Mặt trời lặn xuống, ánh trăng tỏ sáng chiếu khắp trời đất, vạn vật như được ánh lên một tầng ngân quang.

“Nha --” một tiếng, cửa phòng bị người nhẹ nhàng mở ra. Một thân ảnh cao ngất đi vào, cước bộ cố ý thật nhẹ, hướng bên giường đi đến, sau đó nhẹ nhàng ở mép giường ngồi xuống. Ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm dung nhan bởi vì bị thương mà tái nhợt. Trong con ngươi đen hiện lại một tia không tha, lo lắng cùng đau lòng. Rồi sau đó hắn nâng bàn tay to lên, nhẹ nhàng mà vuốt ve dung nhan tái nhợt kia, nhẹ giọng thì thào :“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. A Nhã.”

Lúc này, ánh trăng vốn đang chiếu vào bên giường bắt đầu ngã về tây, chiếu vào trên mặt nam nhân trong bóng đêm . Gương mặt tuấn mỹ bắt đầu bại lộ ở dưới ánh trăng. Thời gian ở một phần một giây đi qua, thẳng đến bên ngoài một màn trắng xám từ từ hiện ra dấu hiệu trước khi bình minh xuất hiện. Nam nhân cúi người hôn lên bạc môi cũng đã tái nhợt. Hảo nửa ngày, hắn mới đứng dậy, con ngươi đen chứa đựng nồng đậm không tha nhìn chằm chằm người trên giường, sau đó không tha này biến mất. Hắn dứt khoát đứng dậy rời đi.

“Nha --” một tiếng, nam nhân đẩy ra cửa ra trở về phòng của mình. Lúc này, trong phòng không khí không đồng dạng dao động như vậy làm hắn đối với người đứng cách đó không xa lên tiếng nói:“Xuất hiện đi!”

“Nha --” một tiếng, một nam tử mặc hắc y từ trên nóc nhà bay xuống, quỳ nói:“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”

Long Hạo Thừa vẻ mặt tự nhiên tiêu sái đến bên cạnh bàn rót một ly trà nói:“Đứng dậy đi!”

“Không, là thuộc hạ đáng chết, không thể bảo hộ Vương gia, khiến Vương gia bị người hãm hại bị thương.” Nam tử nhất định không chịu đứng lên.

Long Hạo Thừa có chút không kiên nhẫn nói:“Đứng lên.”

Nam tử kia ngẩn người rồi sau đó đứng dậy. Bởi vì hắn nghĩ đến tính tình của Vương gia, đối với người thất trách sẽ không nương tay, chính mình cũng sớm nhận được tin tức tìm đến Vương gia là đã hạ quyết tâm nhận xử phạt.

Long Hạo Thừa cũng không phải không có chú ý tới thuộc hạ trung thành nhất của mình -- Chu Phong trong mắt kinh ngạc, nhưng là hắn lựa chọn không giải thích, ngược lại hỏi:“Trong triều thế cục hiện tại thế nào?”

Chu Phong trong mắt xuất hiện ngượng nghịu, rồi sau đó mới nói:“Bẩm Vương gia, sáu tháng nay, Tứ vương gia đã thông qua việc Vương gia mất tích mà dần dần cầm giữ triều chính.”

Long Hạo Thừa trong mắt xuất hiện tia hiểu rõ, hiển nhiên hoàng đệ đối với mình vẫn dã tâm bừng bừng hành động này hắn cũng đã đoán được, ngược lại -- hắn trong mắt nhiễm lên thâm trầm, nhẹ giọng hỏi:“Hoàng Thượng bên kia có động tĩnh gì?”

Chu Phong trong mắt hiện lên kinh ngạc, thành thật nói:“Hoàng Thượng vẫn trầm mê trong nữ sắc, gần nhất mới nạp thêm nữ nhi của Thượng Quan Nham-- Thượng Quan Lam làm phi.” Nói đến cuối cùng, Chu Phong trong mắt hiện lên khinh thường, bất bình thay cho chủ tử của mình. Dù sao vô luận là trên phương diện gì, chủ tử đều so với tên hoàng thượng chỉ biết trầm mê nữ sắc đều mạnh hơn nhiều.

