Trần Vũ vẫn không hề khó chịu, “Đương nhiên còn tươi rồi, đó…” Hắn hất cằm về phía một cái giỏ tre, bên trong đựng đầy chanh tươi, “Tôi cũng không thích chanh khô, hơi đắng. Nhưng mà… ha ha, anh là cung Xử Nữ à?” Nói xong, lơ đãng quay đầu nhìn Thư Tầm, “Người đẹp ơi, cô muốn dùng gì? Đã nghĩ xong chưa?”

“Tôi cũng uống nước chanh.” Thư Tầm cười lấy lệ.

“Người đẹp, cũng đi một mình sao?” Tả Kình Thương tới gần nói. “Trùng hợp quá.”

Thư Tầm nhớ lại năm xưa, vì theo đuổi anh mà tìm không biết bao nhiêu cớ, lúc ấy anh có cảm giác gì nhưng hiện tại… Cô cảm thấy phương pháp làm quen này rất khôi hài, chứng tỏ thực ra anh chẳng phải kiểu đàn ông chấp nhận để phụ nữ tùy ý tới gần mình.

“Tôi là Tả Kình Thương, làm quen được chứ?” Anh lấy từ quầy thu ngân một chiếc card nho nhỏ, cố ý viết tên của mình thật rõ ràng, từng chữ từng chữ, còn thêm cả số điện thoại, vờ như muốn đưa cho Thư Tầm.

Thư Tầm tỏ vẻ bối rối, cũng không nhận lấy, nở một nụ cười áy náy rồi bước tới ngồi xuống một bàn trống, thầm nghĩ, anh nên giả bộ “tức giận”. Khi nãy, để phối hợp với anh cô đã không kịp để ý đến biểu hiện của Trần Vũ khi nghe ba chữ “Tả Kình Thương”. Theo suy đoán thì khi đứng vây xem cảnh sát chuyển thi thể ở số 44 hẻm Chu Đỉnh, hung thủ đã nhìn thấy Tả Kình Thương, một kẻ gửi đầu người cho anh nhất định sẽ rất mẫn cảm với cái tên này.

“Này…” Tả Kình Thương muốn gọi cô lại nhưng không thành, bèn “tức giận” ném card về quầy thu ngân, miệng bắt đầu lẩm bẩm, “Có cái quái gì đâu mà làm kiêu, hừ!”

Trần Vũ liếc mắt nhìn cái thẻ một cái, che miệng cười, “Tiên sinh ơi, tên của anh hay thật đấy, cha mẹ anh dạy môn Ngữ văn à? Hồi bé tôi học dốt văn nhất, ghét nhất là phải học thuộc thơ, hình như bây giờ vẫn còn nhớ một ít --- Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng, học trù sư, tân đông phương. Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt, oạt quật ky, hoa lam tường*!”

*Đây là câu thơ chế từ bài “Giang thành tử - Mật châu xuất liệp” của Tô Đông Pha, nghĩa chế là: “Lão già này giở thói điên cuồng của tuổi trẻ, học nấu ăn, thay đổi phương đông. Kéo cung căng ra như trăng tròn, dùng máy xúc, tìm Lam Tường.” Câu thơ chế này khá lộn xộn, cũng không giống thứ tự câu trong bài thơ chuẩn.

Nói xong, hắn tự cho là rất hài hước, cười ha ha, giống kiểu Tống Đan Đan (một nữ diễn viên Trung Quốc) hỏi “Muốn cho một con voi lớn vào tủ lạnh thì cần mấy bước” vậy.

Xem ra cũng chẳng hề để tâm đến ba chữ “Tả Kình Thương”.

Nhưng rất nhiều sát nhân liên hoàn đều ở phái “thực lực”.

Tả Kình Thương cầm cốc nước chanh rồi tìm một bàn trống để ngồi xuống. Gửi một tin nhắn cho Lâm Hi, ra hiệu cho “Thợ điện” có thể vào được rồi. Một nhóm cảnh sát mặc thường phục đã mai phục ở gần hẻm Đông Lang Tử từ lâu, có mấy người còn mặc đồng phục của công ty điện lực, vờ như đang kiểm tra biến áp, trong đó có ba người đi vào Tiểu Thực Đại.

