He hé mở mắt, tia nắng chiếu qua chói chang. Hắn đưa tay lên khẽ dụi mắt, khó nhọc mở mi ra. Một chốn lạ hoắc, mở mắt thao láo nhìn xung quanh. Một căn nhà tranh xập xệ, mà cái này chắc chẳng ai gọi là nhà, phải là túp lều mới đúng. Xà ngang bằng tre đã ngả nâu, ngói lợp bằng rạ và lá cọ to. Nhìn như sắp đổ ấy., trên bức tương đối diện có treo ảnh Bác Hồ, ngay bên dưới là cái đài cát – xét không biết từ thế kỉ nào. Hắn chậm chạp lê ra khỏi chiếc giường, mò mẫm lại cửa. Nhìn ra bên ngòi, có mấy con gà mái mơ chạy ríu rít cùng đàn gà con vàng óng, có con chó già màu đen nằm thườn giữa sân sưởi nắng, có con mèo trắng béo ị vườn vườn quanh chân hắn. Rồi nào cây nhãn, cây bưởi, hoa mười giờ hồng rực một góc sân. 

- Có ai không? – Hắn gọi

- Con dậy rồi à? – Một ông cụ già khoảng 70 tuổi xách chiếc giỏ cùng cái cần câu cá từ sau nhà bước vào sân.

Ông cụ đặt cái giỏ cá, cất cần câu rồi rửa tay chân mặt mũi. Ông mặc chiếc áo nâu đã bạc màu, chiếc quần đen xắn quá đầu gối đóng bết bùn đất, chân tay đen đua, nhăn nheo. Nhưng mắt ông sáng, râu trắng phất phơ, gương mặt hồng hào, phúc hậu, khuôn miệng móm mém cười. Hắn thấy thân thương lắm… Cụ làm hắn nhớ một người… 

- Cụ là? – Bối vẫn chưa nhận ra người trước mặt mình

- Con vẫn chưa nhận ra ba ư? – Ông cụ đến cốc trán hắn

- Ba… Ba… Hào! Ba….ba. – Hắn trợn mắt ngạc nhiên

Hắn không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình. Đây là ba Hào, người ba mà hắn và anh Thiên yêu thương, kính trọng nhất, đã mất tích cách đây 8 năm trời.

8 năm, không một tin tức.

8 năm, hai anh em nó đi tìm.

8 năm ngập tràn nhung nhớ.

***

8 năm trước, hắn khóc lóc gọi ba Hào.

8 năm trước, hắn chạy hàng chục cây số về về quê ba để tìm kiếm.

8 năm trước, anh Thiên bất lực ôm lấy hắn.

8 năm trước, một màu đen bao trùm cuộc sống như một cơn giông mạnh.

8 năm trước, hắn cảm giác như mất tất cả……

***

Để đến giây phút này. Hắn vỡ òa trong hạnh phúc. Hắn lao vào lòng ôm ba. Người ba đã gầy hơn, toàn xương với xương, da ba đen hơn, không còn hồng như trước. Chỉ có ánh mắt và nụ cười dành cho hắn là không thay đổi, vẫn ấm áp, hiền từ như 8 năm trước...

Ba Hào không phải ba ruột nhưng hắn yêu thương ba hơn cả ba ruột của hắn. Còn tại sao ba Hào lại trở thành ba nuôi thì truyện dài lắm, chỉ có thể tóm gọn lại một từ là “do duyên trời”. Nhưng chính điều này khiến Hạo Long không thích chút nào, lão Long cực kì ghen, nhiều lần gây khó dễ cho ba Hào. Mỗi khi thấy hai thằng con mình ôm ấp, hôn má ba Hào, lão Long tức sôi máu. Rồi khi Hạo Thiên tức giận, to tiếng với lão, bỏ nhà đi gây dựng sự nghiệp riêng trong giang hồ thì lão Long đổ hết mọi trách nhiệm lên ba Hào rằng đã dạy hư con trai lão, rồi lão không cho Bối chơi với ba Hào nhiều nữa. Nhưng sau đó, không hiểu sao ba Hào lại đi mất mà không cho hai đứa con trai yêu quý một lời từ biệt, chỉ để lại hai chiếc chong chóng tre trong ngăn kéo. 

Sau đó, hắn giận ba Hào khủng khiếp, chăng thèm ăn cơm mà ở lì trong phòng khóc dấm dứt. 

Bây giờ, trước mặt ba, hắn không còn giận hờn gì nữa, tất cả còn lại chỉ là sự hạnh phúc, vui vẻ. Hắn không ngờ trong lúc khó khăn nhất, nguy hiểm nhất, ba lại xuất hiện như ông bụt, cứu hắn, mang đến niềm hy vọng, như một tia nắng chiếu xuyên bầu trời đen tối những ngày qua.

- Con đã luôn chờ ba 8 năm qua! – hắn nói nghẹn ngào

Ba Hào không nói không rằng, chỉ đưa bàn tay lên xoa đầu hắn, lau những giọt nước mắt của hắn. Ba mỉm cười nhìn trìu mến, bằng ánh mắt yêu thương nhất.

- Thì giờ ba ở đây với anh còn gì! – ba nói. – Thôi anh buông ba ra để anh đi kho cá, nấu cơm cho anh ăn nào.

- Vâng. – Hắn buông ba ra nhưng vãn đôi chút ngập ngừng.

