Mọi người đang vô cùng lo lắng, ráo riết, tiếng còi cảnh sát hú khắp nơi, tiếng trực thăng phành phạch trên bầu trời. Người dân cũng chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, họ cứ kháo nhau là có chiến tranh xảy ra ở biên giới hay trên biển nào đó. Nhưng thực chất là cảnh sách chỉ đang truy lùng Sa Sẹo và tìm kiếm Hạo Bối thôi.

Thường Tân Lập, học sinh cũng đều thức dậy, nhốn nháo cả lên, nhưng hoàn toàn không biết một tin tức nào cả. Các thầy cô giám thị được tăng cường để quản lý, nhắc nhở các học sinh tiếp tục đi ngủ. Tân Lập, chưa một đêm nào mệt mỏi như thế.

Lại nói về phía Hạo Long, lão ta gần như nổi điên lên, cả đất nước này, đã gần 5 tiếng đồng hồ trôi qua mà không một in tức nào cả. Một lũ ăn hại, lão cắt lương, cắt thưởng hết… Lão vò đầu bứt tai, đứng lên ngồi xuống, thề sẽ lật tung cả đất lên để tìm ra được con trai lão.

Lại nói về phần Gia Lạc, mẹ nó, bà Nguyệt khóc lên khóc xuống, ầm ỹ cả phòng hiệu trưởng. Bà bảo sẽ không cho con gái của bà học ở đây nữa, sẽ đem nó ra nước ngoài với bà. Rồi là nó mà có mệnh hệ gì thì trường Tân Lập chết với bà. Tân phu nhân Hạo Long cũng đến để xem tình hình. Thì ra bà Hoàng Lan và bà Tú Nguyệt là bạn thân. Cố gắng dỗ dành, an ủi bà Nguyệt, bà Lan cũng rất lo cho hai đứa nhỏ. Tuy Hạo Bối không phải ruột rà máu mủ gì nhưng bà Lan cũng rất thương thằng bé, mong nó gọi mình một tiếng mẹ nhưng chắc là cả đời này, không được rồi.

Ở một nơi gần đó, có một người đàn ông đứng ngồi không yên, quá lo lắng mà không thể làm gì được, chỉ còn cách ngồi chờ. Cứ đấm thùm thụp vào đầu mình, vò tóc bứt tai, tay cầm chiếc điện thoại đen nguội mà nóng lòng, mong ngóng.

Bỏ qua tất cả mọi người ở bến an toàn đi. Bây giờ đến vùng nguy hiểm của Bối và Nó.

Sau 5 tiếng đồng hồ li bì, nó cũng tỉnh dậy. Khẽ mở mắt, nhíu lông mày, mọi thứ tối um um, không biết nó được tháo bịt mắt ra hồi nào nữa nhưng mà tối thế này thì bỏ bịt mắt ra có tác dụng gì. Nó cũng chẳng thấy hắn đâu. Giờ thì đến lượt nó lo lắng, không biết hắn ở đây hay bị chúng bắt đi đâu rồi, có vẻ như bọn chúng muốn bắt hắn làm con tin để trốn thoát dễ dàng hơn?

Nó cựa nhẹ mình cho đỡ mỏi. thấy sau lưng có một vật thể to to ấm ấm, đang không biết là gì thì có tiếng cất lên

- Lạc Lạc, cậu tỉnh rồi à? Có sao không? – Giọng hắn cất lên run run

- Bối à? Tớ ổn. – Mỡ vui mừng khôn xiết khi nghe thấy âm thanh quen thuộc

Nó không cảm thấy cô đơn nữa. Trong hoàn cảnh này, vẫn có hắn ngồi bên, nó thấy yên tâm rồi.

- Chúng ta lại một lần nữa “được” ở bên nhau rồi! – Hắn cười nhẹ rồi cố nhấn mạnh chữ được.

- Cậu vui lắm à? – Mỡ thấy hắn cười thì thấy lạ

- Không hẳn nhưng cậu làm tớ thấy buồn cười! – hắn nói nhỏ

Nó làm hắn thấy buồn cười là sao chứ? Nó cứ ngồi ngây ra mà suy nghĩ câu nói của hắn. Nó làm hắn buồn cười … nghĩa là nó làm hắn vui đúng không nhỉ? Giữa hai người giờ đây không còn khoảng cách, nhưng mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng. Mọi thứ lại chìm vào bóng tối và yên lặng nhưng giờ hắn không sợ, nó cũng không sợ. Sợ gì nữa đã có người mình lo lắng ở bên.