“Ông chủ, làm phiền một lúc nhé. Mạch điện ở khu này có vấn đề, chúng tôi phải kiểm tra sửa chữa một lúc.”

“Hả? Lại cắt điện nữa à?” Trần Vũ khó chịu hỏi.

“Không phải không phải. Anh ngắt mấy thiết bị điện công suất lớn đi là được. Chúng tôi thử điện áp ấy mà.”

“Thiết bị điện công suất lớn là thế nào? Máy vi tính?” Trần Vũ yên tâm hơn, hỏi xong thì định tắt máy vi tính đi.

“Đúng rồi, máy vi tính, tủ lạnh, kho lạnh, bình nước nóng, nồi điện…, tắt hết đi.”

“Anh cứ nói là ngắt điện cả quán ăn nhà tôi đi cho nhanh.” Trần Vũ vừa tắt các thiết bị điện, vừa lẩm bẩm.

Tả Kình Thương chống tay lên bàn, hai tay nắm lấy nhau, đặt cằm lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Trần Vũ. Hắn tắt hết các thiết bị điện trong quán, đến điện thoại di động đang nạp điện cũng bị một cảnh sát rút ra, xem ra quán ăn này không còn một thiết bị nào đang sử dụng điện nữa. Cảnh sát đóng giả làm thợ điện làm bộ thử điện bằng bút thử điện, kéo dài thời gian, chỉ trong chốc lát, Lâm Hi gọi điện tới báo cho Tả Kình Thương là ở Tiểu Thực Đại vẫn đang sử dụng điện. Điều này chứng tỏ có thiết bị điện còn chưa ngắt.

Xem ra “thợ điện” cũng đã nhận được tin ấy, “bực bội” nói với Trần Vũ: “Rốt cuộc anh có chịu tắt không hả? Điện áp vẫn bất thường. Chúng tôi chỉ kiểm tra mười phút là xong, không ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của anh, mong anh hợp tác để tất cả mọi người đều được việc.”

Trần Vũ đảo mắt, “Tôi tắt hết rồi. Không tin thì anh tự đi mà xem.”

“Thợ điện” kiểm tra lại lần nữa, rút hết phích cắm ra nhưng kết quả vẫn cứ là --- còn thiết bị điện đang hoạt động.

Mấy người “thợ điện” lập tức hoài nghi, một người gõ gõ vào vách tường, “Quán nhà anh nhìn bên ngoài thì có vẻ rộng nhưng anh xây vách tường bên trong nên nhìn nhỏ hẳn.”

Vẻ mặt Trần Vũ vẫn rất bình thường, “Xây cũng lâu rồi, cũng không nhớ hồi đấy mình nghĩ gì nữa. Đợt trước có sửa lại một lần nhưng càng sửa càng chẳng đúng ý tôi. Hết cách rồi, quán to thế này đấy, có sửa lại lần nữa cũng chẳng đẹp hơn.”

“Này, anh là ông chủ đúng không, ra ký tên đi, đưa chứng minh thư cho tôi xem một chút.” Một “thợ điện” ở phía ngoài gọi.

“Tôi tới đây!” Trần Vũ đồng ý ngay, không hề nghi ngờ, tìm tìm kiếm kiếm hồi lâu mới cầm chứng minh thư ra ngoài. Thấy “thợ điện” cầm máy kiểm tra chứng minh thư, tò mò nhìn một lúc, “Này, công ty điện của các anh toàn kiểm tra kiểu này à?”

Trông Trần Vũ thực sự rất thật thà.

Kiểu thật thà này khiến người ta cảm thấy ghê sợ.

Nhưng máy kiểm tra rú còi cảnh báo làm cho mọi người đều ngây ra --- Chứng minh thư này là giả. Cảnh sát cải trang rất bình tĩnh trả chứng minh thư cho Trần Vũ, quyết định không đánh rắn động cỏ. Nhưng Tả Kình Thương lại phát hiện ra trong cửa hàng có một bức tường thật ra là ván gỗ ngăn ra mà thôi, trong đó còn có một căn phòng.

Những vụ án càng khó, khi tìm được điểm mấu chốt thì càng dễ tìm ra kẽ hở, trước đây cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu nhưng vốn là do chưa tìm được trọng điểm mà thôi.

