“Paraffin, Piperonaldehyde, Dipropylene glycol, Calcium sulfate, xác mọt sách…” Tả Kình Thương lấy được kết quả phân tích thành phần vi lượng ở bộ phận kỹ thuật trước một bước, anh vừa nhẩm đi nhẩm lại tên gọi của các thành phần vi lượng trong báo cáo, vừa gõ gõ ngón trỏ ở tay trái lên mặt bàn, đây là thói quen khi anh đang động não liên tục.

Khi bộ phận kỹ thuật gửi kết quả phân tích cho tổ trọng án, đúng lúc Tả Kình Thương trở lại phòng làm việc.

Âu Dư Nặc bị miệng lưỡi sắc sảo của Chúc Minh Nghiên nói cho một câu mỉa mai, giờ cũng không dám lấy suất thịt ra. Thấy Tả Kình Thương quay lại, cậu vội vàng nói: “Giáo sư, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.”

Tả Kình Thương liếc nhìn cậu ta và Thư Tầm bằng ánh mắt sâu xa, nhận báo cáo khám nghiệm tử thi, ngồi xuống lẳng lặng xem. Còn Thư Tầm thì mở laptop, khi thấy kết quả phân tích thành phần vi lượng thì hơi ngẩn ra. Lê quý đôn.n Cô là sinh viên ngành khoa học xã hội, trừ thành phần “xác con mọt” ra, thấy những hợp chất hóa học khác, chỉ bối rối nhấp nhấp môi. Cô lén đưa mắt nhìn Tả Kình Thương, buồn bực oán thầm, anh đi tới bộ phận kỹ thuật một mình, phải chăng là để hỏi thăm đống hợp chất hóa học này rốt cuộc là gì, nhằm giấu nhẹm việc anh không biết gì mấy ở phương diện này?

Nhưng Thư Tầm lại đoán sai rồi, nếu cùng liệt kê sở trường và những mảng kiến thức mà Tả Kình Thương thông thạo thành một bảng, giống như mở đầu trong “Sherlock Holmes toàn tập” giới thiệu về Holmes, vậy hóa học cũng nằm trong bảng thống kê ấy.

Chúc Minh Nghiên đi tìm một vòng, lại thấy Tả Kình Thương đã tự quay về thì vô cùng vui vẻ. Cô lẳng lặng tới bên anh, như một người vệ sĩ trung thành, nếu anh có hỏi gì, cô có thể giải đáp ngay lập tức.

Mọi người không tỏ ra ngạc nhiên, cũng chẳng thèm trêu đùa cô ta, chỉ có Thư Tầm cảm thấy căn phòng quá ngột ngạt.

Báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi, nguyên nhân tử vong của Dương Ngọc Tiệp chỉ có một, đó là bị ngạt thở, trước khi tử vong đã phát sinh quan hệ tình dục, nhưng bộ phận sinh dục không bị thương, có thể thấy khi quan hệ tình dục, lqđôn,n nạn nhân khá phối hợp. Ngoại trừ gáy bị tụ máu, mi mắt và tuyến giáp… bị xuất huyết, còn có ba bốn nơi trên ơ thể có máu bầm. Trên thi thể không có thông tin DNA của hung thủ, chi tiết này khiến mọi người đều rất thất vọng.

Tả Kình Thương xem xong báo cáo khám nghiệm tử thi, không hỏi gì thêm mà nói thẳng vào trọng tâm. “Sau khi Dương Ngọc Tiệp phát sinh quan hệ với hung thủ trong xe của hắn, mới bị hắn ra tay sát hại. Bên cạnh đó, vụ án này cũng có mấy tình tiết rất đáng ngờ.”

“Đúng đúng, là ở trong xe, tôi cũng nghĩ thế.” Âu Dư Nặc thấy suy luận của Tả Kình Thương giống mình, hơi kích động nói leo, “Sau khi Dương Ngọc Tiệp nhận được thông tin mà khách làng chơi để lại, tới khu biệt thự gần như không có ai ở kia, cô ta thấy vậy, có thể ra về luôn. Nhưng cô ta không làm thế, bởi hung thủ đã đợi cô ta trong xe, gọi cô ta lên xe, vậy không cần phải đi đâu đó thuê phòng, tránh để lại thông tin cá nhân. Trên người nạn nhân không có vết thương nào đặc biệt, cũng không bị xước da và nhiều vết bầm mới, nhưng chẳng lẽ lúc bị bóp cổ, Dương Ngọc Tiệp không chống cự sao? Lúc chống cự, tay chân hoặc đầu sao lại có thể không đụng vào thứ gì đó được? Cho dù nằm trên giường, cũng sẽ đụng vào đầu giường, góc giường hoặc một chỗ nào đó. Vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là cô ta ở trong một không gian không lớn nhưng bốn phía xung quanh đều rất mềm mại, cho dù chống cự mạnh mẽ, cũng không để lại nhiều vết thương, huống chi sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch nhau rất nhiều, cô ta vừa bị bóp cổ, đã không thể phản kháng. Nơi như thế, chỉ có thể là ghế sau của xe ô tô.”