Thượng Quan Nham?! Long Hạo Thừa vì tên này mà trong mắt hiện lên tinh quang, nhưng hắn rất nhanh khôi phục thần thái tự nhiên, nói:“Chu Phong, ngươi tự mình đi tìm Lâm Tư đến.”

Lần này Chu Phong hiện lên kinh ngạc càng sâu. Lâm Tư là tâm phúc của Vương gia thân phận vẫn để người ngoài biết. Lần này chính mình cư nhiên đi tìm nàng đến. Tuy rằng hắn có kinh ngạc, nhưng vẫn là gật đầu nói:“Dạ.” Rồi sau đó phi thân rời đi.

Phòng to như vậy chỉ còn lại có Long Hạo Thừa.

Thượng Quan gia phải không? Xem ra Hoàng Thượng, đại hoàng huynh hắn thật sự kiềm chế không được. Hắn muốn lập tức khởi hành đi Viêm Đô. Nhưng trước khi đi, hắn còn có việc cấp bách muốn xử lý.

“Vương gia!” Thanh âm ngoài cửa cắt ngang trầm tư của Long Hạo Thừa .

“Vào đi!”

Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tử Dực nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục vẻ mặt thâm trầm, vui sướng quỳ nói:“Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”

Long Hạo Thừa mắt lạnh đánh giá người tự xưng là thuộc hạ này. Đối với Tần Tử Dực, hắn cho tới bây giờ cũng không muốn giữ lại. Từ xưa đến nay, thương nhân là người không đáng tin nhất. Bọn họ có thể vì ích lợi mà quy phục ngươi, đồng dạng cũng có thể vì ích lợi mà phản bội ngươi. Bởi vậy, năm năm gần đây, hắn đều dùng ích lợi để đưa hắn gắt gao cột vào trên thuyền của mình. Nhưng hắn lại biết rõ ràng, chỉ cần có lợi ích lơn hơn, Tần Tử Dực sẽ không chút do dự đâm thủng thuyền hắn. Long Hạo Thừa thu hồi tâm tư nói:“Đứng lên đi!”

Tần Tử Dực đứng dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh khốc đã khôi phục trí nhớ, nhẹ giọng thử nói:“Vương gia còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra trong sáu tháng gần đây không?”

Long Hạo Thừa mày kiếm nhíu chặt dùng sức tự hỏi, rồi sau đó ấn huyệt thái dương vô lực nói:“Bổn vương đối với sáu tháng này một chút trí nhớ đều không có. Bổn vương chính là nghe Trình Lân nói trong sáu tháng này ta được người cứu rồi thu lưu, nhưng lại mất đi trí nhớ. Thẳng đến tối hôm qua mới khôi phục trí nhớ.”

“Kia Vương gia còn nhớ rõ Tô Lệ Nhã sao?” Tần Tử Dực lại nhìn chằm chằm người phía trước, chỉ sợ bỏ qua cái gì.

“Nàng là ai? Bổn vương phải nhớ rõ nàng sao?” Long Hạo Thừa trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nghi hoặc.

Tần Tử Dực lại cẩn thận quan sát khuôn mặt tuấn tú cùng với con ngươi đen nghi hoặc thật sâu, mới nói:“Vương gia chính là trong lúc mất trí nhớ đã cùng nàng gặp qua vài lần. Nàng hiện tại là người hợp tác với ta làm sang trước rạp hát .”

Long Hạo Thừa mặt mang không kiên nhẫn nói:“Đối với loại người râu ria này, ngươi không nhắc lại. Không có chuyện gì, ngươi trước hết đi xuống chuẩn bị một chút, bổn vương muốn sáng mai lên đường đi Viêm Đô.”

“Dạ.!” Tần Tử Dực cung kính trả lời, rồi sau đó lui ra, khi đóng cửa lại, hắn lại liếc mắt nhìn người vẫn ấn huyệt thái dương, vẻ mặt thống khổ, mới khép cửa phòng lại.

Vẻ mặt thống khổ của Long Hạo Thừa sau khi cửa phòng khép lại liền biến mất. Hắn có chút đăm chiêu nhìn cửa phòng bị đóng chặt.

Giữa trưa mặt trời phi thường chói mắt, làm cho người ta trước mắt xuất hiện sương trắng.

