Editor: Sendyle
Người ta vì nó chịu bao nhiêu uất ức, nó vì sao lại đối xử lạnh nhạt đối với Lệ Tây Á như thế.
"Cha, con còn có chuyện, không thể theo cùng." Mặt Đường Chá lạnh trợn mắt nhìn Lệ Tây Á một cái, muốn nhấc chân lên lầu.
"Đứng lại! Nghiệt tử, trong mắt con có còn người cha này không?" Đường phụ không vui rống giận.
Đối với đứa con lãnh khốc này, Đường phụ trong lòng tràn đầy bất mãn.
Đường Chá đứng lại, quay người lại đối với phụ thân cung kính nói: "Cha vĩnh viễn đều là cha của con. Điều này con sẽ không quên."
Đường phụ cường thế mà mệnh lệnh nói: "Vậy thì con phải cưới Lệ Tây Á làm vợ, ta muốn Lệ Tây Á làm con dâu của ta."
"Con không đồng ý!" Đường Chá lãnh khốc mà nhìn Lệ Tây Á, trong mắt lóe ánh sáng uy hiếp.
Ánh mắt của anh quá mức khiếp người, khiến Lệ Tây Á thấy hoảng hốt.
Cô ủy khuất ngẩng đầu, đối với Đường phụ nói: "Bác trai, bác không nên nói nữa, Lệ Tây Á không có duyên làm con dâu của bác."
"Ai nói không có duyên? Ta nói có duyên là có duyên! Con bất hiếu, gật đầu đồng ý cho ta. Ngày mai hai người các con đi công chứng, một tháng sau cử hành hôn lễ!" Đường phụ bá đạo ra lệnh, một chút cũng không cho con trai phản bác.
"Cha, chẳng lẽ người đã một lần phá hư hạnh phúc của con như vậy chưa đủ sao, còn phải lại phá hư lần thứ hai sao?" Đường Chá bi thống mà nhìn Lão Phụ.
Bởi vì lo cho thân thể của cha, anh ta không muốn cùng ông ta cải cọ, nhưng đối với hạnh phúc cả đời của mình, anh quyết sẽ không nhượng bộ.
Lần này, anh ta nhất định phải cùng tiểu Khả Nhi ở chung một chỗ, ai cũng đừng nghĩ ngăn trở.
Đột nhiên Tv Lcd trên tường trong phòng khách được bật lên, bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ làm cho người nghe đỏ mặt.
"A Mị Ảnh sâu hơn chút, dùng sức em còn muốn" chỉ nghe được một cái âm thanh quen thuộc từ trong TV truyền đến.
"Người nào mở TV, thế nhưng để cho ta !" Trên mặt Đường phụ lúc đỏ lúc trắng, mà so với ông ta mặt cũng trắng bệch còn có một người, đó chính là chủ nhân của âm thanh, Lệ Tây Á.
Thấy trên màn ảnh mình cùng Mị Ảnh đi chung với nhau, mặt của Lệ Tây Á lúc trắng lúc xanh, cô cắn răng hận hận nguyền rủa Lâm Khả Nhi. Tiểu ma nữ ghê tởm, chuyện này nhất định là do cô ta, chỉ có video trong tay cô ta quay cảnh cô cùng Mị Ảnh đi chung với nhau.
Khóe miệng Đường Chá lộ nụ cười nhạt cưng chìu, chắc là trò đùa của tiểu Khả Nhi khả ái, thế nhưng để cho cha anh xem những hình ảnh này, không biết cô nhóc này muốn làm gì đây.
Thấy sắc mặt của Lệ Tây Á, trong lòng Đường Chá không khỏi sung sướng, dám phá đám chuyện của anh ta cùng tiểu Khả Nhi, cũng đừng nghĩ toàn thân mà lui, trừng phạt lợi hại hơn vẫn còn ở phía sau.
"Còn không mau tắt tv cho ta! Như vậy còn ra thể thống gì!"
Đường phụ chạy đến trước TV, liều mạng án cái nút, muốn tắt, tuy nhiên nó thế nào cũng không dùng được, này TV vẫn còn đang phát hình ảnh phấn khích càng phóng đại to hơn.
Khi Đường phụ thấy rõ thân thể cùng khuôn mặt diễm lệ của người kia thì không khỏi sửng sốt. Ông ta quay người lại, chỉ chỉ Lệ Tây Á, chỉ chỉ nữ nhân trong ti vi, không dám tin tưởng trợn to hai mắt: "Cô cô Lệ Tây Á cô thế nhưng"
Bị vạch trần Lệ Tây Á rốt cuộc xé phá vỡ mặt nạ dịu dàng của cô ta, hung tợn nhìn chằm chằm Đường phụ: "Là tôi thì thế nào? Ai cho con trai ngu ngốc của ông không để ý tới tôi? Tôi vì anh ta mất đi năm năm thanh xuân, các người nhất định phải trả lại cho tôi gấp bội!"
