“Phải, chỗ này, nhìn cậu rất rõ, tôi đã đứng đây 3 tiếng đồng hồ, chỉ để đợi cậu quay lại”. – nó nghĩ

Tuy là vậy, nhưng nó lại trả lời tin nhắn của Bối là nó đùa thôi. Nó chả biết thừa con người hắn, nói nhưng chẳng tính toán trước sau gì cả, ngủ kiểu gì mà rep lại tin nhắn nhanh thế? Nhưng hắn nói vậy, chắc hắn tâm trạng không tốt không muốn gặp ai, nhưng nó lo cho hắn quá, phải làm sao? Đôi chân cứ ngập ngừng, nửa muốn đi, nửa muốn đứng nhìn. 

Hắn thở phào, ngập ngừng mãi mới trả lời, chẳng biết hắn suy nghĩ gì nữa. 

“- Vậy cậu ngủ đi, muộn rồi!”

Chưa kịp gửi xong tin nhắn thì đã có tiếng nói đằng sau lưng

- Tớ lỡ đến đây mất rồi! 

Hắn quay lại phía sau. Nó đã đưng phía sau, với khuôn mặt đượm buồn, khóe môi cong xuống. Nhìn bộ dạng Gia Lạc lúc này, hắn không nỡ nói gì cả.

- Có chuyện gì?

Nó lần tiến tại ngồi cùng hắn, mái tóc để xõa thoảng mùi oải hương làm mê lòng bất kì chàng trai nào bên cạnh. Hắn không ngoại lện, nhưng vừa hồi chiều, hắn tự hứa bản thân không để ý nó nữa, nên bây giờ, không lý nào lại vì chút hương thơm cỏn con mà phá vỡ quy tắc. Hắn đã từng lạnh lùng cơ mà, trước khi nó xuất hiện ấy!

- Tớ, mang kem cho cậu, chiều tớ làm kem cho mấy đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi, mọi người được ăn hết rồi con cậu thì chưa. Nên….. – Nó nói rồi đưa hộp kem tròn tròn cho hắn

Hắn cầm trên tay, đứng dậy.

- Cảm ơn!... – Hắn nói rồi lững thững đi về khu kí túc xá

Hắn cầm hộp kem lạnh trên tay, nó cho hắn kem ấy, cảm động không? Nhưng mà so với những lời nói cứa tim hồi sáng vẫn chưa thấm vào đâu đâu. Đang dềnh dàng trước cửa phòng thì đột nhiên trong phòng có tiếng hét

- Hắc… Mày giết nó đi… nó sắp đánh chết tao rồi…. Ựa…. – Tiếng ông Bạch nhà ta không lẫn vào đâu được

- Tay tao 

bị khóa rồi, chết… tránh ra… mau không nó nổ bom thì chết cả lút bây giờ! – Giọng Hắc

Hạo Bối bên ngoài nghe giật cả mình, vội vàng phá cửa đến huỳnh một cái, chạy như điên vào trong phòng khách, thấy hai thằng đang ngồi chồm hỗm chơi điện tử. Đôi tay buông xuôi với ánh mắt bất lực. Không biết phải làm gì. Hắc và Bạch quay lại ngơ ngác, ánh mắt khó hiểu nhìn Bối chằm chằm trước sự xuất hiện hoành tráng sau một ngày mất dạng ấy. Các phòng khác không hiểu chuyện gì cũng chạy ra ngó.

- Nhìn gì! Không có chuyện gì đâu, chúng tôi đang bắt chuột thôi! – Hạo Bối nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại

Rồi sau đó, đi vào trong phòng khách, nhìn hai thằng bằng con mắt hình viên đạn.

- Anh hôm nay ăn no nên phải vận động cho đỡ béo phì à? – Bạch nhi còn nhe nhởn trêu Hạo Bối

- Hừ, nếu không phải chúng mày kêu la thảm thiết thì tao có lao cái rầm vào cửa thế không? – Hạo Bối bực mình đặt bịch hộp kem xuống.