“Ân ~“Hôn mê một ngày một đêm Tô Lệ Nhã rốt cục thanh tỉnh, ánh mặt trời chói mắt làm nàng hồi lâu chưa mở mắt ra. Hảo nửa ngày, rốt cục thích ứng ánh sáng bắt đầu thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt. Vốn nghĩ rằng lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tuấn tú của A Kim, nhưng trước mắt lại là sắc mặt tràn ngập lo lắng của Trình Lân.

“Tiểu Nhã, ngươi rốt cục tỉnh.” Theo buổi sáng liền vẫn chờ đợi ở bên giường Trình Lân sau khi nhìn thấy Tô Lệ Nhã tỉnh dậy, vui sướng mà kích động bắt lấy tay nàng.

Tô Lệ Nhã xấu hổ rút tay về, ánh mắt nhìn xunh quanh, tìm khuôn mặt tuấn tú quen thuộc kia.

Một màn này rơi vào mắt Trình Lân, làm hắn mới vừa rồi kích động cùng vui sướng đều tiêu thất, trên mặt xuất hiện lạnh lùng nói:“Tiểu Nhã, ngươi không cần tìm. A Kim vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.”

Tô Lệ Nhã bởi vì câu nói này, trong đầu hiện ra tình trạng A Kim bị thương nặng trước khi hôn mê . Không, không đúng. Ngay cả chính mình bị thương nặng như vậy, Trình Lân cũng có biện pháp cứu sống, A Kim chịu thương so với nàng nhẹ hơn, hẳn là không có khả năng chết đi. Trong lòng vì vậy mà hơi có chút kiên định, nàng tươi cười nói:“Trình Lân, ngươi không cần nói giỡn. A Kim chịu thương so với ta nhẹ hơn, làm sao có thể chết đâu?”

Trình Lân trên mặt không có xuất hiện tươi cười, sự tĩnh mịch cùng bình tĩnh làm người ta sợ hãi.

Không, không có khả năng. Nàng muốn đích thân đi xác nhận. Tô Lệ Nhã giãy dụa muốn rời giường. Sợ nàng sẽ làm rách miệng vết thương Trình Lân lập tức đè nàng lại nói:“Tiểu Nhã, ngươi yên tâm. A Kim thân thể rất tốt. Đã sớm có thể đi lại tự nhiên.”

“Không, ta muốn tự mình xem qua mới an tâm. Ngươi vừa rồi mới nói A Kim vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trở lại.” Bởi vì trong lòng sợ hãi mà cố ý muốn xác định Tô Lệ Nhã còn đang giãy dụa muốn rời giường.

Trình Lân mắt sắc chú ý tới lụa trắng đã bắt đầu bị nhuộm thành màu hồng, không thể không toàn thân ngăn chận người lộn xộn kia, cúi đầu đối với người dưới thân nói:“A Kim đã khôi phục lại trí nhớ.”

Vốn đang giãy dụa Tô Lệ Nhã bởi vì câu nói này mà đình chỉ động tác. Giờ phút này trong đầu của nàng trống rỗng, chỉ quanh quẩn tám chữ to “A Kim đã khôi phục lại trí nhớ” .

“Không thể tưởng được Trình Lân ngươi cư nhiên ban ngày ban mặt liền có hưng trí như thế a?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, làm Tô Lệ Nhã khôi phục thần trí, vui sướng quay đầu nhìn người đứng ở trước mắt.

Nhưng tươi cười sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng đến cực điểm liền biến mất. con ngươi đen hồn nhiên kia đã bị sâu thẳm cùng lạnh như băng thay thế, khuôn mặt tuấn tú ngây ngô cười đã bị lạnh lùng cùng tà khí đẩy lùi.Nam nhân này không phải A Kim của nàng.

Trình Lân đứng dậy quỳ nói:“Thảo dân tham kiến Vương gia.”

“Đứng dậy đi!” Long Hạo Thừa giống nhau không thấy dung nhan tái nhợt không còn tí máu kia, kiêu căng nói:“Bổn vương là tới nói với ngươi một tiếng. Bổn vương sáng mai sẽ trở về Viêm Đô.” Vừa dứt lời xoay người rời đi.

