càng nóng, nhất là từ lúc bị Khả Nhi ôm lấy, cảm giác nhiệt độ đang tăng vọt lên.
Thấy Đường Chá không nói lời nào, Lâm Khả Nhi áp gương mặt nhỏ nhắn dính sát vào lưng Đường Chá, đau lòng nói: “Chá thúc thúc không thích uống thì cứ nói thẳng ra, người ta chịu được mà”.
“Ai nói vậy? Khả Nhi đừng hiểu lầm, Chá thúc thúc rất thích, nhưng thúc thúc muốn xuống bếp tìm chút gì để ăn”, Đường Chá nghe thấy giọng nói đáng thương của cô thì đau lòng, xoay người lại an ủi.
“Chá thúc thúc, người có đói bụng không? Người ta không ngại cho người cắn một cái nha”, Lâm Khả Nhi “ngây thơ” kéo tay Đường Chá “vô tình” đặt lên ngực mình.
Nghe Lâm Khả Nhi nói, hơn nữa cảm giác tiếp xúc tuyệt mĩ khiến Đường Chá kinh ngạc há to mồm.
“Khả Nhi, con....”, Đường Chá lắp bắp nói, bàn tay anh bị bàn tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi đè xuống trên thân thể xinh đẹp, muốn rút ra cũng không được. Cô giống như muốn chơi trò đọ tay với ai, mạnh mẽ đè tay anh lại.
Cảm giác kích thích tuyệt vời khiến anh không buông ra được, không kiềm chế nổi nữa, anh nhẹ nhàng xoa nắn.
Thật thoải mái!
Lâm Khả Nhi say mê nhắm mắt lại, dưới sự kích thích của anh, cô không nhịn được khẽ rên lên.
Cô mềm mại kêu lên khiến Đường Chá bừng tỉnh, lý trí bất chợt trở lại.
Anh rụt tay lại, thở hổn hển: “Khả Nhi, không nên như vậy”.
Lâm Khả Nhi chẳng những không nghe mà còn nhào vào ngực Đường Chá, ôm chặt lấy hông anh.
Cô dùng kĩ xảo hôm nay mới học được dụ hoặc Đường Chá. Nở nụ cười quyến rũ, cô dán mặt vào gáy anh, không ngừng thổi khí nóng vào cổ anh.
Luồng khí nóng lập tức làm cả người anh nóng như lửa. Giờ phút này anh chỉ thấy máu nóng toàn thân sôi trào, cảm giác nơi đó nhanh chóng sưng to, thiếu chút nữa đâm rách của quần áo.
Đường Chá cố gắng dùng tia lý trí cuối cùng đẩy Lâm Khả Nhi ra, ra lệnh cho cô: “Khả Nhi, mau buông ta ra!”
“Không buông!”, Khả Nhi cười thầm, nhón đầu ngón chân lên hôn vào môi Đường Chá.
Cô vừa hôn môi anh vừa nói: “Người không cần nhịn nữa, người ta ăn thật ngon nha, không tin người nếm thử coi!”
Cô chỉ chạm khẽ, kĩ xảo cũng không thuần thục nhưng lại có đầy đủ mị lực khơi dậy dục vọng nơi Đường Chá.
Anh kích động ôm Khả Nhi vào trong ngực, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn tràn mê người kia.
Anh giờ đây hoàn toàn bị khát vọng không chế, lý trí bị đánh tan tành. Giờ phút này anh không khống chế được thân thể mình nữa, chỉ có thể trầm luân trong đó.
Anh nhanh chóng cởi quần áo trên người Lâm Khả Nhi, dùng đôi môi nóng như lửa hôn lên thân thể mềm mại trắng như tuyết. Mùi hương hoa sơn chi quanh quẩn ở chóp mũi thấm vào tận tim gan anh, khiến cho anh như mê như say.