Editor: An Kin

"Không được, ta còn chưa ăn no." Yến Kinh Hàn nói xong môi mỏng nhanh chóng ép xuống.

Một phen ***, Yến Kinh Hàn cuối cùng vừa lòng thỏa mãn, đem Lam Linh kéo lên, cũng không gây khó xử nàng.

Lam Linh hung hăng trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn một cái, đem toàn bộ đùi gà ném cho hắn, liền không để ý tới nữa hắn, ăn thịt gà trong tay.

Yến Kinh Hàn tâm tình sung sướng, nhìn vẻ đỏ mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn Lam Linh chưa biến mất, mắt phượng trung nhanh chóng xẹt qua một tia vui vẻ.

Chờ Lam Linh ăn xong, Yến Kinh Hàn cũng không trì hoãn nữa, mang thừa dịp lúc ban đêm đưa Lam Linh trở về kinh thành.

Bởi vì vách đá trên Vọng Lạc Sơn, Lam Linh liền để con ngựatrên núi, vì thế, Yến Kinh Hàn liền để nàng ngồi chung cùng hắn trên con Truy phong.

Tốc độ của Truy phong rất nhanh, hơn nữa trời mới vừa đổ mưa đến quá ban đêm, Lam Linh cảm thấy có chút rùng mình khi gió chạm mặt, không khỏi rụt rụt trong lòng Yến Kinh Hàn.

Yến Kinh Hàn tự nhiên cảm nhận được động tác của Lam Linh, nhanh chóng kéo Truy phong lại.

"Lạnh?" một từ vô cùng đơn giản, nhưng Lam Linh lại nghe được một tia hương vị quan tâm.

Lam Linh nhẹ nhàng "Ừ"một tiếng, xoay người chui vào trong lòng Yến Kinh Hàn, ôm thật chặt eo thon của Yến Kinh Hàn, nàng muốn nắm chặtmột chút quan tâm khó có được này của hắn đối với nàng.

"Nàng ngồi phía sau ta đi." Yến Kinh Hàn nói rồi buông lỏng tay ra, kéo Lam Linh từ trong ngực hắn ra.

"Được." Lam Linh cười rồi nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi Yến Kinh Hàn, nắm một cái tay Yến Kinh Hàn, phi thân, ngồi xuống phía sau hắn, hai tay sít sao nắm chặt hông của hắn.

Mặt dính sát sau lưng rắn chắc, Lam Linh đột nhiên cảm thấy dị thường an tâm, cho dù hắn vĩnh viễn sẽ không yêu mình, có thể dựa vàolưng hắn, là một loại cảm giác thỏa mãn.

Cảm giác nhẹ nhàng ôn nhu thoáng qua, nhưng Yến Kinh Hàn còn cảm thấy một loại vui vẻ, không thể phủ nhận, hắn thích Lam Linh chủ động hôn hắn.

Bởi vì trời mới mưa, lại là ban đêm, đường đi cũng không tốt, nên thời điểm Yến Kinh Hàn mang theo Lam Linh về trong phủ, đã là buổi trưa ngày thứ hai.

Trên đường cái người đến người đi, rất nhiều người đều thấy được Hàn vương gia cùng Hàn vương phi cưỡi ngựa vào thành, rối rít kháo nhau không khỏi cho rằng là Hàn vương gia cứu Vương phi trở về.

Trong lòng dân chúng ở Đông sở, Yến Kinh Hàn là một vương gia bách chiến bách thắng, cũng có thể làm cho Nam nhạc cúi đầu xưng thần, còn có thể thu thập không được những tên trộm gà trộm chó? Dân chúng chưa từng hoài nghi việc Vương gia có thể cứu Vương phi, chỉ là không nghĩ tới Vương gia cứu vương phi nhanh như vậy, vì thế, sùng kính củadân chúng đối với Yến Kinh Hàn lại tăng thêm không ít.

Trở về trong phủ, vào Tùng Trúc Viện, Yến Kinh Hàn liền phân phó người chuẩn bị nước, rất nhanh, thùng tắm đựng nước nóng liền được đưa vào phòng.

"Phu quân, ngươi tắm rửa trước đi." Lam Linh tự nhiên cũng muốn tắm rửa, nhưng xem xét Yến Kinh Hàn, còn quyết định cho hắn " ưu tiên nam giới", ai bảo mình đuối lý cơ.

"Giúp ta cởi áo ra." Yến Kinh Hàn thấy Lam Linh đi ra bên ngoài phòng, gọi nàng lại.

"Được." Lam Linh hé miệng cười cười, nàng tựa hồ giác ngộ việc không có hầu hạ hắn..

Lam Linh đi vào cùng Yến Kinh Hàn, giúp hắn cởi đai lưng, cởi quần áo, để qua một bên, xoay người, thấy Yến Kinh Hàn vẫn đứng không nhúc nhích, Lam Linh có chút hồ nghi, nhưng lúc nàng nhìn thấy hạ thân của hắn, thì mới hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng hồng, "Ngươi mau tắm đi." Nói xong, Lam Linh liền muốn rời đi.

"Cùng nhau tắm." Yến Kinh Hàn nhấc cánh tay lên, liền ôm Lam Linh vào trong lòng, không cần giải thích, nhanh chóng giúp nàng cởi quần áo, ôm nàng vào thùng tắm.

Về mặt tâm lý, lần này cùng lần trước đương nhiên không thể so sánh, mặc dù Lam Linh không tự nguyện lắm, nhưng chủ yếu là do ngượng ngùng, chứ không phải tâm lý kháng cự.

Mà Yến Kinh Hàn hoàn toàn thích xem khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Linh nhuộm hồng, mỗi lúc như này, Yến Kinh Hàn đều có một cảm giác muốn ngừng mà không được.

Hiển nhiên, lần tắm uyên ương này lâu hơn nhiều so với lần trước, chờ đến lúc Yến Kinh Hàn đem Lam Linh ôm *, Lam Linh trong nháy mắt liền tiến vào mộng đẹp.

Ôm thân thể mềm mại như không có xương, nhìn bộ dáng ngọt ngào của người trong ngực, ánh mắt Yến Kinh Hàn sớm đã không hề lạnh như băng, thậm chí hắn còn đã quên mất mình từng xem nàng như rắn rết.

Trong nội tâm Yến Kinh Hàn đột nhiên có quyết định, nếu nàng thật sự như chính nàng nói sẽ không nghe theo sai sử của Lam Xảo Phượng, như vậy, vô luận phát sinh chuyện gì, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn!

Chờ khi Lam Linh tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là một mảnh hoàng hôn, trong phòng cũng không đốt đèn, khắp nơi tối đen như mực.

Ôm ấp ấm áp, Lam Linh biết rõ Yến Kinh Hàn vẫn còn ở bên cạnh nàng, mặc dù tỉnh, nhưng Lam Linh cũng không suy nghĩ mà ôm eo Yến Kinh Hàn, chui chui trong lòng, lười biếng giống như con mèo nhỏ.

Cảm nhận được động tác của người trong ngực, Yến Kinh Hàn trong nháy mắt mở mắt, buộc chặt cánh tay, thanh âm khàn khàn lại vô cùng mê hoặc vang lên, "Như thế nào? Lúc tắm còn chưa thỏa mãn?"

"Đáng ghét." Lam Linh nhẹ nhàng véo Yến Kinh Hàn, vừa nghĩ tới một màn kiều diễm kia, bên tai lập tức phiến hồng.

"Làm sao chán ghét? Ta nhớ lúc ấy bộ dáng ngươi tựa hồ rất thích." môi mỏng Yến Kinh Hàn dán bên tai Lam Linh, một cổ nhiệt khí phả vào lỗ tai Lam Linh.

Lập tức, Lam Linh liền cảm thấy trong thân thể lại xuất hiện cảm giác tê dại, loại cảm giác này không thể nghi ngờ là sung sướng, nhưng thích là thích, cũng không thể nói ra được, Lam Linh có chút ngượng ngùng lúng túng, không nghĩ nhiều liền há mồm cắn nhẹ lên ngực Yến Kinh Hàn, ai bảo hắn nói lung tung, dám cười nhạo nàng.

"Xem ra Vương phi cũng không vừa lòng."

Bị Lam Linh cắn một cái, trong thân thể Yến Kinh Hàn lập tức xuất hiện một dòng điện chạy qua, đồng thời cũng tìm được một cái cớ.

"Không có..."

Chờ Lam Linh phát hiện thời điểm "Uy hiếp" thì đã quá muộn rồi, người nào đó tự nhiên sẽ không cho nàng một cơ hội cự tuyệt.

Không biết qua bao lâu, chờ Lam Linh lại một lần nữa dùng tay trấn anngười nào đó thật tốt, Lam Linh không thể không hoài nghi tâm tình nàng phát sinh biến hóa, đồng thời, tâm tình Yến Kinh Hàn cũng phát sinh biến hóa.

Vốn dĩ, nàng không muốn cho hắn, Yến Kinh Hàn là một nam nhân chân chính, hắn không miễn cưỡng nàng, chuyện này là quá khứ, nhưng bây giờ, nàng nguyện ý đem mình giao cho hắn, nhưng hắn vẫn không cần, Lam Linh không hiểu tại sao hắn phải làm như vậy, chẳng lẽ sự thay đổi của nàng làm cho hắn cảm thấy bất an sao?

Lam Linh biết rõ thân phận của nàng vĩnh viễn là một vấn đề không thể nào xem nhẹ, muốn cho hắn tín nhiệm nàng, khẳng định không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng nàng tin tưởng sẽ có một ngày.

"Phu quân, ta đói bụng." Lam Linh cọ xát mặt trên ngực Yến Kinh Hàn, ôn nhu nói.

"Đứng dậy đi." Yến Kinh Hàn không khỏi căng thẳng, chặn lại, nói, hắn lo lắng nếu tiếp tục như vậy nữa lại bị nàng cọ đến mức phát hỏa.

"Được."

Lam tướng phủ

Hôm qua Lam Ngọc từ chỗ thái y biết được, chỗ kia của hắn bị người khác tác động từ bên ngoài, Lam Ngọc lập tức liền nghĩ đến buổi tối không nhớ được gì đó, lúc ấy vừa muốn lóc từng miếng thịt đem Lam Linh ăn tươi nuốt sống.

Lam Ngọc chắc chắn chuyện này nhất định do Lam Linh làm, ngoại trừ nàng, không thể nào lại có người khác.

Lam Ngọc đương nhiên cũng biết chuyện Lam Linh bị bắt nhưng hắn không hy vọng nàng chết. Đối với hắn, nếu như nàng chết, mối thù này liền vĩnh viễn không báo được nữa, chỉ có nàng còn sống trở về, hắn có thể đòi lại từ trên người của nàng nghìn lần vạn lần.

Hôm nay biết được Lam Linh bình yên vô sự, Lam Ngọc lại có chút không cam lòng, như thế nào mà nàng có thể bình yên vô sự trở lại? Nàng lớn lên một bộ hồng nhan họa thủy, vì sao không bị những người kia làm nhục? Chẳng lẽ những người kia đều không phải là nam nhân?

Lam Ngọc ngồi trên ghế, mắt lộ ra một loại dã thú hung tàn, Lam Linh nếu đã dám phế hắn, vậy hắn nhất định phải phá hủy nàng. Nàng không phải có dáng vẻ lớn lên nhận người mắt sao? Vậy hắn liền làm cho nàng ở trước mặt mọi người biến thành tàn hoa bại liễu, chỉ có như vậy, mới có thể giải hắn mối hận trong lòng!

Bất quá Lam Ngọc cũng biết chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, Lam Linh là người của thái hậu cô cô, lại ở bên trong phủ Yến Kinh Hàn, động vào nàng cũng không dễ dàng, nhưng Lam Ngọc tin tưởng ở trên đời này không có chuyện gì mà hắn không làm được, hắn nhất định có thể tìm được cơ hội phá hủy nàng!

Lúc này thanh âm Hoàng Ngạc vang lên ngoài phòng, "Công tử?"

"Vào đi”

Mấy ngày nay Lam Ngọc đêm không thể ngủ say giấc, một mặt đối với Lam Linh hận thấu xương, về phương diện khác lại không cam lòng việc hắn thật sự bị phế, hắn tin tưởng nhất định còn có cao nhân có thể làm cho hắn oai phong trở lại, vì thế, Lam Ngọc liền sai Hoàng Ngạc âm thầm hỏi thăm trong dân gian có vị thần y nào có thể chữa trị mệnh căn của hắn hay không.

Hoàng Ngạc nhanh chóng vào gian phòng, trên tay vẫn quấn băng.

"Công tử, cuối cùng thuộc hạ tìm được một người, hắn nhất định có thể chữa cho công tử thật tốt." Hoàng Ngạc vội vàng mở miệng, càng muốn lập công chuộc tội, dù sao đêm đó cũng là sơ sẩy của mình mới để cho công tử nhà mình bị người ta lừa.

Lam Ngọc vừa nghe, lập tức vui mừng nhướng mày, chặn lại nói: "Mau nói, hắn là ai?"

"Hồi công tử, thuộc hạ nghe người ta nói, Vô Ưu Cung cung chủ chẳng những võ nghệ bí hiểm, hơn nữa y thuật không ai sánh bằng, chỉ cần hắn nguyện ý, người chết cũng có thể biến thành người sống, lại càng không cần phải nói đến chút bệnh này của công tử, cho nên thuộc hạ cảm thấy công tử không cần quá lo lắng, chỉ cần mời Vô Ưu Cung cung chủ đến chữa trị, ngài nhất định có thể lại giương hùng phong!"

Vì muốn cho Lam Ngọc niềm vui, Hoàng Ngạc hận không thể đem Vô Ưu Cung cung chủ nói thành thần tiên trên trời, chỉ cần hắn có thể tới xem bệnh Lam Ngọc, Lam Ngọc định có thể thuốc đến bệnh trừ.

"Vô Ưu Cung cung chủ? Hắn có lợi hại như vậy?" Lam Ngọc đối với môn phái trên giang hồ cũng không phải là hiểu rõ lắm. Hắn đã nghe nói qua về Vô Ưu Cung, nhưng cũng không biết Vô Ưu Cung cung chủ có bản lĩnh lớn như vậy.

"Công tử, điểm này ngài cứ việc yên tâm, chỗ lợi hại này của Vô Ưu Cung cung chủ cũng không phải là một hai người thổi phồng, khắp thiên hạ dân chúng cũng biết, chỉ có Vô Ưu Cung cung chủ không nghĩ cứu người, chứ không có chuyện không cứu được người." Hoàng Ngạc không ngừng cố gắng, rất sợ Lam Ngọc không tin hắn, lời nói về sau của hắn đều là thật, tin đồn trong dân gian là như vậy.

"Đã như vậy, có thể tìm hắn ở đâu?" Nghe Hoàng Ngạc nói như vậy, Lam Ngọc cảm thấy khả năng Vô Ưu Cung cung chủ này thực có chỗ hơn người, nếu như vậy, liền để hắn đến xem cho mình một chút cũng không sao, nói không chừng hắn thực có biện pháp chữa trị tật bệnh này của hắn

"Vô Ưu Cung cung chủ từ trước đến nay hành tung bất định, trừ người của Vô Ưu Cung, không ai biết hắn ở nơi nào, bất quá thuộc hạ biết vài địa bàn của Vô Ưu Cung, thuộc hạ nghĩ phái người tới chỗ đó hỏi thăm, mới có thể nghe được tin tức của cung chủ bọn họ."

Lam Ngọc biết rõ cao nhân từ trước đến nay đều thần bí, liền đồng ý đề nghị của Hoàng Ngạc,lập tức cho Hoàng Ngạc đi làm chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play