Là cô gái nhỏ sao? Trong mơ mơ màng màng, bàn tay Lý Tư Đặc liền đem Catherine ôm vào trong lòng, mang theo cả người đầy mùi rượu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mê người. .
Nụ hôn này giống như trong ký ức ngọt ngào , là tiểu Khả Nhi sao? Nhất định là cô! Nếu không còn có ai mồm mép ngọt ngào như vậy? Nghĩ như vậy, anh hôn liền sâu hơn, càng hôn càng nặng, càng hôn càng tràn đầy kích tình.
Catherine bị hoàng tử hôn chỉ cảm thấy tim của mình bùm bùm nhảy lên nhảy xuống, giống như muốn bay ra khỏi ngực của cô. Đây chính là hôn sao? Hoàng tử đang hôn cô, không phải là nằm mơ chứ?
"Tiểu Khả Nhi, phí phí cái của anh." Lý Tư Đặc say mê trong nụ hôn say lòng người
Không bao giờ nữa thoả mãn với là một nụ hôn, ánh mắt say lờ đờ mê ly , Lý Tư Đặc nhanh chóng nắm y phục của cô gái nhỏ phía dưới kéo ra, mang theo nhiệt tình tràn ngập xâm nhập vào trong thân thể xinh đẹp.
"A! Đau!" Chìm đắm trong sự kích động, Catherine không ngờ sẽ đau như thế. Toàn thân giống như bị xé rách, nhất là phía dưới, đau rát. Nhưng cô không có đẩy Lý Tư Đặc ra, bởi vì anh là ân nhân của cô, là cô muốn hầu hạ người đàn ông này cả đời
Lý Tư Đặc mê mang mở cặp mắt vô hồn, anh lắc đầu, lại như cũ hôn mê. Phía dưới thật chặt siết chặt lấy anh, để cho anh không thể tiếp tục im lìm bất động, mang theo cuồng dã kích tình, anh mãnh liệt ở đó vì trong đào hoa nguyên trống không xen kẽ.(Chắc là chỗ này tg miêu tả anh ấy đang abc xyz trong cơ thể cô ấy ý mà " title="Embarassed" align="absmiddle" /> )
Gió thổi, cây động, hoan ái không nghỉ
Khi Tư Đặc tỉnh lại, thấy trên thân thể xinh đẹp của Barbie hiện đầy vết hôn thì ảo não đấm đầu của mình: "Khốn kiếp! Ngươi làm như vậy thì với như cha dượng cô khác nhau ở chỗ nào?"
"Hoàng tử Điện Hạ, Catherine sẽ không trách người." Catherine nâng lên khuôn mặt nhỏ nanh xinh đẹp, mỉm cười hạnh phúc .
Hoàng tử tuấn mỹ để cho cô mê muội, cô yêu anh, cô cam tâm tình nguyện trở thành người của anh. Đêm qua, anh để cho cô trở thành người phụ nữ của anh, cô thật thật vui mừng.
"Barbie, về sau không cho vào phòng của tôi nữa!" Lý Tư Đặc tâm loạn chạy trốn , đóng cửa phòng tắm, ra lệnh cho Catherine.
Một đêm kích tình này vẫn còn ở dòng máu của anh trong chảy xuôi. Nếu không phải là định lực vô cùng lớn, anh nhất định sẽ lần nữa đánh về phía tiểu Barbie, cô thật rất dụ người, thân thể của cô cũng rất ngọt, để cho anh vừa nghĩ tới vẻ đẹp của cô liền lại căng thẳng.
Đáng ghét! Lý Tư Đặc, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tại sao có thể như thế?
thân thế Barbie đã rất thảm, ngươi tại sao còn lại thò một chân vào?
Ngươi không phải yêu cô ấy, cũng không nên động đến cô ấy.
Hoảng hốt bỏ đi, liên tiếp mấy ngày cũng không có lại trở về nhà
Bởi vì hoàng tử buổi sáng hôm đó ra lệnh, Catherine cũng không dám tiến vào phòng của anh nữa. Mỗi đêm, cô đều ngồi xổm ở cửa, chờ đợi của anh, lại vài ngày cũng không có thấy anh về.
Thời tiết dần dần rét lạnh, ban đêm cuối mùa thu, gió tiêu điều lạnh lẽo thổi, thổi thấu thân thể Catherine, cô cóng đến co rúc đến một nơi, toàn thân không nhịn được run lẩy bẩy.
Khi Tư Đặc về đến nhà, thấy chính là điều này làm cho lòng anh đau một trận. Chỉ thấy Barbie, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch như tờ giấy, anh vội vàng ôm lấy thân thể nhỏ bé, bế cô vào gian phòng của mình.
Thân thể của cô thế nhưng đã băng thấu, không có một tia ấm áp. Cho dù đem cô ôm chặt vào trong ngực, cũng ấm áp không lại.
Kéo chăn trùm lên cả hai người bọn họ, Lý Tư Đặc dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho cô.
"Barbie, cô bé ngốc! Tại sao lại ngồi ở trước cửa chờ tôi?" Lý Tư Đặc vì Catherine cố chấp mà đau lòng.
Anh có gì tốt, lại để cho cô chờ đợi như vậy? Chẳng lẽ cô yêu anh sao? Yêu như vậy nhất định sẽ bị thương a!
"Barbie, đừng yêu tôi." Lý Tư Đặc vùi vào ngực Catherine, ưmh ưmh khóc ồ lên.
Tình yêu thật là khổ sở, mà không được đáp lại, sẽ đau càng thêm đau. Anh đã thật sâu cảm nhận được loại đau đớn này, không muốn làm cho Barbie cũng giống như anh, lâm vào vũng bùn tình cảm này.
" Hoàng tử, là người sao?" Catherine nháy đôi mắt đau đớn , tràn đầy mộng ảo hỏi.
Không biết có phải lại nằm mơ hay không, trong mộng hoàng tử cũng sẽ dịu dàng với cô như vậy. Đây cũng là nằm mơ sao? Nếu như đây là mộng, cô thật không muốn tỉnh dậy nữa, sẽ để cho cô chìm đắm trong giấc mộng này trong đi, bởi vì trong mộng có bóng dáng của hoàng tử, vừa tỉnh lại hoàng tử sẽ lập tức biến mất, nhìn không thấy nữa.
"Là tôi. Barbie, đừng yêu tôi, ngàn vạn lần không được yêu tôi!" Lý Tư Đặc cường thế mà ra lệnh . Barbie đã rất đáng thương, anh không muốn cô lại phải tiếp nhận tổn thương của tình cảm đơn phương, tình cảm đó mới khiến người ta đau thương nhất a. Anh hàng đêm mua say không cách nào bình phục lại như cũ. Cho dù trắng đêm phóng túng, lại như cũ không cách nào quên được tiểu Khả Nhi.
Catherine cô đơn cười khổ. Lý Tư Đặc là hoàng tử tôn quý, mình chỉ là một cô nhi không có nhà để về, cô làm sao có thể có tư cách thương anh? Cô thậm chí ngay cả quyền đứng ở bên cạnh anh cũng không có !
Nếu hoàng tử không để cho cô yêu anh, cô sẽ nghe lời, không "Yêu" anh nữa. Chỉ cần hoàng tử chịu để cho cô lặng lẽ hầu hạ ở bên cạnh anh, cô liền không còn còn đòi hỏi gì thêm.
"Hoàng tử Điện Hạ, Catherine biết mình không xứng với người”. Đôi mắt xanh nhẹ nhàng như nước của Catherine vắng lặng. Lời của cô còn chưa thốt lên, liền bị Lý Tư Đặc chận lại cái miệng anh đào nhỏ nhắn
Vì sao thấy Barbie đau lòng, anh sẽ không bỏ được? Anh thế nhưng không muốn cô khổ sở. Anh không quan tâm có xứng hay không , tình yêu thì không có phân biệt, cho dù cô là một cô nhi, nếu như anh yêu cô, liền sẽ không để ý tất cả, dù là phải phản bội phụ vương mẫu hậu, anh cũng sẽ vì người yêu của mình chống lại. Nhưng anh không thương cô a, anh thật không muốn thương tổn cô.
Nghe được cô nói không xứng, tim của anh bị đâm thương. Barbie đáng thương, lòng của cô yếu ớt như vậy, tại sao có thể chịu đựng mình tổn thương cô?
Yêu tổn thương người, chỉ vì có yêu mới có thể bị thương a!
Nước mắt Catherine chảy ra tiến vào trong miệng Lý Tư Đặc, chát chát , khổ sở, mang theo tư vị chua xót.
Lý Tư Đặc đột nhiên thức tỉnh, anh đang làm cái gì? Anh rốt cuộc lại ở hôn Barbie. Anh như vậy làm sẽ chỉ làm Barbie càng lún càng sâu.
Đẩy Catherine ra, Lý Tư Đặc như muốn chạy trốn khỏi cô, nhếch nhác nói: "Barbie, em ở lại chỗ này, tôi sang phòng sát vách ngủ."
Tiểu Khả Nhi, tại sao muốn vứt bỏ anh? Tại sao cứcố chấp yêu Đường Chá? Chẳng lẽ thân phận Hoàng tử này của anh cũng không hấp dẫn được cô sao?
Bị anh bỏ lại, trong con mắt xanh của Catherine chứa đầy nước, cô dùng ngón tay lưu luyến vuốt đôi môi bị hôn sưng của mình, hít lấy hơi thở nam tính còn lưu lại bên môi mình.
Cho dù hoàng tử không thương cô, nhưng có thể hầu ở bên cạnh anh, cô cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Đây chính là tình yêu sao?