- Ăn gì chưa? – Hắc hỏi

- Rồi… Tao đi ngủ đây! Kem đấy, đứa nào ăn thì ăn… - Hạo Bối nói rồi leo lên giường

Bạch nhi, thấy đồ ăn, mắt sáng trưng như đèn ô tô, lao đến, lấy thìa. Là kem dâu, chẳng phải là loại Hạo Bối thích ăn nhất hay sao? Hắn không ăn, chỉ có thể là chưa mở hộp ra, đồ ngon thế này, hắn mà biết, kiểu gì cũng cướp lại ăn hết.

“- Ta còn thông minh lắm, xuống dưới bếp ăn”. 

- Hắc, ăn không? – Bạch nhi hỏi

- Tao không… tao đi ngủ đây!

Bạch nhi rón rén nhanh nhảu bê hộp kem xuống cái bếp nhỏ ăn, xúc miếng đầu tiên, kem mát lạnh, tan dần trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt của dâu hòa quyện với béo béo của kem sữa làm ngây ngất. Như này, ăn vài hộp cũng không chán. Mùi vị đặc biệt quá, chỉ có thể là kem tự làm thôi. Không biết hắn đã lấy đâu ra kem ngon như này? Mà lại không ăn cơ chữ, chắc mai bão mất!

Hạo Bối nằm ở trên giường, chả ngủ được gì cả, lộn đi lộn lại, tự nhiên thấy hương dâu thoang thoảng bốc ra. Gặp đúng sở trường, hắn ta vùng dậy, lần theo dấu vết. Đến cửa bếp, thấy Bạch nhi đang rón rén, nhẹ nhàng xúc từng miếng kem dâu lên miệng rồi nhắm mắt xuýt xoa. Trong lòng Hạo Bối, một ngọn lửa bốc lên nghi ngút, thằng chó Bạch nhi, dám ăn hết kem dâu một mình, biết là ta thích dâu mà không bảo một câu. Thằng này, … Hừm…

Hạo Bối chạy đến, giằng lấy thìa, xúc ăn. Bạch nhi mặt đần thối đần nát, cố nuốt miếng kem ngon còn vướng ở cổ. Tên này, đúng là không thể coi thường mà. Bạch đã phải chạy xuống tận bếp để ăn rồi thế mà hắn vẫn phát hiện ra. Múi thính hơn cả mũi chó nghiệp vụ. Đáng ra Hạo Bối phải vào học khoa gỡ bom mìn chứ nhỉ? Nhưng mà không phải để phá bom mà chỉ cần đánh hơi thôi, có phải đỡ tốn mất một con chó không? Bạch nhi vừa nghĩ vừa cười, đến lúc tỉnh ngộ ra thì hộp kem đã sạch bách, không chừa lại một tí cặn nào.

- Ơ… kem? Hết rồi à? – Mặt Bạch nhi chuyển dần sang mếu máo

- Ờ…. Của tao, tao thích ăn đấy, mày ăn nửa hộp rồi còn đòi gì nữa? 

Hắn nói, lấy tay quẹt miệng, lại phải đi đánh răng. Hắn vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa nghĩ. Thực sự, kem cũng đã ăn rồi. Tóm lại, hắn vẫn không thể làm ngơ được. Hắn chưa bao giờ thấy mình bất lực thế này. Tại sao chỉ vì hộp kem mà có thể làm lay động ý chí cơ chứ? Cứ thế này, thì đến bao giờ hắn mới củng cố được địa vị? Nhưng phải công nhận kem ngon quá! Cứ nghĩ đến cái cảnh nó đem kem cho hắn khi trời khuya, đã cảm động chết người rồi…

Thôi có gì mai tính, giờ đi ngủ đã, mai lại thứ hai mới chết chứ, cơ mà thi xong rồi, mai ra lớp chơi thôi, chả phải học, đúng là không có gì quý hơn độc lập tự do!

Khi hắn đang ngon giấc thì ở bên kí túc xá nữ đối diện, một cô gái vẫn đang ngồi bên ánh ánh ngủ, mơ màng suy nghĩ. Nó, hôm nay thực sự đã có một ngày vui nhưng chưa trọn vẹn.