Nhưng hắn cước bộ còn không có bước ra cửa, một đôi tay nắm chặt tay hắn. Này làm hắn không thể không xoay người, đập vào mắt là dung nhan so với mới vừa rồi càng thêm tái nhợt.

Tô Lệ Nhã gắt gao bắt lấy tay hắn, trên mặt dắt gượng ép tươi cười nói:“A Kim, ngươi không cần chơi. Ta là A Nhã, ngươi thích nhất A Nhã a! Ngươi không quên ta.”

Long Hạo Thừa khuôn mặt tuấn tú hiện ra không hờn giận, âm thanh lạnh lùng nói:“Bổn vương đối với xấu nữ không có hứng thú. Nhất là xấu nữ của người khác càng không có hứng thú.” Nói mới nói hoàn, hắn hay dùng lực bỏ ra ngăn cản hắn rời đi người.

Vốn phải dựa vào dụng tâm chí lực miễn cưỡng đứng Tô Lệ Nhã bởi vì chịu không nổi lực đánh vào mà té trên mặt đất. Long Hạo Thừa nhìn lại, trong mắt hiện lên không tha cùng đau lòng, dùng ý chí rất lớn mới bước đi khỏi.

Đỡ lấy Tô Lệ Nhã Trình Lân vốn định trách cứ Long Hạo Thừa, hắn vừa vặn nắm bắt được con ngươi đen rất nhanh hiện lên không tha.

Long Hạo Thừa giận dữ nói:“Trình Lân, ta khuyên ngươi nên hảo hảo quản nữ nhân của mình cho tốt .” Rồi sau đó phất tay áo rời đi.

Giờ phút này Tô Lệ Nhã nhìn thân ảnh quả quyết rời đi vẫn cự tuyệt tin tưởng, toàn tâm tin tưởng A Kim của nàng. Đúng, hắn không phải A Kim. A Kim của nàng không phải như thế. nàng quay đầu nhìn chằm chằm Trình Lân nói:“Trình Lân, ngươi nói cho ta biết mới vừa rồi nam nhân kia không phải A Kim, không phải A Kim......”

Trình Lân nhìn Tô Lệ Nhã thôi miên mình, la lớn:“Hắn là A Kim đã khôi phục trí nhớ. Hắn chân chính là Long Viêm quốc Tam vương gia -- Long Hạo Thừa.”

Tiếng la quá lớn lấn áp tiếng thì thì thào của Tô Lệ Nhã, rơi vào nội tâm của nàng. Nàng rốt cục vẫn không muốn thừa nhận sự thật này: A Kim khôi phục trí nhớ, hơn nữa đã quên nàng. Loại tình huống này thường xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình cư nhiên cũng phát sinh ở trên người nàng.

Trình Lân ôm lấy thân thể mềm nhũn của nangf, nhẹ giọng nói:“A Kim đã biến mất. Hắn hiện tại là Long Hạo Thừa không nhớ rõ ngươi là ai.”

Biến mất --

“A Nhã, ta thích A Nhã nhất!” câu nói A Kim thường hay nói nhất biến mất.

“A Nhã, ta muốn cùng A Nhã vĩnh viễn cùng một chỗ.” A Kim hứa hẹn muốn cùng nàng vĩnh viễn cùng một chỗ biến mất.

“A Nhã, A Nhã, ha ha, ha ha......” A Kim đối với nàng ngây ngô cười biến mất.

Biến mất, biến mất –

Không, không. Nàng thật vất vả tìm được một người toàn tâm tín nhiệm, toàn tâm yêu nàng, nàng không thể cứ như vậy làm cho hắn biến mất. Ý nghĩ này làm Tô Lệ Nhã một lần nữa có tinh thần đứng lên. Nàng ngẩng đầu mặt mang chờ đợi nhìn Trình Lân nói:“Trình Lân, ngươi là thần y, nhất định có biện pháp làm cho A Kim trở về. Ngươi đi trị cho hắn, nhanh đi.” Nói còn chưa nói xong, nàng liền lôi kéo Trình Lân hướng phòng ngoại đi.