"Lệ Tây Á, là cô có dã tâm hại người. Cô mới phải nên xem lại bản thân." Đường Chá bất đắc dĩ thở dài, đến lúc này rồi mà Lệ Tây Á vẫn gây sự, một chút tỉnh lại cũng không có.
Tất cả lỗi, thật ra thì cũng là do lòng người tham lam. Nếu như cô không phải có lòng tham như vậy, có lẽ anh sẽ cưới cô ta, cho dù tiểu Khả Nhi nhiệt tình như lửa, anh ta cũng sẽ không thay đổi tâm ý.
Là cô ta chính mình làm hư tất cả, ngược lại muốn trả thù tiểu Khả Nhi, phụ nữ như vậy thật sự không có thuốc chữa.
Thật may là có sự xuất hiện của tiểu Khả Nhi, vạch trần quỷ kế của Lệ Tây Á, nếu không anh ta sẽ bị vùi lấp ở trong thiết kế của cô ta, không cách nào thoát thân.
Chưa bao giờ so giờ phút này càng làm cho anh ta kích động, anh ta thật muốn cảm tạ tiểu Khả Nhi, nếu không phải sự nhiệt tình của cô đem lòng của anh cướp đi, nếu không phải cô đem diện mạo thật sự của Lệ Tây Á nói cho anh biết, anh ta cả đời này chỉ sợ bị hủy ở trong tay Lệ Tây Á.
"Lệ Tây Á, cô thật làm cho ta thất vọng." Đường phụ thất vọng lắc đầu, chính mình không thể tin được những gì mình đã thấy, nghe được.
Này Lệ Tây Á dịu dàng như nước thế nhưng tất cả đều là cô ta giả vờ, mà mình vẫn yêu thương coi cô như con gái, bởi vì sự hiếu thuận của cô mà cảm động, thậm chí không tiếc tổn thương tiểu ma nữ, cũng muốn thành toàn cho cô.
Thì ra tất cả đều là giả tạo, ông mới là kẻ ngu nhất. Có lẽ ông ta là người không thông minh, từ hơn hai mươi năm trước, đến bây giờ, ánh mắt của ông ta luôn là bị quỷ kế của nữ nhân che mờ.
Ngày trước vì cả tin, ông ta làm hại đứa con gái vô tội của Tần tổng giám đốc, hại Tần Phong chịu khổ.
Lần này, ông ta xém chút phá hư hạnh phúc con trai mình, làm tổn thương con gái Tần Phong.
"Là do ông có mắt như mù? Đó cũng không phải là lỗi của tôi." Lệ Tây Á hả hê cười lạnh. Nếu bị vạch trần, cô cũng không sao cả, cô nhất định phải ở chỗ này đại náo một chút.
Trên TV còn đang phát hình cô cùng Mị Ảnh triền miên, lửa nóng hoan ái không thua gì phim của Nhật Bản.
Đột nhiên một tiếng thét lên truyền đến, một thân thể hỏ nhắn nhào vào trong ngực Đường Chá:"Anh Chá, trên TV đang chiếu là cái gì vậy? Thật là mắc cỡ!"
"Lâm Khả Nhi, cô sao lại không biết chứ?" Hai mắt bén nhọn của Lệ Tây Á mang theo cái nhìn ác độc nhìn Lâm Khả Nhi.
Bộ dạng Lâm Khả Nhi đáng thương tội nghiệp nhìn Lệ Tây Á: "Cô Lệ Tây Á, cháu làm sao biết? Mà người phụ nữ trên ti vi với cô rất giống nhau? Đây là cô quay lúc nào vậy?"
Lệ Tây Á tức giận cắn răng, Lâm Khả Nhi không khỏi biết diễn trò, rõ ràng tất cả đều là trò quỷ của cô ta, lại dám ở chỗ này làm bộ vô tội.
Lệ Tây Á nổi giận mà đem bàn tay hướng bên hông, đang muốn móc ra súng lục, hai tay của cô liền bị người từ phía sau giữ chặt:"Lệ Tây Á, cô đã bị bắt. Cô có quyền giữ yên lặng, nhưng những lời cô nói mỗi một câu đều trở thành bằng chứng trước tòa."