Những giây phút bên đám trẻ thực sự quá hạnh phúc, quên đi những buồn phiền nhiều ngày qua. Mọi người cười nói vui vẻ, nhưng khi hắn đi, bất giác đôi mắt nó nhìn theo, đượm buồn. Cảm giác ấy, có thể miêu tả bằng một từ là tiếc nuối. Nó không biết mọi thứ đã đi quá giới hạn của một tình bạn hay chưa, chỉ biết là nó thấy hụt hẫng đôi chút thôi! 

Nó không hiểu, thực sự không hiểu. 

Nó đã rất vui với kế hoạch làm kem mà, nó còn chuẩn bị riêng vị dâu cho hắn nữa. Ấy thế mà tên vô tâm ấy bỏ đi không một lý do, làm nó thấy mất hứng. Ngoài việc đứng im nhìn hắn bỏ đi, nó chả biết làm gì. Nó chẳng thiết làm kem gì nữa, vì cái người nó muốn cho ăn nhất, lại đi mất rồi! 

Nhưng sau đó, nó nghĩ lại, hắn không ăn ở đây, nó sẽ mang kem đến tận chỗ cho hắn ăn. Đã lên kế hoạch thì không được bỏ cuộc. Thế là hèn lắm. Nó là ai, Tiểu Gia Lạc nhé!

Vậy là, nó say mê làm những cốc kem ngon tuyệt, có vị táo, vị nho, vi xoài, vị cam, vị kiwi, vị bạc hà nhưng chỉ có duy nhất một cái vị dâu cho ai đó thôi. Mạnh Tường Quân được Gia Lạc làm cho kem thì vui lắm, cười suốt thôi, cô bé này cũng ngọt ngào lắm, y như những hộp kem này ấy! càng làm cho Tường Quân thêm say mê, muốn nắm giữ, muốn trao trọn.

*****

Sáng hôm sau, lớp học thực sự huyên náo, các thầy cô bận nhập điểm, vậy cho nên chúng được tự quản. Hắn y như rằng, đi học muộn

- Bị ghi vào sổ giám thị rồi chứ? – Hắc đến bên miệng thì thầm chúm chím nhưng con mắt thì bắn ra lửa

- Mới một lần mà…. Oáp…. Tao đến là tốt lắm rồi.. Hừ! – Bối nói, còn đang ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối học kì rồi lại còn để bị ghi. Sáng nay được Hắc đến tận giường gọi rồi, lại còn chửi um ti lên, giờ thì tốt rồi, lớp bị trừ điểm rồi.

- Cuối giờ ở lại mà dọn lớp học nhé! – Hắc đến tận bàn, vỗ vai Hạo Bối

Hắn mặt còn úp sùm sụp xuống bàn, mắt còn nhắm dịt lại với nhau.

- Rồi… sao cũng được…. ra đi tao ngủ coi! – Hắn lẩm bẩm

Gia Lạc, ngồi cạnh hắn, tên này, không hôm nào đến lớp là không ngủ. Như lợn đầu thai ấy. Nhưng cứ nhìn hắn thế này… sao mà bình yên quá! Nó càng nhìn hắn hăng hơn….. 

Đôi mắt kia, nhắm lại, hàng mi cong dài khiến con gái cũng ghen tỵ Đôi môi hồng hồng quyến rũ mê hoặc cứ cong lên khiêu khích. Thực sự, muốn cắn. 

- Làm gì mà nhìn khiếp thế? Như muốn ăn thịt người khác ý! – tự dưng hắn mở mắt, nhìn nó chằm chằm

- Hả? ờ… làm gì có chứ!

Nó bối rối quay ra phía cửa sổ. Hắn với nó, được chuyển xuống bàn dưới cùng sát cửa sổ dãy trong, một nơi có thể nói là ồn ào nhất lớp, chứ không yên tĩnh như ngồi bàn hai lúc đầu. Nắng khẽ đa vào ô cửa nhỏ, gió hiu hiu lùa nhẹ mang hương thơm thoang thoảng… Ánh nắng sớm mai thật thích, mơn mởn vờn nhẹ mái tóc xoăn dài của nó, như một thứ trang sức quý giá, vô cùng lộng lẫy. 

- Ờm… Cảm ơn nhé! – Hắn nói

Tuy vẫn nhắm mắt, mặt úp xuống bàn, giọng nói thốt lên hơi ngượng nghịu nhưng lại làm nó cảm thấy vui. Nó thực chất, nghĩ, mình bỏ công sức ra làm hộp kem cũng đáng lắm.

- Không có gì! Ngon chứ? – nó e thẹn hỏi

- Ngon lắm… chưa bao giờ tớ được ăn hộp kem ngon như thế …! – hắn cười

Hắn nói vậy, nó cũng vui lắm, cười toe toét.

Hai người đang mải nhìn nhau thì tên phá đám xuất hiện

- Này… Tiểu Gia Lạc, lần sau có cho gì thì cũng phải cho đều nhé! Tại sao thiên vị Hạo Bối thế? – Bạch nhi đứng trước bàn hai người chống nạnh

Gia Lạc đang lúng túng không biết trả lời thế nào thì Hạo Bối nhanh tay bịt mồm lôi Bạch nhi ra phía cuối lớp

- Tao xin mày, tí tao mua cho mày ba hộp. làm ơn lần sau đừng có phá đám – Hạo Bối trợn mắt

- Tao phá đám gì…? Á à.. biết rồi nhớ, hai anh chị đang… - Bạch nhi đang nói dở thì bị Hạo Bối bịt mồm lại

- Im ngay, ông thì đấm cho quả bay xuống tầng 1 bây giờ…. Biến ra chỗ khác chơi! – Hao Bối lôi thềnh thệch Bạch nhi quảng vào chỗ anh ta

Nhưng ôi thôi, khi hắn quay lại thì thấy Quân kều đang ngồi chỗ hắn và nói chuyện với Gia Lạc. Qua con mắt của hắn, thực chất họ rất tình cảm, mà không, chỉ có Quân kều thôi. Thằng này, lại một thằng Quân nữa. Hắn tự hỏi, liệu mấy thằng tên Quân đều thích nó ư? Nhưng mà bực nhất là nó cũng cứ cười híp hết cả mắt cả mũi vào chứ? Hám giai đến thế là cùng, thằng nào nói chuyện cũng cười nhe nhởn.

Hắn gườm gườm tiến lại bàn mình, xểnh ra một cái là lại nhắng nhít với nhau.

- Đây là chỗ tôi! – hắn nói với Quân kều một cách lạnh lùng

- À… ừ… xin lỗi! – Quân đứng lên, gãi tai ngượng nghịu rồi nhìn Gia Lạc. – Lát nữa mình đợi cậu ở canteen nhé!

- Ừ… hì hì – Mỡ cười

Hắn trông mà ngứa cả mắt. Đúng là loại con gái dễ dãi, thằng nào mới cũng đi. Có ngày bị lừa bán sang Trung Quốc vẫng cười hi hi cũng nên. Hắn đến bực, nói giọng khó chịu

- Đi đâu đấy?

- Ăn trưa! – Nó nhìn hắn cười nhưng thấy hắn cứ gườm gườm nên cũng ngập cái mồm đang rộng đến mang tai của mình lại 

Tại sao nó lại có thể hồn nhiên thế nhỉ,chả bù cho ai đó đang điên cả người. ngứa như rận cắn. Hừ, thằng Quân kều, tao không cho mày toại nguyện đâu.

- Cậu vẫn là osin của tôi đúng không? – Hắn hỏi rất nhẹ nhàng đủ làm cho nó thấy rùng mình

- .. Ừ… Sao thế? – nó linh cảm hắn chuẩn bị cho mình ăn cháo hành rồi

Hắn nghe, mỉm cười,một nụ cười chứa đầy âm mưu hiểm độc, khẽ khàng ngồi sát lại nó, nói nhỏ

- Trưa cậu ở lại dọn vệ sinh phòng học cho tôi nhé! – hắn nói rồi cười to, đứng lên tiến lại chỗ Hắc và Bạch

Nó nghe xong có …. 1…2…3……12 từ, mặt mày xây xẩm, hoa mắt chóng mặt. Tại sao lại đúng lúc này chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play