Thời tiết vô cùng tốt, nhưng
chủ mẫu Phùng gia phu nhân tâm tình phi thường không tốt, ẩn ẩn hàm chứa điện
quang lóe ra, mọi người bên cạnh rón ra rón rén, sợ không cẩn thận, liền chọc
Phùng phu nhân giận dữ.
Mỗi người đều biết là vì tam
nãi nãi của Tu Thân Uyển, nhưng ai cũng đều ngậm chặt miệng, đỡ phải chạm vào
vẩy ngược của phu nhân.
Phu nhân giận a, sao có thể
không giận? Tam Lang nghiệt tử kia hàng tháng đều giao đầy đủ bổng lộc, một cái
lông cũng không thiếu. Lộc điền một năm được năm sáu mươi lượng cũng rất không
tệ rồi, thế gia như bọn họ có thể đặt chút tiền này trong đáy mắt? Một cái viện
phải ăn phải uống phải phát tiền tiêu vặt hàng tháng cho nô bộc, năm sáu mươi
lượng một tháng đã sạch sẽ, còn cái gì dùng?
Nhưng tiểu xướng phụ của Tu
Thân Uyển kia có thể không rên một tiếng, cầu cũng không cầu một tiếng, thanh
thản ổn định tự do tự tại đóng cửa tiêu dao qua ngày... Có thể thấy Tam Lang
được hoàng thượng thưởng riêng không biết bao nhiêu, vốn riêng nhiều bao nhiêu,
cũng không thấy đưa thêm chút tiền tu bổ gia dụng, toàn để con tiểu xướng phụ
đó vui vẻ!
Lại nói, phu nhân thực sự
đoán đúng phân nửa. Trong hà bao Tam Lang có chừng hai lượng bạc, cũng rất ít
chi tiêu. Nhưng lại thường mang theo chút đồ trang sức tinh mỹ đẹp đẽ quý giá trở
về, cũng không quanh co, tùy ý cho Chỉ Hạnh.
... Nàng liền cảm thấy kì
quái, vì sao lúc trước lục tìm chỗ ca Từ ma ma, lại có số vàng bạc châu báu như
vậy.
"Hoàng thượng cho, được
người ta dâng tặng còn chưa đưa vào danh sách, nàng cứ tùy ý dùng đi." Hắn
thản nhiên nói.
Chỉ Hạnh nhìn trái nhìn phải,
thực ngượng ngùng đem trâm phượng tinh mỹ rườm rà như vậy cắm trên đầu. Cô
nương khác có thời thơ ấu được nuông chiều, còn có thời con gái vui vẻ. Thích
đồ trang sức này nọ là phải, đáng tiếc nàng hoàn toàn không có những khoảng
thời gian này, nghĩ đến chỉ là cây trâm này có thể đổi thành bao nhiêu chi phí
trong nhà, có thể dùng bao lâu.
Nhịn không được vẫn hỏi,
"Hoàng thượng muốn thưởng cũng thưởng chút văn phòng tứ bảo (bút, nghiên, giấy, mực), vì sao thưởng chàng cái này
Tam Lang ngừng một chút, nhịn
không được bật cười, "... Không phải sợ bị chia năm xẻ bảy sao.”
Nhìn Chỉ Hạnh vẫn là vẻ mặt
không hiểu, hắn thản nhiên chỉ rõ, chẳng qua nghĩ đến bộ dáng không kiên nhẫn
của hoàng thượng, vẫn có vài phần buồn cười.
Đương kim hoàng hậu là khi
tiên hoàng còn sống, giúp Thuận vương đính thân. Nhưng hoàng quý phi cũng là
sau khi Chính Đức đế đăng cơ, thái hậu tác chủ phong, còn là cháu gái ruột của
thái hậu. Hoàng hậu cùng hoàng quý phi đấu lợi hại, chưa nhắc tới những phi tần
trọng thần đưa vào cung.
