Tô Lệ Nhã tiến lên đánh giá sâu gạo kia, cân nhắc như thế nào mới có thể cải tạo khối gỗ mục này.

Bỗng nhiên, gương mặt suất chói mắt phóng đại lên. Tô Lệ Nhã cảm thấy khó thở. Cặp mắt kia sâu thẳm như muốn đem người hút vào, trong đầu Tô Lệ Nhã xuất hiện một tia khó hiểu. Một bức tranh tuấn nam “mỹ nữ” trao đổi ánh mắt xuất hiện.

“A Nhã, mắt ngươi có người nha!” A Kim vươn tay đi tới trước mặt nàng: “Không sợ, ta lấy ra cho ngươi.”

Nhìn A Kim trước mắt, nàng muốn tự phỉ nhổ mình. Nàng cư nhiên vừa rồi động tâm với đứa ngốc. Nàng thu hồi tâm tư, bắt đầu kế hoạch cải tạo sâu gạo của mình.

Một người nếu muốn cống hiến cho xã hội, ít nhất phải có khả năng lao động, nuôi sống chính mình. Mà lao động có thể chia làm lao động trí óc và lao động chân tay, nhìn A Kim ngồi xổm trên mặt đất, nàng lập tức buông tha cho lao động trí óc, chọn lao động chân tay.

Hạ quyết tâm, nàng hướng A Kim ngoắc ngoắc nói: “A Kim, đến, đến, đến.”

A Kim cười sôi nổi, nói: “A Nhã, chuyện gì a?”

Nàng cầm lấy vài cái chén trên bàn đặt vào trong tay hắn nói: “A Kim, ngươi đem chén đi đến nhà bếp.”

“Ừ.” A Kim dùng sức gật đầu, cầm chén hướng nhà bếp đi đến.

Tô Lệ Nhã cúi đầu vui mừng, tiếp tục thu thập bàn ăn: A Kim không phải phế vật, còn có điểm để dùng.

“Loảng xoảng” Âm thanh liên tiếp của vật gì đó ngã xuống, làm nàng kinh hãi chạy vào nhà bếp, nhìn đống chén đĩa vỡ nát.

Ba cái chén của nàng a! Lại phải mua cái mới, nhưng một cái một văn tiền. Ba văn tiền của nàng a! Tô Lệ Nhã đaulòng chỉ kém không có gục xuống, đôi mắt đẹp của nàng mang theo hung ác nhìn chủ mưu gây ra.

A Kim cho dù có ngốc cũng biết chính mình đã chọc giận nàng. Hắn cúi đầu xuống, kéo kéo góc áo, nhẹ giọng nói: “Ta không phải cố ý, là do chén kia tự trượt. Thật sự, không phải cố ý.”

Tô Lệ Nhã nhìn A Kim giống nàng dâu chịu ủy khuất nói, cho dù là đại hỏa cũng phát không ra. Nàng mông lung nói: “Đi ra ngoài đi, để ta thu thập.”

A Kim xin lỗi liếc mắt nhìn Tô Lệ Nhã một cái rồi xoay người rời đi.

Kế hoạch thứ nhất sau khi thất bại, nàng quyết định cho A Kim làm một việc nhất định sẽ không phá hư tài sản của mình – đốn củi.

Nhìn hình dáng A Kim cầm sài đao (búa đốn củi), lòng nàng nổi lên cảm giác thành tựu. Rốt cục nàng cũng có thể cải tạo khúc gỗ mục này.

“Hưu—đông” sài đao trong tay A Kim bỗng nhiên bay đi, nện xuống bên chân dân thôn đi đường, sợ tới mức hai chân dân thôn nhũn cả ra.

Kế hoạch thứ hai cũng tuyên cáo phá sản, nhưng đại giới lại cao hơn. Dân thôn kia bị kinh hách nàng phải bồi thường mười văn tiền coi như phí tinh thần, mới xong việc. A, mười văn tiền của nàng a! Liên tiếp giáo huấn thất bại, nàng cũng buông tha kế hoạch cải tạo sâu gạo. A Kim là khối gỗ mục, một khối từ trong ra ngoài đều mục nát trống rỗng.

Nàng đang than ngắn thở dài cho tương lai ảm đạm của chính mình, lúc này khuôn mặt tuấn tú ngây ngô xuất hiện trước mặt: “A Nhã, ngươi không cần nhíu. Cho ngươi ăn, bánh gạo.”

Tô Lệ Nhã nhìn chằm chằm khối bánh gạo, đây khẳng định nhà nàng không có. Bởi vì gạo nếp so với lương thực bình thường mắc gấp đôi, nàng không dám mua. Nàng tiếp nhận bánh gạo, cắn một miếng. Ừm, hương vị thật không tệ. Nàng nhìn bánh gạo có điểm không rõ hỏi: “A Kim, bánh gạo này từ đâu ngươi có?”

A Kim vẻ mặt thành thật trả lời: “Là Trương tẩu cách vách cho ta. Nàng nghe bụng ta kêu liền cho ta.”

Tô Lệ Nhã khó có thể tin trợn tròn mắt: Trương tẩu kia là đệ nhất mỹ phụ Tô Gia thôn. Bất quá trong mắt nàng là một nữ nhân ngạo mạn, hơn nữa cũng rất keo kiệt. Làm sao có thể vô duyên vô cớ cho A Kim khối bánh gạo này? Nghi hoặc nhìn khuôn mặt tuấn tú kia nàng liền hiểu. A Kim cho dù có ngốc, nhưng bên ngoài tuấn mỹ xuất chúng cũng làm người ta động tâm. Một đạo linh quang hiện lên, âm trầm mấy ngày nàng rốt cục cũng có thể tươi cười. Tuy rằng nàng không thể đem sâu gạo cải tạo thành công, nhưng có thể đem sâu gạo ra ngoài, để cho A Kim tựkiếm thức ăn. Dựa vào bề ngoài xuất chúng của A Kim, hẳn là có thể thành công.

Tô Lệ Nhã bắt đầu kếc hoạch đem sâu gạo ra ngoài. Vì có thể làm cho A Kim có đủ đồ ăn, nàng bắt đầu truyền thụ cho A Kim phương pháp: Lời ngon tiếng ngọt.

“Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp nga!” A Kim hồn nhiên tươi cười.

Một đại thẩm khoảng bốn mươi tuổi, chỉ cần là một nữ nhân, không ai có thể chống cự được nam nhân khen, hơn nữa đó là nam nhân tướng mạo sánh với Phan An. Vị đại thẩm lấy cái bánh bao bên người cho A kim, nói: “Ha ha, thật là bé ngoan. Đến đây ‘Tỷ tỷ’ thưởng cho ngươi.” Nàng nhấn mạnh từ ‘Tỷ tỷ’.

Đương nhiên, trình độ của A Kim không nắm chắc được chiêu thức “Lời ngon tiếng ngọt”, hơn nữa hắn lại một bộdạng tiểu dê con đơn thuần, cũng sẽ có tác dụng với sắc trung nữ,. Điển hình nhất chính là Trương tẩu cách vách. Có một ngày, nàng trong lúc vô tình nhìn thấy Trương tẩu lấy đồ ăn ra dụ hoặc, vươn tay sờ trong ngực A Kim. Nàng biết trượng phu Trương tẩu làm nghề đánh cá, mỗi lần rời bến đánh cá đến vài tháng. Nên nàng mới có thể như vậy. Nhưng vì bảo vệ trinh tiết của A Kim, nàng hợp thời xuất hiện giúp hắn giải vây. Đương nhiên hồi báo nàng là ánh mắt căm hận của Trương tẩu. Để tránh cho sự tình lặp lại, nàng thường xuyên đi theo A Kim, giúp hắn chọn người đủ tư cách, sau đó mới yên tâm cho hắn thực hành.

Nhìn A Kim cầm một đống này nọ: Rau xanh, trứng gà, bánh bao linh tinh gì đó, Tô Lệ Nhã cao hứng có thể không bỏ ra một văn tiền nào có được mấy thứ này, cùng với cảm giác vô cùng thành tựu: Nàng thật tài tình, cư nhiên có thể làm cho một kẻ chỉ biết tiêu phí gạo, cũng biết cách kiếm ra gạo. Bây giờ mỗi ngày nàng không cần phải đau lòng vì A Kim làm sâu gạo, quan trọng nhất là thu được lợi nhuận: Như trứng gà, rau xanh có thể đổi lương thực phụ, mà bánh bao có thể ăn. A Kim dùng sắc đẹp bên ngoài để kiếm ăn, trải qua kế hoạch lớn lần này, cư nhiên có thể làm cho bọn họ không dùng đến một văn tiền trong tay nàng, làm nàng cao hứng tự bội phục mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play