“Em ra ngoài đi.” Cảnh sát bắt đầu kéo người vào lục soát, Tả Kình Thương biết bước tiếp theo của kế hoạch cho nên gửi một tin nhắn cho Thư Tầm.

Thư Tầm hơi do dự, cuối cùng vẫn bước ra khỏi Tiểu Thực Đại. Cô thấy Lâm Hi và Hồng Thế Kiện mặc thường phục đang giữ Trần Vũ, đưa giấy chứng minh cảnh sát và lệnh khám xét khẩn cấp, yêu cầu những thực khách trong cửa hàng ra ngoài rồi bắt đầu tiến hành lục soát nhà Trần Vũ.

Cô nhìn Trần Vũ, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn. Ban đầu Trần Vũ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó nghi ngờ, cuối cùng là phẫn nộ nhưng không thể làm gì được, giống với phần lớn người vô tội đột nhiên bị cảnh sát điều tra, vừa oan ức vừa bất bình --- Trừ phi hắn có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho chứng minh thư giả và căn phòng riêng trong quán ăn, nếu không sự oan ức của hắn chẳng đủ để người ta cảm thông.

“Ở đây.” Tả Kình Thương gõ gõ lên một bức vách ngăn, cảnh sát bắt đầu tìm lối vào, khoảng năm phút sau, hai cảnh sát đã đẩy chiếc tủ cao bằng nửa người ra, để lộ một chiếc cửa sắt có khóa.

Ngô Nhất Táp hít sâu một hơi, nhìn về phía Tả Kình Thương.

“Mở ra đi.” Tả Kình Thương nhìn chằm chằm vào cửa sắt.

Thư Tầm thấy Lâm Hi nắm tay thành nắm đấm, dường như vô cùng kích động. Nghe nói anh ta và Chiêm Húc là anh em tốt, lần này xác suất Trần Vũ là hung thủ đã lên tới chín mươi phần trăm, anh ta còn có thể kích động tới mức hành hung nghi phạm mất. Thư Tầm ra hiệu cho Hồng Thế Kiện, trong khi trông coi Trần Vũ cũng phải đề phòng Lâm Hi có hành động gì quá khích.

Khi phá khóa, Tả Kình Thương bước tới cửa, kéo tay Thư Tầm dẫn cô vào xe cảnh sát ngồi đợi. Thư Tầm biết anh đang lo lắng cho sự an toàn của cô, bèn ngoan ngoãn đi theo.

Khi cửa sắt được mở ra, cảnh sát nâng đèn pin, cùng nhau đi vào, cảnh tượng bên trong khiến bọn họ kinh ngạc. Một cái ao nước lớn tỏa ra mùi máu tanh tưởi, sau ao là một cái bệ dài. Một cô bé đang nằm trong góc, trên người có dấu vết bị đánh đập nhưng không có vết thương chí mạng. Cảnh sát vội bước tới kiểm tra, phát hiện ra cô bé chính là Oánh Oánh, điều đáng mừng là tuy cô bé đang thoi thóp nhưng vẫn còn sống!

“Mau! Gọi xe cứu thương!” Ngô Nhất Táp lớn tiếng nói.

Tủ lạnh còn đang hoạt động, bên trong có thứ gì đó đã đóng băng.

Ngô Nhất Táp thấy vậy, lập tức nói vào máy truyền tín hiệu, “Bắt Trần Vũ!”

Hồng Thế Kiện đứng phía ngoài nghe vậy lập tức bẻ tay Trần Vũ ra sau, Lâm Hi biết cảnh sát ở trong đã phát hiện ra chứng cứ, giận điên lên, nhấc cổ áo Trần Vũ gào to: “Tại sao anh lại giết Chiêm Húc!! Nói!!”

Trần Vũ lớ nga lớ ngớ, giật mình mở to mắt, lắp bắp nói: “Mấy người làm… làm gì thế! Có chuyện gì vậy!”

Thư Tầm cau mày nghi hoặc, nếu Trần Vũ là một tên sát nhân giết người hàng loạt, vậy khi cảnh sát bắt đầu lục soát, hắn cũng phải phát hiện ra và bắt đầu lên kế hoạch ngụy biện hoặc chạy trốn như thế nào, đây cũng là bản năng tự vệ của con người, chắc chắn sẽ không đứng yên bó tay chịu trói, giả vờ vô tội như vậy --- Khi đã tìm ra chứng cứ, giả vờ vô tội cũng chẳng có tác dụng gì.

Hai cảnh sát ôm Oánh Oánh xông ra ngoài, chạy tới một chỗ thoáng đãng hơn, chờ bác sĩ cho cô bé uống nước. Ngô Nhất Táp đi ra từ trong quán ăn, chỉ vào mặt Trần Vũ: “Đồ khốn, rốt cuộc tôi cũng bắt được anh!”

Tả Kình Thương ung dung bước ra, đi tới bên xe cảnh sát, cúi người nói với Thư Tầm ngồi trong xe: “Phát hiện ra vụn thi thể trong một căn phòng bí mật, Trần Vũ chính là hung thủ.”

“Nhưng mà… anh nhìn hắn đi.” Thư Tầm hất cằm chỉ về phía kia.

Đối mặt với việc chứng minh thư của mình là giả và tìm được vụn thi thể trong tủ lạnh từ phòng bí mật của quán nhà mình, Trần Vũ liên tục kêu oan với vẻ sợ hãi mà người ta khó có thể tin được, hắn kiên quyết không thừa nhận trong quán ăn có phòng bí mật, càng không tin chứng minh thư của mình là giả.

Lâm Hi tức giận còng tay Trần Vũ, “Bây giờ anh không thừa nhận cũng không sao, chờ chúng tôi tìm ra toàn bộ chứng cứ, để xem anh còn chối được nữa không! Anh chính là kẻ sát nhân!”

Sự nghi hoặc của Thư Tầm khiến Tả Kình Thương cũng rơi vào trầm tư, hung thủ xảo quyệt như vậy, thế nhưng quá trình vây bắt hắn lại cực kỳ thuận lợi, chứng minh thư giả, phòng bí mật, tủ lạnh đựng đầy vụn thi thể, tất cả những thứ này được tìm thấy một cách dễ dàng, nếu Trần Vũ thú nhận ngay lập tức, vậy đây quả thực là một kết cục hoàn mỹ. Nhưng Trần Vũ lại khàn giọng kêu oan khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, bằng chứng rành rành như vậy mà hung thủ vẫn liều chết không thừa nhận?

Anh đi tới trước mặt Trần Vũ, “Tại sao anh lại gửi thứ kia cho tôi?”

“Anh bị thần kinh à! Rốt cuộc anh là ai hả! Sao mấy người lại bắt tôi!!” Trần Vũ tức giận tới đỏ mắt, gào lên với Tả Kình Thương.

Hồng Thế Kiện bước tới nói: “Tổ trưởng Ngô, tên trong hồ sơ đăng ký kinh doanh của quán ‘Tiểu Thực Đại’ chính là Trần Vũ.”

“Hừ, đến đi đăng ký cũng dùng chứng minh thư giả!” Ngô Nhất Táp hừ lạnh một tiếng, bước tới hỏi quần chúng đang vây xem, “Ông chủ quán ăn này, chính là người đàn ông kia kìa, các vị có biết anh ta tên gì không?”

Đám đông chỉ chỏ, bàn tán xôn xao đều ào ào gật đầu, có mấy người nói: “Anh ta tên là Trần Vũ!”, “Đồng chí cảnh sát ơi, sao các anh lại bắt cậu ấy thế? Cậu ấy không phạm tội gì cả đâu, bán quán cũng mấy năm rồi.”, “Cậu ta là tội phạm truy nã sao?”

Lâm Hi cau mày, đẩy Trần Vũ một cái, “Rốt cuộc tên của anh là gì hả?”

“Tôi tên là Trần Vũ.” Trần Vũ dường như cũng rất ngạc nhiên, “Hay là các anh tìm lầm người? Các anh nói tôi là kẻ sát nhân nhưng tôi thật sự không giết người!”

“Vậy tại sao trong quán ăn nhà anh lại có vụn thi thể?” Lâm Hi cao giọng chất vấn.