Một hồi Bối cứ quanh quẩn trên hè, ngắm nhìn mọi cử chỉ ấy của ba, mọi thứ quen lắm, mọi động tác vẫn giống xưa, khác ở đây phải chăng chỉ là ba đã già đi nhiều quá! Trông lam lũ đến phát thương. 

Ngắm ba chán chê, hắn quay vào trong nhà, thấy nó vẫn li bì, hắn thấy mặt nó đỏ gay thì lại vội vã đưa tay lên trán

- Nóng quá! Bị sốt rồi. – Hắn lo

Sau đó hắn chạy ra ngoài gọi ba Hào ầm ỹ, cứ thét ầm lên là Mỡ sốt rồi ba Hào ơi! Ba Hào chỉ biết nhìn thằng con mà cười thầm. Ông cũng đã thương nó đến phát khóc cơ mà.

- Ba đang sắc thuốc rồi, đợi nó cạn một chút thì con cho bạn uống nhé! – Ba nói

- À… dạ vâng… Con… cảm ơn – Hắn gãi đầu

- Gớm, thằng này, khách sáo vớ vẩn! Mà bạn con… xinh nhỉ? – Ba nhìn hắn cười cười

Hắn xấu hổ, tai đỏ tía như gà chọi. Hắn chạy vào trong, lay Mỡ nhẹ nhe

- Này… có mệt không?

- Ừm… Một chút. Tôi khỏe lắm, đừng coi thường. hehe – Mỡ nhẫn nhe nhở

Mới hồi nãy còn li bì, giờ lại tỉnh như sáo, chỉ là môi nhợt nhạt hơn, thiếu sức mà thôi. 

- Chúng ta đang ở đâu đây? – Mỡ nhìn xung quanh rồi hỏi

- Nhà ba Hào tôi!

Nó nhìn hắn nói từ “ba Hào” thân thương vô cùng, ánh mắt cũng khác so với khi gọi một tiếng “lão Long”. Rốt cuộc ba Hào là ai mà hắn yêu quý như vậy. Mải mê suy nghĩ thì có một tiếng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ ấy

- Con mau uống thuốc đi cho khỏi bệnh! – Cụ già bước vào. Chính là ba Hào

Mỡ nhìn cụ. gương mặt phúc hậu tuy già nua nhưng sáng ngời. Nó thất thật ấp áp, giọng nói chan chứa sự yêu thương, chăm sóc, ba Hào, nó ước, ba nó cũng như vậy! 

- Con… cảm ơn! – Mỡ lí nhí

- Ừ. Uống đi rồi ăn. Ăn cháo cá ta nấu là toát mồ hôi, khỏi bệnh liền. – ba vừa nói vừa cười, rất hiền hậu

- Thế con có được ăn không? – Hắn háo hức với món cháo cá

- Không. Chỉ có cô gái xinh đẹp này mới dược ăn thôi! Hahaha – ba cười giòn tan

- Hả? Không chịu đâu ba à! con cũng muốn ăn…… - hắn nũng nịu

Ba không nói gì, chỉ cười rồi lại đi xuống bếp. Nó chẳng hiểu thần thánh phương nào nhập vào hắn làm biến đổi từ một tên lạnh lùng,lúc nào mặt cũng song song với trời lại nhỏ nhoi, nhũng nhiễu như con mèo con thế này. 

Sợ thật, đúng là tình yêu khiến người ta mờ mắt. nó thở dài rồi cũng xuống giường, nằm lâu mỏi ghê gớm. 

Nó bắc ghế ra hè ngồi, bế con mèo trăng lên vuốt ve. 

Nói thực, nó nhớ mọi người quá!

Nhớ mẹ.

Nhớ con Nhím đánh đá dở hơi.

Nhớ mụ Đậu bà già triết lý.

Nhớ cả hai thằng quỷ vô thường Bạch – Hắc nữa. 

Nhớ cái lớp A9 bộ binh điên không lớp nào sánh nổi! Nhớ cả Hy bà bà và Linh mama nữa

Nó tự hỏi, giờ này, mọi người đang làm gì?… Còn đi tìm nó không?

~~~~ Bấy giờ, trên đất liền~~~~

Truyền thông và báo trí vẫn sốt sình sịch những tin tức này. Cảnh sát tăng cường tìm kiếm, những con đường giao thông lớn bé siết chặt kiểm tra. Vẫn không một tin tức gì.

Bà Nguyệt đã phải vào viện nằm mấy ngày hôm nay vì lo lắng mà không ăn không ngủ đến kiệt sức. Mọi người ai cũng lo lắng.

Riêng nhóm người bạn thì ai cũng như mất hồn. Nhím thẩn tha thẩn thơ, chả buồn nói chuyện. Đậu thì vẫn cứ chăm chăm lên mạng tìm kiếm, chả biết tìm gì. Không lẽ mong muốn tìm một nơi nào đó. 

Rồi bỗng, cái tên Đảo Bỉ Ngạn hiện ra trước mắt. Đậu lầm bầm

- Bỉ Ngạn… Bỉ…. Ngạn… Mạn… Châu…Sa.Bỉ Ngạn là một cái tên khác của Mạn Châu Sa

Nói xong, Đậu đứng phắt dậy, nó như một gợi ý, như một tia chớp rạch ngang bầu trời. Phải, thử đi mới được, nơi này khiến chị có cảm giác là bọn họ đang bị bắt ở đây. Chị nhanh chóng gọi điện cho Bạch và Hắc tập trung để bàn truyện tới đó. 

( Đây có thể là chương cuối cùng của tháng 4, ad thi học kì. hẹn gặp lại vào tháng 5) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play