Nghe lời Thu Diệp nói, trong nội tâm Lam Linh sinh ra một trận ngầm bực, Yến Kinh Hàn không phải là không để cho nữ nhân đến gần hắn trong vòng ba thước sao? Vậy làm sao hắn lại chủ động đến gần nàng giúp nàng đắp khăn voan đỏ? Làm sao hắn lại cố gắng ôm nàng nhập động phòng? Và tại sao hắn phải tự mình thăm dò mạch của nàng? Đây là hắn đang ủy khuất chính mình để diễn trò cho người khác xem?

Lam Linh còn nhớ rất tinh tường lời Yến Kinh Hàn đã nói hắn chỉ ủy khuất người khác, vốn sẽ không ủy khuất chính mình, vậy mà những thứ cử động này của hắn lại ngụ ý như thế nào đây?

Lam Linh không cách nào hiểu thấu đáo được cử động mang theo dụng ý trái ngược lẽ thường củaYến Kinh Hàn này, nhưng ít ra nàng biết rõ hắn là một nam nhân lãnh khốc vô tình sâu không lường được, đối với loại nam nhân này, chỉ cần hắn không chọc nàng, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn, nàng cũng không muốn chọc một cái phiền toái lớn ở trên người.

Thu Diệp mặc dù cũng rất không hiểu tại sao Hàn vương gia lại phá lệ đối với tiểu thư nhà mình, nhưng nàng lại cảm thấy tiểu thư nhà mình tiểu thư đã là vương phi của hắn rồi, việc hắn đối với tiểu thư nhà mình cùng người khác bất đồng cũng là chuyện đương nhiên .

"Thu Diệp, theo lời ngươi nói như vậy, trước khi ta chưa có vào phủ, bên trong vương phủ này hẳn là không có những nữ nhân khác đi?" Lam Linh suy đoán nói.

"Chuyện này nô tì không rõ lắm." Thu Diệp tự nhiên hiểu được ý tứ của tiểu thư nhà mình, do dự một chút còn nói tiếp: "Năm ngoái thời điểm Hoàng thượng tuyển chọn, nô tỳ có nghe nói Hoàng thượng còn đưa cho vương gia hai mỹ nhân, về sau, cũng không còn tin tức của hai mỹ nhân này, nô tỳ không biết hai mỹ nhân có ở trong phủ hay không."

Tuyển chọn, Lam Linh vẫn biết, cùng với tuyển tú không khác nhau lắm, nói trắng ra chính là để cho hoàng đế chọn cô nương xinh đẹp để làm cho hậu cung của mình thêm phong phú, vận khí tốt, được coi trọng thành phi thành tần, vận khí kém một chút thì bị đưa sang dòng dõi con em, kém một chút nữa thì ở lại trong cung làm cung nữ.

"Ta biết rồi." Lam Linh cười cười, kỳ thật Lam Linh cũng chỉ là thuận miệng hỏi, Yến Kinh Hàn thích nam nhân cũng tốt, có nữ nhân khác cũng được, cái này đối với nàng mà nói đều là chuyện râu ria, nàng thật không nghĩ là cả đời ở lại chỗ này, đợi sau khi nàng ngâm qua Huyền Băng đầm, bảo vệ được mạng nhỏ, đó chính là lúc nàng rời đi.

Nghĩ tới đây, Lam Linh thế mới ý thức được nàng còn chưa biết hôm nay là ngày nào, vội vàng hỏi tiếp: "Thu Diệp, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

"Mùng sáu tháng ba." Thu Diệp vội vàng đáp, đồng thời cảm thấy tiểu thư nhà mình kỳ thật cũng rất đáng thương, ngày đại hôn thế nhưng lại bị mất trí nhớ, ngay cả hôm nay là ngày mấy tháng mấy cũng đều không nhớ rõ.

Mùng sáu tháng ba, Lam Linh mặc niệm một câu, nàng còn nhớ tinh tường nữ tử kia nói cho nàng biết là nàng nhất định phải ngâm trong đàm Huyền Băng mười lăm ngày trước khi đi, xem ra thời gian nàng có nhiều nhất cũng chỉ có tám ngày, mà việc đầu tiên nàng phải làm chính là tìm được vị trí của đầm Huyền Băng tại bên trong phủ, hỏi Thu Diệp, nàng khẳng định không biết, nếu là hỏi những thị vệ của Yến Kinh Hàn, khẳng định lại sẽ dẫn tới Yến Kinh Hàn hoài nghi.

Lam Linh âm thầm suy tư, lúc này đột nhiên nghĩ đến Hắc Phong đối với nàng mới quen mà đã thân, trong nội tâm lập tức vui mừng, Hắc Phong này nếu là chó cưng của Yến Kinh Hàn, vậy nó đã đi theo Yến Kinh Hàn qua đầm Huyền Băng rồi, nếu nó biết rõ, vậy khiến cho nó mang nàng đi không được sao? Hơn nữa Hắc Phong giống như là cũng ở trong viện tử này, đây cũng càng thêm cung cấp lợi ích cho nàng.

Sau đó, Lam Linh lại hỏi chuyện tình với danh tiếng Thượng Quan Vân Thụy cùng Mộ Dung Tiếu Trần một chút, Thu Diệp đem những điều nàng nghe nói đều nói hết với Lam Linh một lần, đồng thời lại đem những chuyện tình nàng nghe nói trong kinh thành ở giới hiển quý mọi người đều biết cũng đều nói hết với Lam Linh, đương nhiên là trừ Lam Xảo Phượng cùng Yến Minh Hiên, Thu Diệp không dám tùy tiện nói ra chuyện của bọn họ.

Đến đây, Lam Linh đối với một vài nhân vật lớn giới thượng lưu ở trong kinh thành Đông Sở có một ấn tượng nguyên tắc, thời gian cũng đã nhoáng một cái đến giờ Dậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play