Trần Vũ cũng trở nên kích động, “Nói bậy! Lần trước tôi xui xẻo nhặt phải, chẳng lẽ còn đem về giấu một ít chắc!!”

“Quả nhiên có vấn đề.” Tả Kình Thương quay đầu nói với Thư Tầm, cô cũng gật đầu đồng tình, hoặc là Trần Vũ mắc bệnh mất trí nhớ, hoặc là hắn thực sự không phải hung thủ.

Xe cứu thương đã tới, Oánh Oánh được đưa vào trong, không biết cô bé còn có thể tỉnh lại hay không. Cô bé là người mất tích duy nhất còn sống sót, lời nói của cô bé cực kỳ quan trọng. Mọi người đều đang cầu nguyện, mong cô bé sẽ được bình an.

Oánh Oánh tỉnh lại trong bệnh viện, bác sĩ nói cô bé bị hành hung, não bị chấn động nhẹ, lại chưa ăn được cháo, sức lực cạn kiệt nên đầu óc vẫn mơ mơ hồ hồ. Cha mẹ Oánh Oánh rất mong cảnh sát có thể nhanh chóng bắt được hung thủ, nên sau khi con gái tỉnh lại bèn lập tức báo cho Ngô Nhất Táp. Ngô Nhất Táp đích thân tới, còn mang một thùng sữa bò Vượng Tử cho Oánh Oánh.

“Oánh Oánh ngoan, cháu nói cho bác biết, kẻ bắt cháu đánh cháu có phải người này không?” Ngô Nhất Táp đặt ảnh Trần Vũ trước mặt Oánh Oánh.

Oánh Oánh vẫn đang thở oxy, liếc nhìn rồi gật gật đầu.

Ngô Nhất Táp có hỏi thêm vài câu chi tiết hơn nhưng Oánh Oánh còn quá nhỏ, lại mới trải qua khủng hoảng, nhất thời không kể được toàn bộ sự việc, cô bé nằm trong lòng mẹ nói vài câu ngắt quãng, đại khái là khi cô bé đang vui chơi thì Trần Vũ dùng đồ ăn ngon dụ dỗ cô bé, sau khi nhốt lại thì không cho ăn không cho uống, còn đánh đập cô bé.

Bé gái là đối tượng rất dễ khống chế, không sợ cô bé chạy trốn hoặc báo cảnh sát, bị bỏ đói mấy bữa là mất hết sức lực, có lẽ đấy chính là nguyên nhân mà tên sát nhân Trần Vũ không xuống tay ngay tức thì.

Ngô Nhất Táp nhớ đến chuyện Trần Vũ bị thẩm vấn suốt một đêm mà không chịu thừa nhận mình đã giết người, thầm nghĩ, hừ, tên khốn kia quá xảo quyệt, bằng chứng rành rành ra đó, hắn không khai tên họ thật thì thôi còn dám lừa gạt cảnh sát, loại sát nhân biến thái điên cuồng ác độc vô nhân tính này, tòa án nên xử hắn tội tử hình, thi hành án ngay lập tức.

Khi Ngô Nhất Táp quay về Chi đội thì phía pháp y cũng đưa ra kết quả xét nghiệm DNA, số vụn thi thể phát hiện trong căn phòng bí mật ở quán Tiểu Thực Đại, có một phần là của Chương Thần Phân, một phần là của Chiêm Húc.

Cái bệ dài trong căn phòng bí mật rõ ràng là để chặt thi thể, quanh chuôi dao phay và dao nhỏ chỗ nào cũng có dấu vân tay của Trần Vũ, còn tìm được một cái chuôi dao giải phẫu và nhiều loại lưỡi dao khác nhau trông cực kỳ chuyên nghiệp đặt trên một cái giá sắt, dao để xẻ tay chân, dao chặt xương, không thiếu thứ gì, đem đi kiểm tra thì còn phát hiện được mấy dấu vân tay của Trần Vũ.

Lâm Hi thấy Ngô Nhất Táp quay về, tức giận lao tới, nói: “Tên khốn kia vẫn không chịu thừa nhận! Tôi hỏi trong tủ lạnh nhà hắn tại sao có vụn thi thể, cái vẻ mặt ‘các anh đổ oan cho tôi’ khiến người ta chỉ muốn bóp chết hắn!”

Ban đầu Ngô Nhất Táp còn tức giận nhưng sau đó tỉnh táo lại, “Làm gì có tên khốn nào mà chúng ta chưa từng thấy đâu? Trần Vũ có thừa nhận hay không cũng chẳng quan trọng, chúng ta tìm ra toàn bộ chứng cứ, điều tra thân phận thực sự của hắn, để xem hắn còn dám cứng miệng nữa không.”

Hồng Thế Kiện ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ đứng dựa vào cửa, “Còn điều tra cái gì nữa? Toàn bộ bằng chứng vật chứng đều chỉ đích danh Trần Vũ, chẳng lẽ còn có người dí súng ép hắn phải sờ một lượt mấy con dao ấy chắc?”

“Đi điều tra xem rốt cuộc Trần Vũ là ai.” Ngô Nhất Táp vỗ vỗ vai Lâm Hi và Hồng Thế Kiện, “Vất vả thêm mấy ngày nữa.”

Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền tới từ hành lang, Tả Kình Thương và Thư Tầm lần lượt bước vào. Hôm nay Thư Tầm ăn mặc rất chuyên nghiệp, áo sơmi trắng sơ vin trong váy cạp cao màu đen, khoác một chiếc áo vest ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, nhìn rất chín chắn. Không biết có phải vì muốn phối hợp với cô hay không, hôm nay Tả Kình Thương cũng mặc một cây trắng đen, sơmi trắng kiểu Anh, quần đen, nhìn hai người càng thêm xứng đôi.

“Tôi muốn gặp Trần Vũ.” Thư Tầm nói thẳng vào vấn đề.

“Đương nhiên được.” Ngô Nhất Táp vui vẻ đồng ý, “Nghe nói chuyên môn cô Thư là tâm lý học tội phạm, hi vọng cô có thể giúp chúng tôi dỡ bỏ phòng tuyến tâm lý của hắn, nhanh chóng loại bỏ các vấn đề để mọi người cùng an tâm.”

Thư Tầm và Tả Kình Thương nhìn nhau, sau đó cùng bước vào phòng thẩm vấn.

Trông Trần Vũ vô cùng chán nản, mệt mỏi, mắt đầy tơ máu. Thấy có người đi vào, hắn lấy lại tinh thần, nhìn người tới là Thư Tầm và Tả Kình Thương, đầu tiên hắn hơi ngẩn ra, sau đó lại buồn bã cúi đầu.

Thư Tầm ngồi xuống vị trí đối diện với Trần Vũ, hai tay đan vào nhau, nói: “Chào anh, Trần Vũ. Xin tự giới thiệu tôi là Thư Tầm, giảng viên môn tâm lý tội phạm thực tiễn tại Đại học Điều tra hình sự; vị này là Tả Kình Thương, giảng viên môn điều tra học tại Đại học Điều tra hình sự. Ở Lang Lâm đã liên tục xảy ra mấy vụ án giết người phân thây, chúng tôi là chuyên gia điều tra hình sự được cử tới tham gia phá án. Mỗi ngày khắp cả nước đều có rất nhiều vụ án xảy ra nhưng lý do mà chúng tôi chọn Lang Lâm là vì hung thủ vụ án phân thây đã gửi một bưu kiện có chứa đầu người cho Tả Kình Thương khiến chúng tôi chú ý tới vụ án này.”

Trần Vũ đã nghe không biết bao nhiêu lần về những chuyện liên quan tới vụ án, hắn bực tức quay đầu đi chỗ khác, trong sự chán nản còn có chút thiếu kiên nhẫn.

“Hiện tại tất cả chứng cứ đều chỉ đích danh anh là hung thủ, xin anh giải thích cho chúng tôi tại sao anh lại dùng chứng minh thư giả, tại sao sau một chiếc tủ trong cửa hàng của anh lại ẩn giấu phòng bí mật, tại sao trong phòng có vụn thi thể ướp lạnh, tại sao toàn bộ dấu vân tay trên dụng cụ phân thây đều là của anh.”

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào một điểm cố định, kiên quyết không trả lời.

Thư Tầm đã sớm đoán trước hắn sẽ như vậy, bèn đổi câu hỏi, “Anh từng nói rằng khi còn bé anh học ngữ văn không giỏi lắm, không học thuộc được thơ. Anh có thể cho tôi biết, thời nhỏ anh thi môn Ngữ văn thường được bao nhiêu điểm không?”

Đầu Trần Vũ hơi nhúc nhích, liếc mắt nhìn Thư Tầm, trầm giọng nói: “… Đủ đạt tiêu chuẩn.”

“Thi đại học thì sao? Được bao nhiêu điểm?”

Trần Vũ lấy tay ấn huyệt thái dương, nhìn về một điểm nào đó, “Khoảng chín mươi mấy điểm.”

“Cô giáo dạy ngữ văn thời cấp ba của anh tên là gì?”

Trần Vũ lại nghĩ một lúc, “Liêu… Liêu gì đó, tôi quên rồi.”

Tả Kình Thương đột nhiên hỏi: “Từ bảy đến mười hai giờ tối hôm kia, anh đang làm gì?”

“Tôi ở trong quán ăn.” Trần Vũ phản ứng rất dữ dội với vấn đề này, khi trả lời thì nhíu chặt lông mày.

“Bé gái được giải cứu ngày hôm qua…”

Trần Vũ tức tối ngắt lời anh, “Tôi chưa gặp bao giờ! Tôi vốn không biết làm thế nào mà cô bé ấy vào được quán ăn của tôi!”

“Anh có anh em sinh đôi không?”

“… Không có!”

Tả Kình Thương hỏi một câu hỏi không liên quan tới trọng điểm, “Món ăn bán chạy nhất của quán nhà anh là món gì?”

Trần Vũ bình tĩnh lại, “Cà ri thịt bò.”

“Dạo này chuyện làm ăn có ổn không?”

“Cũng tạm.”

“Anh từng nghe đến tên tôi sao?"

“Hôm qua tôi vừa mới biết tên anh, liền nghĩ ngay tới câu thơ Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng. Tả khiên hoàng, hữu… Ừm, anh là Tả Kình Thương, không phải hữu.” Trần Vũ giờ mới kịp phản ứng, lắc đầu, “Tôi thực sự không giỏi văn.”

“Biết tại sao chúng tôi lại bắt anh không?” Tả Kình Thương sử dụng chiến thuật vu hồi.

Trần Vũ im lặng, một lúc lâu sau hắn mới đưa mắt nhìn Tả Kình Thương, ánh mắt trong sáng vô hại, “Tôi biết, nhưng không thể hiểu nổi. Tôi nghi ngờ có người hãm hại tôi. Tôi bán quán nhỏ kiểu này đã hơn năm năm, bị rất nhiều người đố kỵ ganh ghét. Tôi bị người ta hãm hại không phải một lần hai lần, chuyện làm ăn chỉ hơi khởi sắc đã bị người ta tố cáo dùng thịt lợn chết, hồi trước lại có kẻ vứt thứ kia lên xe tôi, bây giờ chết người lại nói tôi là sát nhân. Trừ trước tới giờ tôi làm ăn trong sạch không thẹn với lương tâm, không tin các vị cứ đi hỏi thăm xem, có vợ chồng công chức đi làm, trưa không về nấu cơm được bèn bảo mấy đứa nhỏ đến quán tôi ăn. Có vài cửa hàng nấu đồ ăn nhưng chính họ cũng không ăn vì họ biết đồ họ nấu có tươi hay không, bẩn hay không, từng bị chuột hay gián bò vào. Nhưng tôi không như thế, khách ăn thứ gì tôi ăn thứ đó, hà cớ gì mà vì tiết kiệm mấy đồng lại cho người ta ăn heo ốm sâu bệnh? Tôi không biết trong lòng các vị có tin tôi không, nhưng nếu tôi là kẻ sát nhân, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi đây để nói với các vị mấy chuyện này.”

Trong đầu Thư Tầm bỗng nảy ra một suy đoán, nhưng lúc này cô vẫn chưa dám khẳng định chắc chắn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này. “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“Tròn ba mươi.” Trần Vũ đáp.

“Bán quán ăn năm năm, vậy năm năm trước anh làm nghề gì?”

“Tôi không ôm chí lớn, lại là người lười biếng, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở một công ty dược, làm nhân viên tiếp thị thuốc, chắc các vị cũng biết nghề này nhỉ? Sau đó tôi bỏ việc không làm nữa.”

“Anh chắc chắn anh từng làm nhân viên tiếp thị thuốc mà không phải bác sĩ?”

“Cô từng gặp bác sĩ nào tốt nghiệp ngành tiêu thụ dược chưa?” Có lẽ do áp lực đã được giảm bớt nên Trần Vũ cũng thoải mái nói đùa.

“Từ trường nào?”

“Cái gì?”

Thư Tầm giải thích: “Anh tốt nghiệp trường đại học nào?”

“Học viện Lang Lâm, học liên thông.” Trần Vũ bối rối cười.

Thư Tầm ghi vào sổ tên ngôi trường mà hắn nói tới, hỏi tiếp: “Cha mẹ anh… làm nghề gì?”

“À, cha tôi là một nhân viên thí nghiệm ở nhà máy hóa chất, mẹ tôi ở nhà bán hàng tạp hóa.”

Tả Kình Thương bất ngờ tập kích lần hai, “Chúng tôi đã thông báo cho cha mẹ anh, bọn họ vốn định tới thăm anh ngay nhưng có lẽ vì mẹ anh quá căng thẳng nên đã ngất xỉu phải nhập viện.”

“Sao các vị có thể làm như thế!” Trần Vũ nổi giận, khuỷu tay đập vào ghế tựa, kêu “ầm” một tiếng, cả người gần như nhảy ra ngoài, “Mẹ tôi sao rồi!! Thả tôi ra!! Tôi muốn đi thăm mẹ tôi!! Các người không chịu điều tra cho rõ! Tôi vốn không giết người!! Các người làm vậy tôi biết nói sao với cha mẹ tôi! Các người là một lũ cảnh sát khốn kiếp! Chết cũng không yên thân đâu!”

Thư Tầm bỗng nhớ lại vụ án Cận Á Cát, theo như người trong cuộc tiết lộ, thực ra khi thẩm vấn Cận Á Cát mãi mà không chịu thừa nhận mình đã giết người, liên tục chửi bới cảnh sát khiến cảnh sát tức giận, bắt đầu “Luyện” hắn, còn ra tay hành hung.

Thư Tầm vỗ vỗ chân Tả Kình Thương ở dưới bàn, ra hiệu bảo anh hôm nay thẩm vấn tới đây thôi. Rồi ngẩng đầu nháy mắt ra hiệu cho nhân viên phụ trách ghi chép.

Khi đứng dậy, có lẽ vì phòng thẩm vấn khá ngột ngạt nên Thư Tầm thấy hơi choáng váng, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, tiếp đó là một cơn buồn nôn quen thuộc ập tới. Cô không kịp nghĩ gì khác, che miệng chạy ra ngoài. Tả Kình Thương đang định đi theo, chợt nghe thấy từ phía sau có người gọi tên anh.

“Tả, Kình, Thương…”

Từng chữ từng chữ đều tràn ngập sự mỉa mai khinh miệt.

Tả Kình Thương vội quay đầu lại, thấy Trần Vũ vốn đang tức giận tới thở phì phò, giờ lại ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay bị còng thoải mái đặt lên bàn, nhìn Tả Kình Thương cười như có như không.

Nhân viên ghi chép Tiểu Triệu đang định đi ra ngoài, liếc mắt hỏi ý Tả Kình Thương.

Tả Kình Thương quay lại, ra hiệu cho Tiểu Triệu bật ghi âm, đối mặt với Trần Vũ qua song sắt.

Trần Vũ im lặng, mỉm cười đón lấy ánh mắt của anh, sự trong sáng trong mắt đã hoàn toàn biến mất.

Sự hoài nghi trong lòng Tả Kình Thương dường như có dấu hiện “thấy ánh sáng giữa màn đêm”.

Bấy giờ, môi Trần Vũ mấp máy, không phát ra tiếng nói nhưng khẩu hình ấy rõ ràng đang nói ---

“Chào anh, Tả Kình Thương.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play