Giống hôm nay, hoàng thượng
thu được trâm phượng tinh xảo tuyệt luân hoa lệ vô cùng này, liền mắng to một
trận. "... Đây không phải tặng lễ, đây là giá họa phải không?! Chỉ có một
cái như vậy, ta nên đưa cho hoàng hậu, hay là hoàng quý phi? Luôn muốn ta xử sự
công bằng... Ta có thể cắt thành hai khúc đưa mỗi người một nửa không? Tứ phi
khác ta lại cho thứ gì? Bà ngoại nó, toàn là một lũ khốn kiếp...”
Tam Lang chỉ có thể cố nhịn
cười, nghiêm túc nói, "Hoàng thượng, ngài phải tự xưng trẫm.”
"Trẫm bà ngoại
ngươi!" Cơn tức của hoàng thượng càng lớn hơn, "Cầm!" Ném cho
Tam Lang, hướng về phía Triệu công công phát hỏa, "Không được ghi vào danh
sách! Bà ngoại nó, ai cũng đừng hòng muốn, bớt việc!”
Hoàng thượng vì sao tức giận,
hắn không dám tiết lộ cho nương tử... Dù sao cũng là chuyện của hoàng gia.
Nhưng nàng hiện tại là thất phẩm cáo mệnh, ít nhiều cũng phải biết một chút
quan hệ trong quan trường và hoàng gia.
Thoạt nhìn đã hiểu. Chỉ Hạnh
nở nụ cười, "Không đưa vào danh sách, cho Triệu công công?”
Tam Lang gật gật đầu,
"Cho dù không vào danh sách, hoàng thượng thưởng cho hậu phi nào, vẫn
là... dứt khoát thưởng cho Triệu công công.“
Thấy Chỉ Hạnh nhìn vài lần,
liền không còn hứng thú ghi vào danh sách cho vào khố phòng, hắn nhịn không
được hỏi, "Không thích?”
"Ta là tục nhân, nhìn
đến thứ này chỉ nghĩ có thể đổi được mấy cân gạo." Chỉ Hạnh chậm rãi trả
lời, "Có điều đổi gạo có chút đáng tiếc, giữ lại cho con cái cưới gả, cũng
tiết kiệm được không ít.”
Tục nhân? Cái vỏ quạt nàng
dùng thủ pháp thêu như vẽ kia, rộng lớn khoáng đạt, hoàng thượng vô cùng yêu
thích, cứng rắn đoạt đi. Ánh mắt hoàng thượng rất cao đó. Nhưng muốn thứ gì hắn
cũng không cho nữa, hoàng thượng cũng không còn cách nào.
Nó là từ bao nhiêu lỗ kim
trên tay nàng làm ra, chỉ một cái vỏ quạt đã quá lắm rồi, đừng có được voi đòi
tiên.
"Chi phí trong nhà có đủ
không?" Giọng của hắn mềm đi.
"Đủ. Đừng lo lắng, lộc
điền của chúng ta không ải chỉ toàn bạc, đến mười người, gạo mì đủ dùng, còn đủ
trả tiền lương nữa. Hoàng thượng quản rau xanh thịt bò, không cần lo về cái ăn.
Mười viên tẩu bàn châu* kia, ta từng nói với chàng. Kế ngoại tổ giúp ta bán ra
góp cổ phần, ông ấy trong ngành trà đang phát triển rất tốt, vốn ông còn muốn
giúp chúng ta trả tiền tiêu vặt hàng tháng của nô bộc, ta không chịu. Anh em
ruột còn phải tính kĩ, huống chi là kế ngoại tổ? Trong giao kèo có nói rõ, cuối
năm có thể lấy lời. Số vàng bạc châu báu lấy được của Từ ma ma, đủ cho chúng ta
dùng đến cuối năm. Chúng ta cũng không có chi tiêu gì, giao tiếp qua lại vẫn là
chuyện trong nhà, không liên quan đến chúng ta. Ta tìm trong khố phòng, có một
số vải chất đống không dùng tới, sao phải để nó cũ đi? Lấy ra làm xiêm y bốn
mùa, tiền công cũng không bao nhiêu...”
Dựa vào kháng bàn, chống mặt
nhìn tiểu nương tử thông minh lanh lợi của hắn, thanh thanh thúy thúy nói
chuyện chi tiêu trong nhà, vừa mềm lại ấm, hắn không hoàn toàn nghe vào tai, nhưng
lại rất thích giọng điệu nghiêm túc lại dịu dàng của nàng.