“Đó không chỉ là một chiếc xe ô tô bình thường, mà còn là một chiếc ô tô có giá bốn, năm mươi vạn tệ, thậm chí cực kỳ đắt.” Thư Tầm cũng theo sát vấn đề, tuy cô không am hiểu hóa học, nhưng tâm lý học là sở trường của cô, nhất định không thể thua kém mọi người, “Giả sử Dương Ngọc Tiệp phát hiện ra khu biệt thự không có người ở, mà hung thủ lại muốn cô ta quan hệ với hắn trên một chiếc xe QQ hoặc F0, có thể cô ta sẽ nghi ngờ người này liệu có đủ khả năng trả gần 7000 tệ để mua dâm hay không. Giả sử hung thủ lái một chiếc Lamborghini thì hẳn cô ta sẽ vui vẻ đồng ý, còn cho rằng vậy thật thú vị và kích thích.”

“Tuy sự hiểu biết của em về ô tô vẫn còn rất nông cạn, nhưng phương hướng tư duy thì đúng.” Tuy Tả Kình Thương đồng tình với quan điểm của Thư Tầm, nhưng còn không quên mỉa mai cô một phen, có lẽ bởi vì thấy Thư Tầm lại bị Âu Dư Nặc hẹn đi chơi, tâm lý vẫn hơi mất cân bằng, vốn đã hứa hẹn “Không chỉ ra sai lầm trước mặt mọi người,” giờ lại bị ghen tuông quét sạch sành sanh.

“Em nông cạn ở đâu chứ?” Thư Tầm khó chịu, chẳng phải đã hứa sau này sẽ không đối chọi với cô nữa ư?

“Tuy Lamborghini rất đắ, nhưng thực ra không phải nơi phù hợp để….” Tả Kình Thương cúi đầu, cân nhắc từ ngữ, tiện thể nhìn Thư Tầm, lông mi dài khẽ rung, “… Chơi rung xe.”

Nói như thể anh có kinh nghiệm về khoản này lắm ấy! Thư Tầm tức giận, lườm anh một cái.

Mấy cảnh sát đã lén che miệng cười, thầm nghĩ, ừm, quả như lời đồn, hai người họ đúng là không hợp nhau, kiểu như “Một núi không thể chứa hai hổ, cho dù một con là cái một con là đực” vậy.

Chúc Minh Nghiên thấy hai người họ đối đầu gay gắt, có cảm giác bản thân bị lãng quên, bèn ngẫm nghĩ một thoáng rồi vội nói: “Giáo sư Tả, vừa nãy anh có nhắc đến các tình tiết đáng ngờ, vậy đó là…”

Tả Kình Thương gật đầu, quay lại chủ đề vụ án: “Thứ nhất, địa điểm mà hung thủ tắm rửa cho thi thể. Có thể dễ dàng nhận thấy, nơi chúng ta phát hiện thi thể không phải là nơi đầu tiên đặt thi thể, nhưng trong xe không có điều kiện để tắm rửa cho thi thể, vậy hung thủ tắm rửa thi thể ở đâu? Trong quá trình mang thi thể ra vào nơi đó, chẳng lẽ không sợ bị người khác nhìn thấy, hoặc camera ở gần đó quay được? Thứ hai, dải ruy băng cũ. Vụ án Dương Ngọc Tiệp cũng nằm trong “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt,” nhưng trong vụ án này, hung thủ có thay đổi một chi tiết nhỏ so với trước đây. Hoặc là quá trình chuẩn bị gây án rất vội, hoặc là giống như cô Thư nói, hắn ta muốn tạo nên một lần phạm tội hoàn mỹ. Cho dù ý nghĩa thực sự là thế nào, trong vụ án Dương Ngọc Tiệp, hắn ta đã sử dụng dải ruy băng được cất giữ đã lâu. Thứ ba, tại sao hắn lại lựa chọn căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô kia, và tại sao lại biết ở nơi đó có một căn nhà như vậy? --- Đáp án của hai vấn đề đầu tiên, nằm trong kết quả phân tích thành phần vi lượng này đây.”

Thư Tầm căng thẳng, quả nhiên anh đã phát hiện ra manh mối quan trọng, còn cô lại chưa tìm ra chút manh mối nào.