Động tác kiệt liệt làm liên lụy đến miệng vết thương sau lưng nàng, làm cho y phục biến thành màu đỏ. Nhưng là, giờ phút này Tô Lệ Nhã căn bản đã không chú ý đến vết thương trên lưng. Trong lòng nàng chỉ có suy nghĩ duy nhất chính là đem A Kim trở lại. Trình Lân biết nếu không ngăn cản nàng, nàng khẳng định sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết. Hắn rất nhanh lấy ngân châm trong lòng, hướng gáy bộ của nàng châm xuống. Vốn đang kích động , liền suy yếu đi ngã xuống. Hắn lập tức tiếp được thân thể nàng, động tác mềm nhẹ đem nàng đặt ở trên giường, vì nàng một lần nữa băng bó miệng vết thương.

Vuốt ve dung nhan so với mới vừa rồi càng thêm tái nhợt, Trình Lân nhẹ giọng thì thào :“Tiểu Nhã, tin tưởng ta. Vết thương nào theo thời gian trôi qua cũng sẽ khép lại.”

Trình Lân nhẹ giọng đứng dậy, rời khỏi phòng, nhìn thấy phía trước đình viện một thân ảnh cao ngất vốn đã rời đi.

Long Hạo Thừa giống như đang thưởng thức hoa. Nói:“Trình Lân, đình viện này của ngươi thật đúng là làm cho người ta cảnh đẹp ý vui a! Có thể so với hoa viên quý phủ của bổn vương .”

“Tiểu Nhã, nàng đã không có việc gì.” Trình Lân giống như không có nghe thấy câu khen ngợi, toát ra lời nói đột ngột này.

Người vốn đang cúi đầu ngửi hương hoa khẽ ngẩn người rồi sau đó cười đứng dậy nói:“Tiểu Nhã, người ngươi nói là xấu nữ vừa rồi đi! Bất quá, Trình Lân phẩm vị của ngươi thực kém, xấu nữ như vậy cũng thích. Bổn vương thích nữ nhân đầy đặn. Tốt lắm, bổn vương còn phải chuẩn bị trở về Viêm Đô.” Nói xong, Long Hạo Thừa liền xoay người rời đi.

“Ngươi cũng không có quên Tiểu Nhã.” Câu khẳng định này bỗng nhiên vang lên. Thân hình đang bước nhanh rời đi thoáng tạm dừng, một giây sau liền bước rời đi.

Trình Lân nhìn thân ảnh dần dần đi xa cho đến khi biến mất mới nhẹ giọng thì thào :“Đây chính là ngươi buông tha cho Tiểu Nhã.” Đúng vậy. Hắn biết Long Hạo Thừa không có mất đi phần trí nhớ của A Kim. Ngày ấy, vốn tính dùng ngân châm đem khối máu trong đầu A Kim loại bỏ, lại ngạc nhiên phát hiện khối máu kia đã bị người dùng nội công phá tan, biến mất. Này cho thấy khi A Kim ôm Tiểu Nhã trên người đầy máu đến cầu chữa trị , đã khôi phục trí nhớ. Vốn, hắn đối với cái ý nghĩ “A Kim chỉ cần khôi phục trí nhớ sẽ rời đi Tiểu Nhã” đã không còn ôm hy vọng.

Nhưng là, ngày hôm sau, Long Hạo Thừa tỉnh lại, giống như liền quên phần trí nhớ của A Kim, cũng làm cho hắn nghĩ đến chính mình phỏng đoán sai lầm, Long Hạo Thừa có thể là ở trong thời gian hôn mê chính mình khôi phục. Tuy rằng khả năng này rất thấp, nhưng trọng yếu nhất là Long Hạo Thừa không nhớ rõ Tiểu Nhã. Nhưng mới vừa rồi khi Tiểu Nhã té ngã, trong mắt Long Hạo Thừa quả thật hiện lên không tha cùng đau lòng. Mặc kệ hắn căn cứ vào loại lý do nào, chính hắn đã cho hắn cơ hội. Nhưng là, hắn lựa chọn dứt khoát rời đi. Mặc kệ hắn là căn cứ vào loại lý do nào, chính hắn buông tha cho Tiểu Nhã. Đây mới là điều quan trọng nhất. Vốn đối với chính mình dùng thủ đoạn ti bỉ như thế làm cho A Kim rời đi Tiểu Nhã mà có chút tự trách, hiện tại hắn có thể không cần tự trách. Đây là A Kim chính hắn lựa chọn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play