"... Tam Lang?"
Nàng bị nhìn đến ngượng ngùng, "Toàn nói chút vụn vặt, chàng thấy nhàm
chán?”
"Nàng cứ nói," Hắn
cười đến so với hoa đào còn sáng lạn hơn, "Ta thích nghe.”
Chỉ Hạnh cầm lấy sổ sách che
mặt. Đã mấy tháng rồi, nàng vẫn rất dễ xấu hổ. "Chàng, chàng nên đánh
thưởng ăn uống cứ việc dùng, đừng để hai lượng bạc vài ngày cũng chưa động. Chỗ
Lý Đại ta cũng cho hắn một ít bạc... Nên xài thì xài, đừng tiết kiệm.”
Tam Lang rút sổ sách, nhìn
Chỉ Hạnh ửng đỏ chưa phai, nói, "Được.”
Kết quả hắn thật sự xài hai
lượng bạc kia, vài ngày sau một cái hộp nhỏ, bên trong là một đôi khuyên tai
trân châu đơn giản tinh xảo, cùng một cây trâm trân châu linh lung.
Trân châu không lớn, cũng
không phải cái loại tẩu bàn châu rất tròn rất đắt kia. Chỉ dùng hai lượng bạc
mua được, là đồ trang sức mà quan thất phẩm nghèo có thể mua cho thê tử.
Không nói khố phòng, hồi môn
của nàng cũng có rất nhiều trang sức hoa lệ quý hiếm hơn thế. Nhưng những thứ
đó trong mắt nàng, cũng chỉ là dùng cho con cái cưới gả, hoặc là khi bất đắc
dĩ, có thể đổi bao nhiêu gạo. Nhưng khuyên tai cùng trâm trân châu này, nàng
tình nguyện đem vào quan tài, ngay cả con cái cũng không cho.
Tam Lang tự mình giúp nàng
đeo khuyên tai, cắm trâm trân châu. Quả nhiên Hạnh Nhi của hắn vẫn hợp với trân
châu nhất. Hắn có chút hối hận, "Thật không nên sang tay mớ tẩu bàn châu
kia.”
Chỉ Hạnh lắc đầu, "Ta
không cần đồ hoàng đế thưởng. Ta chỉ thích phu quân ta mua cho ta.”
Tam Lang không biết nói gì,
yên lặng tựa vào mặt nàng, ôm nàng nhìn vầng trăng cong cong ngoài cửa sổ.
Hương hoa đào nhàn nhạt, từ xa xa truyền đến.
Hắn luôn cảm thấy ngạt thở,
hít thở không thông. Bị vây trong viện thật sâu, nhìn vầng trăng tròn hoặc
khuyết lạnh như băng, cảm thấy hờ hững tất cả cũng chẳng có gì đáng để ý. Bốn
mùa không liên quan với hắn, vẫn đều là rét đậ
Nhưng hiện tại hắn ngửi được
hương hoa đào... hơi thở của mùa xuân. Ngay cả ánh bạc của trăng cũng ấm áp.
Hắn có thể vui sướng hô hấp.
Đơn giản là vì bên hắn có người nguyện sống cùng chăn chết cùng mồ.
"... Ta là quan thất
phẩm rất nghèo." Hắn nhẹ lẩm bẩm. Có lẽ có ngày sẽ chọc giận thánh thượng,
ai biết được? Hắn biết rất nhiều chuyện của hoàng thượng, thái hậu đối với hắn
bất mãn đã lâu.
"Ta là vợ quan thất phẩm
nghèo." Chỉ Hạnh nhỏ giọng trả lời, "Ta cũng có đi học vài ngày, biết
nghèo hèn không thể thay đổi.”
Hắn chôn ở gáy Chỉ Hạnh, ngửi
được mùi hương nhàn nhạt, nhẹ nở nụ cười.
Chú thích:
*Tẩu bàn châu là cách gọi
những viên ngọc trai (trân châu) tự nhiên có hình dáng to tròn hoàn hảo, vì rất
hiếm có nên rất đắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT