Editor: Phục Hy
Bắc Dã Thương hung hăng hôn, hơi thở mang theo khí phách mạnh mẽ cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô, đem toàn bộ son môi như thủy tinh sáng chói ăn hết.
“Đừng, ưm” Lâm Khả Nhi dùng sức đẩy khuôn ngực rộng lớn của Bắc Dã Thương, muốn thoát ra nhưng hắn căn bản không cho cô cơ hội.
“Tiểu Vũ Mao, em cho rằng tôi sẽ dễ dàng buông tay như vậy sao?” Chống đỡ bên môi Lâm Khả Nhi, Bắc Dã Thương mang theo vẻ mặt uy hiếp nói.
“Tiểu Vũ Mao? Làm sao anh biết?” Nghe hắn đột nhiên gọi như vậy khiến Lâm Khả Nhi sửng sốt. Ngay cả chú Chá cũng không biết biệt hiệu này của cô, ngoại trừ Ngõa Luân Nặc thúc thúc, cô chưa từng nói biệt hiệu này cho bất kì kẻ nào. Làm sao Bắc Dã Thương biết được?
Bất ngờ kinh ngạc khiến cho cô thậm chí quên cả phản kháng, mặc cho Bắc Dã Thương ôm cô trong ngực.
“Em làm việc cho tôi một tháng, nếu như tôi ngay cả thủ hạ của mình là ai cũng không hiểu rõ, thì sao còn tư cách làm Hắc Ám Đế Vương.” Bắc Dã Thương hướng về phía khuôn mặ nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Khả Nhi nháy mắt, trên môi lộ ra nụ cười mê hoặc.
Lâm Khả Nhi mở lớn mắt, không tin nhìn chằm chằm Bắc Dã Thương. Hắn mới bao nhiêu tuổi? Nhiều lắm cũng chỉ 25, 26 tuổi, làm sao có thể khiến toàn thế giới sợ hãi xưng tôn Hắc Ám Đế Vương? Theo như cô biết, Hắc Ám Đễ Vương là thống lĩnh hai nhà hắc bạch, là nhân vật hô phong hoán vũ trên thương trường cũng như trong bóng tối, khiến mọi người chỉ cần nghe thấy tên của hắn thôi cũng đủ run rẩy.
Vậy mà Bắc Dã Thương này cư nhiên lại là Hắc Ám Đế Vương?
Hắn nhất định đang nói đùa. Làm sao có thể…
Lâm Khả Nhi nghĩ vậy, sau liền cười đùa nói: “Bắc Dã Thương, không cần tự mình khoe khoang. Anh sao có thể là Hắc Ám Đế Vương? Cho dù thật sự muốn hấp dẫn sự chú ý của tôi cũng không cần phải sử dụng chiêu này.”
“Mục tiêu: chặn lại kế hoạch mang số hiệu T186, tổng chỉ huy: Wing, người chấp hành: Tiểu Vũ Mao. Tôi nói cặn kẽ như vậy, em còn hoài nghi sao?” Bắc Dã Thương nhướn mày, thần bí dính vào bên tai Tiểu Khả Nhi nói. Đây là bí mật mà chỉ có hắn và Tiểu Vũ Mao biết, nếu như Lâm Khả Nhi còn không hiểu thì nàng chính là đứa ngốc.
Lâm Khả Nhi che cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngặc nói: “Anh, anh thật sự là Hắc Ám Đế Vương? Tôi còn tưởng rằng…”
“Tưởng tôi là một Tao Lão đầu?” Bắc Dã Thương nhướn máy hỏi.
Lâm Khả Nhi nghe vậy càng thêm khoa trương nói: “Đúng a! Tôi cảm thấy Hắc Ám Đế Vương nên là một người có bộ mặt dữ tợn, mặt toàn râu, mắt lộ hung quang – Tao Lão đầu. Mà anh chính là một thương nhân âm hiểm, cùng lắm cũng chỉ là một lão bản, chỉ biết vô lại khi dễ nữ nhân .”
Nói xong câu cuối cùng, cô thành công nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Bắc Dã Thương, vì vậy cười hắc hắc nói: “Wing, anh đừng tức giận. Là tôi hiểu lầm anh.”
“Tôi vô lại sao?” Bắc Dã Thương lãnh mị cúi thấp đầu, ánh mắt đe dọa nhìn Lâm Khả Nhi.
“Làm sao có thể như vậy? Anh vĩ đại như vậy, là tôi có mắt không tròng, không nhìn ra a.” Lâm Khả Nhi cười đùa nói. Liên lạc với Hắc Ám Đế Vương qua Internet một tháng, cô đối với người đàn ông này vô cùng sùng bái. Cách xử lý quả quyết, thủ đoạn khí phách, là nhân vật cảnh sát cả thế giới ngưỡng mộ.
Nếu như không nhờ có hắn, tên lửa xuyên lục địa bắn về phía Trung Quốc có lẽ sẽ trực tiếp bán vào Địa Trung Hải.
Thật may cô có cơ hội tham dự vào kế hoạch này, cho nên có thể tận mắt chứng kiến Hắc Ám Đế Vương lợi hại đến mức nào.
Mà thật không ngờ, vị sảnh sát cô vẫn luôn sùng bái lại có thể là Bắc Dã Thương, thật là làm cho cô có cảm giác ngoài ý muốn. Trừ ngoài ý muốn còn có cả khiếp sợ, thì ra năng lực của Bắc Dã Thương cao như vậy, một chút cũng không kém cô và Chú Chá.
“Vậy tôi có hay không có tư cách làm nam nhân của em?” Bắc Dã Thương tà mị cười, môi hắn cũng đồng thời dán lên môi hồng của Lâm Khả Nhi.
Nghe Bắc Dã Thương nói vậy, Lâm Khả Nhi lúc này mới hôt hoảng nhận ra tư thế mập mờ giữa hai người. Cô hốt hoảng giằng co. Mặc dù Bắc Dã Thương rất lợi hại, cô rất sùng bái hắn, nhưng cô đối với hắn chỉ có sùng bái mà thôi. Người cô yêu là chú Chá, cô mới không cần hắn làm nam nhân của cô.
“Không được hôn tôi.” Lâm Khả Nhi muốn đẩy gương mặt tuấn tú đang dán chặt trên môi chính mình ra, nhưng hắn một chút cũng không dịch chuyển. Bắc Dã Thương tựa như tường đồng vách sắt, đem cô siết chặt trong ngực hắn, khiến cô không thể động đậy.
Miệng của cô bị hắn chặn lại, liền ngay cả một tiếng kêu cũng không phát ra được.
Đang cùng mấy người quen bàn luận, Đường Chá đưa tay ra muốn kéo cô gái nhỏ bên cạnh, lại ngoài ý muốn chụp hụt. Tiểu Khả Nhi vốn nên ở bên cạnh hắn đã sớm không thấy bóng dáng. Cầm ly sâm banh đã uống một nửa thả vào trong khay trên tay nữ phục vụ, hắn lễ phép chào hỏi, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đang lúc tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng tiểu Khả Nhi, Đường Chá nhìn thấy Lưu Vân Thiên đang đi về phía hắn.
“Vân Thiên, cậu có thấy tiểu Khả Nhi đâu không?” Đường Chá vội vàng hỏi. Không tìm được tiểu Khả Nhi, lòng hắn một mực hốt hoảng không yên.
“Tôi vừa mới từ đằng kia tới. Nên không biết cô ấy rốt cuộc đi chỗ nào? “ Lưu Vân Thiên chỉ về phía một gian phòng nghỉ nói.
Đường Chá nghe vậy, lập tức sải bước đi về phía căn phòng kia.
Vừa đẩy cửa ra, hắn liền thấy một cô gái nằm nghỉ trong phòng. Đang muốn đi qua nhìn một chút xem có phải Tiểu Khả Nhi hay không, thì dưới chân đột nhiên lão đảo, té xỉu bên cạnh bàn.
Lúc này, Lệ Tây Á cười tà đi tới bên cạnh hắn, đem toàn bộ y phục trên người hắn thoát ra, sau đó kéo hắn đến bên giường. Mà cô gái đang nằm dưới mềm, thế nhưng cũng toàn thân không mảnh vải.
Cô ta đem thân thể hai người áp vào nhau, tứ chi giao hợp.
“Lệ Tây Á, không được để hắn đụng vào Liêu Phàm!” Lưu Vân Thiên xông vào phòng thì thấy Lệ Tây Á đem chân Đường Chá gác lên hông Liêu Phàm, hắn lập tức tức giận rống to.
Lệ Tây Á không nói sẽ làm ra cái loại trình độ này, hắn thế nhưng nhận ra trong lòng chợt đau nhói.
“Không làm vậy sao có thể đạt tới hiệu quả giống như thật? Còn nữa, chỉ là đặt bên cạnh nhau cũng không phải thật sự đụng vào cô ấy. Tôi cũng không dùng xuân dược với hắn.” Lệ Tây Á âm tà cười lạnh.
Cô ta dùng một tay, đẩy Lưu Vân Thiên ra khỏi phòng, kéo tới đằng xa.
“Đi tìm Lâm Khả Nhi đi, đừng phá hỏng kễ hoạch của tôi.” Trên khuôn mặt trang điểm dày của Lệ Tây Á lúc này tràn đầy âm hiểm.
“Tiểu Khả Nhi?” Lưu Vân Thiên lúc này mới nhớ tới Lâm Khả Nhi, cô ấy đi đâu vậy? Tại sao tìm khắp nơi cũng không thấy.
Lo lắng tìm kiếm tiểu Khả Nhi, trong đầu Lưu Vân Thiên hoàn toàn đem Liêu Phàm ném ra sau ót.
Đang lúc hắn tìm kiếm Lâm Khả Nhi, Lệ Tây Á giả bộ bưng một bàn trái cây chạy từ phòng nghỉ ra, vừa chạy vừa hoảng sợ hét chói tai.
“A!”
Thấy trê khuôn mặt nữ phục vụ lúng túng cùng kinh hoảng, khách khứa tò mò hướng phòng nghỉ đi tới. Khi bọn họ đẩy cửa ra, thế nhưng nhìn thấy hình ảnh Đường Chá cùng Liêu Phàm ôm chặt nhau nằm trên giường.