“Paraffin, Piperonaldehyde, Dipropylene glycol, Calcium sulfate, xác con mọt sách…” Âu Dư Nặc vừa lẩm nhẩm đọc, vừa sờ sờ cằm. “Dải ruy băng thường hay xuất hiện trên quần áo, trang sức và tóc của các cô gái trẻ tuổi, nhưng cũng là ngày xưa thôi, giờ làm gì có cô gái nào đeo cái này nữa, chắc chắn sẽ bị người ta chê quê mùa. Nhưng mà… rốt cuộc tại sao, trên dải ruy băng cũ này lại có các hợp chất kia?”

“Rốt cuộc mấy hợp chất ấy là gì…” An Hải Hạp lẩm bẩm một mình.

“Nạn nhân đầu tiên xuất hiện từ mười lăm năm trước, dải ruy băng này được hung thủ coi là kỷ niệm để nhìn vật nhớ người, vậy nó đã bị hắn cất giữ ít nhất mười lăm năm. Nếu là cất giữ, thì thứ nhất không thể để cho người khác đeo, thứ hai không thể vất lung tung.” Tả Kình Thương đã hiểu rõ từ lâu, dịu giọng nói, “Paraffin, thường dùng để làm gôm xịt tóc, là một loại hóa chất không mấy an toàn cho sức khỏe, sẽ khiến tóc bị rụng, có một vài phụ nữ cần phải giữ nguyên kiểu tóc trong một số trường hợp đặc biệt, nên thỉnh thoảng mới dùng một hai lần. Dải ruy băng được thắt trên thi thể đã tắm rửa sạch sẽ, không thể dính gôm xịt tóc trên đầu Dương Ngọc Tiệp được, vậy gôm xịt tóc này có khả năng đến từ người đã từng đeo dải ruy băng trước đây, mẹ, chị em gái hoặc người yêu của hung thủ. Hung thủ hoài niệm người phụ này, sau khi người đó mất hoặc chia tay với hắn, hắn cất giữ dải ruy băng. Hắn ta ép phẳng, kẹp trong sách vở, lâu rồi không lấy ra, cho nên xác mọt sách mới dính lên một góc nào đó của dải ruy băng.”

Chúc Minh Nghiên say mê nghe anh nói, trong lòng thầm hoan hô Tả Kình Thương, anh vẫn giữ tư thế ngồi thả lỏng, nhìn ra khoảng không, ngón trỏ gõ gõ lên tay vịn của ghế, khuôn mặt nghiêng như gần, mà lại như xa không thể với tới.

“Piperonaldehyde, Dipropylene glycol.” Tả Kình Thương nhắc lại thành phần trong báo cáo một cách chuẩn xác, “Những hợp chất này có trong nước hoa ô tô. Piperonaldehyde là một loại tinh dầu thơm, còn Dipropylene glycol là một thành phần trong nước hoa ô tô cao cấp. Chúng em đều biết, nước hoa ô tô bình thường hoặc nước nước hoa ô tô giá rẻ đều dùng cồn làm dung môi, nhưng cồn có ảnh hưởng nhẹ tới người lái xe, bởi vậy nước hoa ô tô cao cấp đã đổi dung môi thành Dipropylene glycol. Điều này không phải ai cũng biết, tôi cũng chỉ được nhân viên bán nước hoa ô tô giới thiệu một lần. Trước khi giết người, hung thủ quấn dải ruy băng này vào chai nước hoa ô tô, giả như nó là vật trang trí của chai nước hoa, cũng thể hiện sự tôn trọng của hắn với dải ruy băng. Sau đó, một vài phân từ nước hoa bay hơi dinh vào dải ruy băng. Đây mới là chứng cứ quan trọng nhất để có thể khẳng định hung thủ đã gây án trên xe, sau đó lại dùng xe để vận chuyển thi thể, nếu chỉ dựa vào suy luận chủ quan thì không thể chắc chắn được.”

Thư Tầm lườm anh, “Em đưa ra suy luận, anh tìm ra chứng cứ, phương pháp này không phải không thể thực hiện.”

“Anh rất sẵn lòng giúp sức.” Tả Kình Thương mỉm cười đáp.

“Vậy Calcium Sulfate thì sao?” Chúc Minh Nghiên vờ như suy luận nói, “Calcium Sulfate có rất nhiều công dụng, xi măng… đều có thành phần từ nó, chẳng lẽ hung thủ tắm rửa thi thể tại một nơi nào đó tại khu biệt thự?”

Âu Dư Nặc vò đầu bứt tai, “Như thế quá liều lĩnh! Ngộ nhỡ có công nhân xây dựng đi ngang qua nhìn thấy, sẽ bại lộ mất.”

“Calcium Sulfate được tìm thấy trên tóc thi thể nạn nhân, trên vết chân hung thủ tại hiện trường cũng có thành phần này. Theo suy luận của cô Thư thì…” Tả Kình Thương cố ý nhấn mạnh hai từ “suy luận,” “Hung thủ là một người làm nghệ thuật, có thể là âm nhạc, mỹ thuật, thư pháp, văn học, thiết kế… Hắn điên cuồng thể hiện với mọi người quan niệm thẩm mỹ của hắn về vẻ đẹp và xấu, sự sống và cái chết, một người chỉ đơn thuần yêu thích nghệ thuật không thể làm được chuyện như vậy, cũng không đủ sức sáng tạo như thế. Giống như một người thích đọc tiểu thuyết trinh thám chưa chắc có thể hoàn thành một vụ giết người, nhưng một tay súng bắn tỉa lại thường bách phát bách trúng. Từ đối tượng bị sát hại, giá tiền hung thủ bỏ ra để mua dâm, nước hoa ô tô và giá của ô tô, có thể thấy được, mức sống của hung thủ rất cao, bên cạnh đó, một nhà nghệ thuật thành công như vậy thường có phòng làm việc riêng.”

Hiện trường hung án bất chợt lóe lên trong đầu Thư Tầm, “Lẽ nào hắn thực sự làm ngành mỹ thuật.”

“Calcium Sulfate còn có rất nhiều công dụng, phấn viết bảng mà giáo viên dùng khi dạy học, tượng thạch cao trong phòng học mỹ thuật, sơn tường khi dùng trang trí, lquý đôn đều có thành phần Calcium Sulfate. Sinh hoạt thường ngày của hung thủ thường phải tiếp xúc với những thứ như vậy, nên phòng làm việc chỗ nào cũng có thứ đó, đến bụ ở gót giầy cũng có Calcium Sulfate.” Tả Kình Thương đã ngừng suy nghĩ, anh tựa lưng vào ghế, nhìn mọi người trong phòng một lượt, hai tay đan vào nhau, đặt lên trên bụng, “Thi thể được chuyển tới phòng làm việc của hung thủ, có rất nhiều nhà nghệ thuật đặt phòng làm việc của mình tại những nơi yên tĩnh, để tiện cho việc sáng tác, bởi vậy nơi đó có rất ít người qua lại, vốn không phải lo lắng sẽ bị người khác phát hiện hoặc camera quay được. Trong phòng làm việc, thi thể được tắm rửa, bấy giờ, tóc thi thể mới bị dính bụi có Calcium Sulfate.”

“Trong mấy vụ án trước, chúng tôi vốn không ngờ được hắn ta lại là nhà mỹ thuật!” An Hải Hạp vừa mừng vừa lo, nghĩ mà xem, trong thành phố nào có mấy nhà mỹ thuật được xem là thành công? Phạm vi tìm kiếm hung thủ đã thu hẹp trong thoáng chốc.

“Kế hoạch của hắn ta trong mấy vụ án trước rất chặt chẽ, nhưng vụ án Thái Hiểu Địch đã kích thích thần kinh của hắn, hắn cho rằng hung thủ của vụ án Thái Hiểu Địch đang sỉ nhục phong cách nghệ thuật của hắn, bèn vội vã chính danh cho bản thân. Lời đồn rằng ‘Hung thủ vụ án ruy băng tái xuất’ khiến rất nhiều phụ nữ, nhà nghỉ, khách sạn cảnh giác đề phòng hơn, nếu hắn lại giở chiêu cũ, tỷ lệ thành công rất thấp. Ngoài ra, phương pháp điều tra trong quá khứ bị các điều kiện khách quan hạn chế, có rất nhiều chứng cứ quan trọng bị bỏ quên. Vụ án Dương Ngọc Tiệp này là cơ hội tốt để tóm hắn.” Tả Kình Thương cực kỳ tự tin nói, “Nghề nghiệp của hung thủ chưa chắc đã là ‘nhà mỹ thuật,’ có thể là người làm ngành liên quan tới mỹ thuật. Ví dụ như, giáo viên mỹ thuật, ông chủ của văn phòng mỹ thuật, nhà thiết kế, nhìn vào thực lực kinh tế của hắn, có thể thấy trong lĩnh vực của mình, hắn là một nhân tài xuất chúng. Ngoài ra….” Tả Kình Thương nói xong, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khi mọi người đều cho rằng anh chuẩn bị nói ra kết luận mang tính quyết định, thì anh hơi nhíu mày, “Đã quá giờ cơm, nhưng tôi không nhớ là mình đã ăn cơm trưa.”

Hóa ra anh đặt tay lên trên bụng, là vì anh --- thấy đói bụng.

Cuối cùng Âu Dư Nặc cũng thấp tha thấp thỏm dâng lên suất thịt mà mình mang về, bối rối nói: “Có lẽ hơi nguội rồi, anh… ăn tạm vậy!”

Mọi người không hẹn trước mà đều quay ra nhìn Chúc Minh Nghiên, thấy cô ta vừa sùng bái vừa xúc động nói: “Giáo sư Tả tập trung phá án tới quên ăn quên ngủ, quả thực khiến người ta phải kính phục!”

Rốt cuộc Thư Tầm không kìm lòng được, mắng Âu Dư Nặc, “Tôi đề nghị, sau này cậu vẫn nên “bổn điểu tiên phi” thì tốt hơn.”

“Dù sao em cũng ăn no rồi…” Âu Dư Nặc bất đắc dĩ xoa xoa bụng, “Vẫn nên điều tra kẻ tình nghi dựa theo sự khoanh vùng của giáo sư Tả đi thôi, lượng công việc… cũng rất nhiều mà.”

***

(Tiếp theo):

An Hải Hạp bố trí công tác điều tra sàng lọc kẻ tình nghi, công việc được triển khai nhanh chóng. Mọi người đều phục sát đất năng lực vào tốc độ phá án của Tả Kình Thương, chỉ có Thư Tầm thấy được, anh vẫn chưa hài lòng với tốc độ điều tra vụ án, điều mà anh mong muốn chính là tóm được hung thủ một cách chuẩn xác từ trong biển người mênh mông, chứ không phải khoanh vùng phạm vi, tìm được mấy kẻ tình nghi rồi loại trừ từng người. Thư Tầm cũng hiểu, nếu cô có thể xây dựng nên chân dung hung thủ, vậy công tác sàng lọc kẻ tình nghi sẽ tiến triển nhanh hơn.

Thư Tầm nhốt mình trong phòng làm việc một buổi trưa, vẫn không thể tạo ra một bản báo cáo có giá trị thực tế. Mắt thấy trời xẩm tối, nơi nơi sáng đèn, Thư Tầm nhớ lại vụ án sát hại cả gia đình khi cô mới về nước, một câu của Tả Kình Thương “Hung thủ, nữ giới” đã gần như xác định thân phận của kẻ tình nghi. Sự chênh lệch giữa anh và cô… E rằng mấy năm du học cũng không thể bù đắp nổi. Thư Tầm thầm nghĩ, chẳng cần phải thắng anh, chỉ mong có thể thu nhỏ phạm vi là được rồi….

Quan trọng nhất là, cô không muốn bị anh coi thường!

Cô vốn bướng bỉnh như thế đấy, nhưng cô lại không hiểu được điều đơn giản nhất, đó là cho dù cô chẳng có hiểu biết gì điều tra hình sự đi nữa, thì cô vẫn có vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim Tả Kình Thương, mà chẳng cần phải trở thành đồng nghiệp của anh. Tả Kình Thương luôn cho rằng cô không có tế bào lãng mạn, chắc cũng bởi điều này.

Thư Tầm bước tới bên cửa sổ, màn đêm ở Minh Tề bình yên mơ mộng, trên tòa nhà xa xa lấp lánh ánh đèn báo hiệu màu đỏ, thỉnh thoảng có những điểm sáng nhỏ lập lòe trên thân máy bay, từ từ xuyên qua bầu trời đêm, đưa những con người với các mơ ước khác nhau, bay tới phương xa. Đôi khi những việc mà chúng ta làm trái ngược hoàn toàn với giấc mộng trong sâu thẳm trái tim.

Chỉ nguyện “Tuế nguyệt tĩnh hảo, ngã vị lai.”*

Dịch nghĩa: “Tháng năm tĩnh lặng, tôi chưa già,” được lấy ý từ bốn câu: “Dương quang ôn nhiệt, tuế nguyệt tĩnh hảo, nhĩ hoàn bất lai, ngã chẩm cảm lão khứ.” Dịch nghĩa: “Ánh dương ấm áp, tháng năm tĩnh lặng, nếu em chưa tới, sao tôi có thể già đi?” – có nghĩa là tôi yêu em, tôi luôn chờ đợi em, muốn em ở bên tôi tới lúc đầu bạc răng long. Bốn câu thơ ấy lại được cải biên từ tám chữ mà Hồ Lan Thành hứa hẹn với Trương Ái Linh, “Tuế nguyệt tĩnh hảo, hiện thế an ổn.” – Dịch nghĩa: “Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.” – ý rằng đời này chỉ mong được sống bình yên, an ổn. – Dịch từ baidu.

Khi Thư Tầm mở cửa bước ra ngoài, khóe mắt thoáng thấy có một người đang đứng tựa vào tường, còn chưa đợi cô quay đầu, đã nghe anh nói --- “Cô Thư, cô có hứng thú đi ăn tối cùng tôi để thay đổi khẩu vị hay không?”

Không biết Tả Kình Thương đã âm thầm đứng tựa ở cửa phòng làm việc của cô bao lâu, như một con cún lớn. Thư Tầm cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn lạnh mặt: “Tôi ăn cơm chứ không ăn người.”

Hai người họ sóng bước đi, nhưng chẳng hiểu sao càng bước lại càng gần bên nhau, mu bàn tay của anh đã sượt qua cánh tay cô mấy lần, vừa ngứa ngáy vừa nóng bỏng. Không ngờ bây giờ bản thân cô còn nhạy cảm với sự đụng chạm của anh như vậy, tựa như bình cũ rượu mới, tuy cảm giác quen thuộc nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác khác biệt. Trong khi hai người họ đứng đợi thang máy, từ cuối hành lang truyền tới tiếng gọi vừa tha thiết vừa thùy mị --- “Giáo sư Tả!”

Thư Tầm chẳng cần quay lại cũng biết đó là Chúc Minh Nghiên.

“Cô Thư cũng ở đây sao…” Chúc Minh Nghiên bước nhanh tới, cười lấy lệ với Thư Tầm rồi nhìn Tả Kình Thương, ánh mắt vô cùng tình cảm: “Giáo sư Tả, dựa theo kiến nghị của anh, chúng tôi đã tìm ra kẻ tình nghi trong vụ án Thái Hiểu Địch.”

“Chúc mừng.” Tả Kình Thương nhạt nhẽo đáp.

“Anh…” Chúc Minh Nghiên hơi do dự, dường như muốn nói lại thôi.

“Giờ tôi không chịu trách nhiệm điều tra vụ án Thái Hiểu Địch nữa.” Vụ án đơn giản như vậy, Tả Kình Thương sẽ chẳng phí thời gian theo dõi làm gì.

“Nhưng giáo sư Tả, anh luôn có khả năng chỉ ra sai lầm, cho nên, tôi muốn… muốn mời anh một bữa cơm, mong anh chỉ dạy thêm một chút….”

Thư Tầm vô cảm bước vào thang máy, ai kia còn đang được người đẹp mời mọc, xem ra xác suất phải ăn cơm một mình của cô tối nay rất lớn. Cho dù là người phóng khoáng, thấy Chúc Minh Nghiên nhiệt tình theo đuổi Tả Kình Thương như vậy, trong lòng Thư Tầm cũng đã thấy buồn bực, cộng thêm sự bế tắc trong khi điều tra khiến cô bỗng có cảm giác “Mình là người thừa,” không thể phủ nhận, cảm giác này vô cùng đáng ghét.

Khi một cô bé thích một người đàn ông, đều trở nên dũng cảm đến mức khó tin, loại dũng cảm này vừa bắt nguồn từ sự thúc đẩy của hóc môn, vừa bắt nguồn từ chỉ số thông minh xuống thấp. Khi học đại học, Thư Tầm có một người bạn cùng phòng tên là Ngạn Ngạn, xét về điều kiện gia đình dung mạo đều rất nổi bật, vậy mà cứ khăng khắng nhất kiến chung tình với một tên con trai trăng hoa, đến Thư Tầm là người ít hóng chuyện mà còn biết tên kia có bảy người bạn gãi cũ trong ba năm. Ngạn Ngạn nói rằng cô ấy có thể trở thành người bạn gái cuối cùng của hắn ta, còn chẳng thèm để ý việc đến học phí của tên kia cũng phải đi vay mượn. Ngạn Ngạn viết trong nhật ký, “Cho dù có thế nào chăng nữa, tôi vẫn muốn bước cùng anh ấy, tới một ngày không thể bước tiếp nữa.” Sau đó, nghe nói tên đó được Ngạn Ngạn giúp đỡ trả hết học phí, học xong bước ra đời, sau đó quen một “bà xã” trong game online rồi cao chạy xa bay. Ngạn Ngạn ước mong có thể cùng người yêu bước tiếp trên đường đời, nhưng người ta chưa chắc đã muốn cầm tay cô cùng sánh bước.

Khiến người ta hả lòng hả dạ chính là, sau này Ngạn Ngạn lấy được một người chồng tốt, đi làm theo kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mỗi khi chồng cô ấy rảnh rỗi đều đưa cô ấy đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Còn tên con trai trăng hoa kia lại tìm được một “bã xã” cũng đáng thất vọng y như hắn ta, không tìm được việc làm, lại sinh một cô con gái bị bệnh tim bẩm sinh, tên đó nhảy việc khắp nơi mà vẫn không nuôi nổi gia đình, sống càng ngày càng khó khăn. Mỗi khi mọi người nhắc tới chuyện này, đều nói nếu tên con trai nọ chịu quay đầu ở bên Ngạn Ngạn, cuộc sống có lẽ cũng không khổ sở đến thế. Nhưng Thư Tầm lại không nghĩ vậy, cho dù tên ấy có quay đầu, chưa chắc Ngạn Ngạn đã chọn hắn.

Cột mốc để xác định con người ta đã trưởng thành, đó chính là biết lựa chọn tương lai của bản thân một cách lý trí.

Nếu như Chúc Minh Nghiên có thể ở bên Tả Kình Thương như ước nguyện, vậy tương lại cô ta sẽ phải đối mặt với một người đàn ông cuồng công việc, công tư phân minh, suốt ngay đi công tác khắp nước, còn hay bị kẻ xấu đe dọa, rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, cô ta có chịu nổi không?

Chắc chỉ có mình chịu nổi. Thư Tầm lập dị nghĩ thầm.

Thư Tầm bước khỏi trụ sở của chi đội điều tra hình sự, đi tới trạm xe buýt. Cô đã lưu tư liệu về “Vụ án ruy băng giết người hàng loạt” vào USB, định xem lại sau khi về khách sạn, mong rằng có thể tìm được manh mối quan trọng nào đó.

Bất chợt, khuỷu tay trái của Thư Tầm bị ai đó nắm chặt kéo về phía sau, cô đề phòng nhấc tay phải, chuẩn bị cho người đứng sau một cái tát bất cứ lúc nào.

“Chẳng lẽ chỉ năm phút thôi mà em cũng không muốn đợi anh sao?” Tả Kình Thương nhìn cô, trong sự tức giận dường như còn thoáng chút bất đắc dĩ: “Từ chối cũng mất thời gian.”

Thư Tầm không biết bản thân cô làm sao nữa, hai giọt nước mắt bất chợt lăn ra từ đáy mắt, là sự tủi thân sau ghen tuông cùng cực, hay là sự sốt ruột vì không cam lòng? Cô muốn giả vờ lạnh lùng, nhưng dù sao cũng là một cô gái mới hai mươi lăm, lê quý đônn hai mươi sáu tuổi, đi theo Tả Kình Thương vất vả đường xa tới Minh Tề, vụ án không có thêm manh mối, Tả Kình Thương lại dường như bị người đẹp khác cướp mất, vừa rồi còn nghiêm khắc nhìn cô như thế, làm sao có thể bình tĩnh được? Thế là tính trẻ con bùng nổ, trên đường lớn người đi người đến, khóc như bị ai bắt nạt, nước mắt cứ rơi xuống từng giọt từng giọt.

Tả Kình Thương đã từng thấy cô khóc được mấy lần? Nghĩ kỹ lại thì Thư Tầm rất kiên cường, năm ấy ông nội cô qua đời, cô khóc một trận, sau đó cho dù em trai bị bắt, cô cũng chưa từng rơi lệ trước mặt anh.

Chiêu khóc lóc này của phụ nữ, cho dù vô tình hay cố ý, thì đối với người đàn ông yêu cô ấy, cũng quả thực là một đòn chí mạng.

Tả Kình Thương nhíu chặt mi, kéo cô, gọi một chiếc taxi lại rồi cho ngồi vào ghế sau, bản thân ngồi xuống cạnh cô, ôm cô, sau khi nói địa chỉ với người lái xe thì nghiêm mặt, mím môi, ngón trỏ không ngừng gõ gõ xuống đầu gối đầy bất an, nhịp điệu kỳ là như người đánh trống, rõ ràng rơi vào trạng thái suy nghĩ không lý trí.

Thư Tầm bị gió tạt một hồi, cũng bình tĩnh lại, cô thầm cười bản thân không giữ được sự tỉnh táo, vội vàng lau nước mắt trên mặt.

“… Anh sai rồi.”

Hả?

Gì thế này?

Thư Tầm quay ra nhìn Tả Kình Thương, thấy anh đang nhìn mình chăm chú, vẻ mặt bối rối, nhìn như đang thành tâm xin lỗi, khiến cô cảm thấy, anh quả thực đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng, còn mình thực sự đã chịu tủi thân. Thư Tầm bèn cố ý hỏi: “Anh sai ở đâu?”

Sau khi nghe hai người nói chuyện, người lái xe không chỉ mỉm cười, còn tốt bụng bật nhỏ tiếng đài radio. Trên weibo có viết, ba vấn đề lớn của phụ nữ khi yêu đó là “Anh ở đâu? Với ai? Mấy giờ thì về?”, ba vấn đề lớn của người đàn ông khi yêu đó là “Tại sao cô ấy tức giận? Tại sao cô ấy lại tức giận nữa? Tại sao cô ấy vẫn còn tức giận?” Trên thế giới có vô vàn loại người, đủ loại nghề nghiệp đủ loại thân phận, cho dù bạn có là ai, nhưng trong mắt người lạ, bạn cũng chỉ là một cặp đôi đang yêu bình thường mà thôi.

“Thứ nhất, khi nói về việc hung thủ gây án trên xe, anh đã nói một số giải thích của em rất nông cạn; thứ hai, anh tỏ ra khinh thường chuyên môn của em và kết luận rằng chuyên môn của em xuất phát từ sự chủ quan không lý trí; thứ ba, anh từ chối lời mời của người phụ nữ khác không đủ nhanh chóng.” Tả Kình Thương bình tĩnh trả lời, mạch lạc rõ ràng, có câu nói đúng nỗi lòng Thư Tầm, nhưng có câu lại hoàn toàn trật lất.

Cho dù bản thân Thư Tầm có ý thức được hay không, thì rõ ràng việc cô mất bình tĩnh đều do mấy ngày nay phải trơ mắt nhìn Chúc Minh Nghiên quấn quýt lấy Tả Kình Thương, ghen tuông nhưng lại không để lộ trước mặt mọi người, còn phải lừa mình dối người rằng “Mình chẳng thèm quan tâm.”

“Thứ tư…”

Lại còn thứ tư nữa.Thư Tầm im lặng, nghe anh phân tích tiếp.

“Trong khi đang làm việc, anh luôn giữ khoảng cách với em, che giấu mối quan hệ của chúng ta, như thế là không tôn trọng và không có trách nhiệm với em, còn phủ định khả năng của em; thứ năm…." Người nói năng hùng hồn như anh mà cũng có lúc nghẹn lời.

Chẳng qua anh chỉ cố đưa ra tất cả các đáp án trong mọi trường hợp mà anh nghĩ đến, để người chấm thi tự chọn, thảo nào từ nhỏ anh đã học giỏi như vậy.

Nhớ tới ngày trước, khi hai người ở bên nhau, họ cũng ít khi giận dỗi, tuy Tả Kình Thương rất bận, nhưng rất tốt với cô, Thư Tầm cũng không phải loại con gái cả ngày chẳng có việc gì làm, chỉ thích gây sự, nên cho dù trong lòng cũng hơi giận anh, nhưng dỗi một lúc, ngủ một giấc là hết. Quan trọng hơn là, cô luôn nhân nhượng và dung túng người đàn ông mà mình thương.

“Anh muốn đưa em đi đâu?” Thư Tầm chỉ giận dỗi một lát rồi thôi, không nghe rõ địa chỉ mà anh nói với người lái xe khi mới lên xe.

“Một nhà hàng cơm Hồ Nam.” Lúc nãy anh lỡ nói chuyện lâu hơn với Chúc Minh Nghiên một lúc, đều là vì tiện thể hỏi cô ta, nhà hàng cơm Hồ Nam ngon nhất Minh Tề ở chỗ nào.

“Cay lắm.” Thư Tầm quay đầu ra chỗ khác.

Tả Kình Thương thấy cô đã bình thường trở lại , thở phào nhẹ nhõm, “Em thích là được.”

“Không thích.” Thư Tầm cố ý hoạnh họe nói.

“Vậy em nói xem mình nên đi đâu bây giờ?” Tả Kình Thương khiêm tốn xin chỉ bảo, còn ôm cô, để nửa người cô đều tựa vào ngực anh.

“Lúc nãy anh đã tổng kết bản thân mắc phải bốn sai lầm, nhưng ngoài việc mời em ra ngoài ăn cơm, có thứ gì khác bồi thường không?” Thư Tầm hoạnh họe.

“Thứ nhất…”

Lại nữa rồi… Thư Tầm ngồi thẳng, rửa tai lắng nghe.

“Trừ khi em cực kỳ sai lầm, không thì anh sẽ không bao giờ chỉ ra trước mặt mọi người; thứ hai, Lê quý đônn anh sẽ tôn trọng chuyên môn của em, lúc cần thiết, thậm chí anh có thể tâng bốc nó; thứ ba, anh sẽ công khai quan hệ của chúng ta vào thời điểm thích hợp; thứ tư…”

“Anh thử tâng bốc xem nào.” Thư Tầm vẫn không tin, người kiêu ngạo như anh, thực sự có thể tâng bốc người khác ư?

“Ngành tâm lý học tội phạm của em…” Tả Kình Thương ngẩng đầu, ngẫm nghĩ vô cùng cẩn trọng, sau khi tổ hợp, chọn lọc và trau chuốt rất nhiều từ ngữ hoa lệ, rốt cuộc nói ra một cách kiên định… “Không tồi.”

Ôi đúng là một lần bỏ qua nguyên tắc, tâng bốc ghê gớm quá cơ.

“Ngoài ra, anh sẽ bồi thường bằng thứ khác cho em.” Tả Kình Thương thần bí nói, như thể cất giấu trứng màu ngày hội.

Thư Tầm gật đầu: “Mỏi mắt chờ mong.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play