Đột nhiên cảnh sát xuất hiện khiến Lâm Khả Nhi cùng Đường phụ mắt choáng váng, nói chi là Lệ Tây Á đang bị vịn chặt.
"Các người tại sao bắt tôi? Tôi là công dân tuân theo luật pháp." Lệ Tây Á nghiêm mặt xanh trắng, có chút run rẩy hỏi.
“Tội cố ý mưu sát." Cảnh sát nói xong, liền cường thế đè ép Lệ Tây Á rời đi.
Đường phụ bị tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn đánh ngã, ông ta không thể tin vào tai của mình, Lệ Tây Á đứa con dâu có một không hai mà ông ưng ý thế nhưng trên người có súng, hơn nữa còn bị cảnh sát bắt về tội cố ý mưu sát.
Trời ạ, Lệ Tây Á rốt cuộc là phụ nữ gì? Ông ta quả thật là người mù, thế nhưng không nhìn ra âm mưu xảo trá cùng âm hiểm của cô ta.
"Anh Chá, cảnh sát làm thế nào biết mà đến? Có phải là anh giở trò quỷ hay không?" Lâm Khả Nhi nháy đôi mắt linh hoạt, liếc xéo Đường Chá.
Đường Chá cười nhạt ôm lấy Lâm Khả Nhi, cưng chiều nói: "Ai bảo cô ta chạy tới phá hư hạnh phúc của chúng ta? Đây là trừng phạt dành cho cô ta."
"Anh Chá, anh thật giỏi! Em hôm nay mới phát hiện thì ra anh lợi hại như vậy! Anh rốt cuộc còn có chuyện gì gạt em, mau thành thực nói ra!"Lâm Khả Nhi nâng cái miệng nhỏ nhắn, mặt nghiêm nghị uy hiếp Đường Chá.
"Cái nên nói cũng đã nói, không nên nói vẫn không thể nói cho em biết." Đường Chá thần bí nháy mắt mấy cái, cười lớn ôm lấy cô đi lên lầu.
Đường phụ nhìn con trai cùng Lâm Khả Nhi ở chung một chỗ vui vẻ làm ông không khỏi xấu hổ.
Bao nhiêu năm không nhìn thấy đứa con cười, cũng bởi vì chính mình năm đó ngu dốt, chẳng những hại Tần Phong, cũng làm khổ con trai của mình. Nếu không phải là mình ban đầu gây nghiệp chướng, con của ông ta cùng Tần Phong cũng sớm đã thành đôi. Nào có cô đơn như bây giờ, trong nhà ngay cả bóng dáng đứa trẻ cũng không có.
Chuyện tình cảm của đứa con này, sau này để cho nó quyết định thôi. Ông thật vô lực xen vào.
Nếu chỉ có Lâm Khả Nhi mới có thể làm cho nó lần nữa cười vui, ông còn có lý do gì mà ngăn cản.
Ông ta già rồi, già thật rồi.
Đường phụ nhắm mắt lại, tựa người vào ghế sa lon, nghĩ về những chuyện sai lầm trong quá khứ mà không dứt đổi ý.
Đường Chá đem Lâm Khả Nhi ném lên trên giường, liền nhào tới để cô dưới thân thể mình: "Đứa nhỏ tinh nghịch, hôm nay có nhớ anh không?"
"Ai yêu! Thật là đau!" Lâm Khả Nhi bị đau kêu thành tiếng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi nhíu lại, Đường Chá lập tức lo lắng ôm cô lên:"Tiểu Khả Nhi, làm sao rồi? Rốt cuộc nơi nào bị thương?"
Lâm Khả Nhi chỉ chỉ dưới người mình là một cái hộp nhỏ màu đen nói:"Đều là cái hộp điều khiển tv gây họa. Tức chết em rồi!"
Đường Chá liếc nhìn cái hộp nhỏ màu đen, không khỏi ôm bụng cười lớn: "Cái này gọi là tự làm tự chịu. Tiểu Khả Nhi, thành thực khai báo, trên TV có phải là em giở trò quỷ không?"
"Cái gì TV? Cái gì lục tượng? Em không biết, anh không cần hỏi em." Lâm Khả Nhi vừa phủ nhận, vừa lui về phía sau.
"Còn muốn gạt anh? Mau tắt hộp điều khiển tv, chẳng lẽ em muốn cho cha anh nhìn cả đêm cảnh đùa giỡn này?" Đường Chá đem thân thể nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi siết vào trong ngực, mị người cười yếu ớt, ra lệnh cho Lâm Khả Nhi.
------------