Nó nghĩ nếu cứ ngồi với nhau như này đến sáng cũng được, miễn là Sa Sẹo không động chạm tới hai đứa, mong gã làm đúng như những gì mà hắn nói. Không biết bây giờ mọi người đang như nào? Chắc lo lắng cho bọn nó lắm. Cả mẹ nữa, không biết mẹ sẽ như nào nếu biết chuyện, liệu có đau xót đến ngất đi không, dù sao nó cũng là đứa con gái duy nhất. Không biết Nhím và Đậu như nào, có lo lắng cho nó không? Có sợ nó xảy ra chuyện gì không? Mặc dù chẳng mấy vui vẻ nhưng không hiểu sao nó lại mong thế, mong là nó có người quan tâm. Bố nó, liệu ông ấy có biết tin này không? - -

- “Bố ơi, bố ở đâu hãy dõi theo bảo vệ chúng con” – nó thầm cầu nguyện

Hắn ngồi lặng im, tay bị trói, chân bị trói vô cùng khó chịu. hắn cựa mình nhưng thấy rất đau dát. Mệt mỏi mà chả thể chợp mắt. Hắn lặng thinh, cứ suy nghĩ liên hổi. Không biết có nên trốn thoát khỏi đây hay không? Nếu như làm gã Sa Sẹo tức lên, nhỡ hắn làm gì Mỡ thì sao? Anh Thiên, tại sao lại không tới cứu hắn. Hắn biết thừa ấy, anh Thiên đã biết hắn ở đâu rồi, nhưng anh không đến cứu, chắc chắn là muốn hắn tự thân vận động, tự giải thoát cho chính mình. Đúng là thế, vậy thì phải tự nghĩ cách mà cứu bản thân thôi. Nhưng giờ mệt quá, mà không ngủ thì sẽ không thể nghĩ ra cách gì, khổ nỗi hắn không thể ngủ đưcọ, cứ nhắm mắt vào hắn lại sợ bọn chúng lôi Mỡ đi, hắn không hề yên tâm.

- Cậu có mệt không? – Mỡ hỏi

- Có…. Tôi mệt lắm! – Bối thì thào

- Tớ hát cho cậu nghe nhé! – Mỡ hào hứng

- Hì.. Ừ…. Hát đi nhưng nhỏ thôi, mình tớ nghe thôi! – Hắn cười

“Ngoài kia có cô bé nhìn qua khe, nghe tiếng đàn của tôi

Ngoài kia có chú bé trèo cây me, mắt xoe tròn, lắng nghe

Đàn tôi hát câu gì, mà sao cô bé cười ngộ ghê

Đàn tôi hát câu gì, mà sao chú bé ngồi mơ mộng

Hạnh phúc quá đơn sơ, đời tôi đâu có ngờ

Từng đêm cô bé chờ, như chờ từng giấc mơ

- Ờ… Gì ý nhỉ…? – nó quên lời

Hắn tiếp lời:

“Ngày xưa lúc tôi bé, tuổi còn thơ, tôi vẫn thường trộm nghe

Nhà bên có anh lính rời xa quê hay chơi đàn rất khuya”

Đàn anh đã cho tôi trời xanh như ước mơ tuổi thơ

Đàn anh đã cho tôi dòng sông mang cánh buồm khát vọng

Tuổi thơ đã đi qua, giờ đây hát bên em

Từng đêm đứng quanh tôi

Như mặt trời bé con!”

Giọng nó líu ríu, như một đứa trẻ, ngây ngô vô cùng. Đã thế còn sai nhịp sai lời tứ tung nhưng hắn thấy tim mình đập rộn ràng, thấy thật ngọt ngào, cái giọng hát dở tệ mà thấy cưng quá. Hắn thấy thương nó đến lạ. Rõ ràng là mệt đến đứt hơi rồi còn muốn hát cho hắn nghe. Chao ôi! Sao mà ấm lòng thế? Hắn không cầm được lòng mà cất lời hát theo, hắn hát mượt hơn, ấm hơn, hay hơn, làm nó cứ đắm chìm trong lời hát ngọt ngào. Giờ nó mới biết, rằng hắn hát rất hay. Tiếng hát lúc trầm lúc bổng, cảm xúc dồn nén. Chắc nó phải đuổi dài dài mới bắt kịp.

- Thấy không, người chuyên nghiệp nó phải khác. Gì đâu…! – hắn nói giọng mỉa mai trêu nó

- Vâng, tớ biết cậu hát hay rồi… Xừ…. – Mỡ bĩu môi

- Lạc ơi chúng ta làm một phi vụ đi! – Hắn nói

- Giề …. Tui không đi hát phòng trà với cậu đâu nhá!

- Vớ vẩn… có nghe không? – Hắn chau mày

- Ờ ờ… hì hì – nó cười khoái trá khi thấy hắn tức lên

Bọn chúng bàn nhau cách trốn thoát. Mỡ chú ý lắng nghe rồi gật gù như chim cu gáy… Bọn chúng đắc ý với kế hoạch này lắm.

Nhưng mọi thứ không như chúng nó nghĩ, hơn hai ngày rồi không thấy động tĩnh gì của đám thuộc hạ Sa Sẹo, chẳng lẽ chúng quên mất đã nhốt bọn nó ở đâu, từ sau đêm hôm bị bắt, bọn nó được cởi trói tách nhau ra, rồi đồ ăn được đưa đến một đống bên cạnh, khi nào đói khát chỉ việc lấy ra ăn, công nhận sướng mỏ mịa ra, đếch muốn thoát, chỉ tội cái là cả hai hôi như cú… Hai ngày không tắm rửa, khó chịu khủng khiếp, còn ngứa ngáy nữa, cái nhà giam này vừa hôi vừa ẩm mốc, lại còn chuột bọ nữa chứ. Có gào thét thế nào cũng chả thấy động tĩnh gì. Đến tối ngày thứ 3 thì có một tên áo đen hình như tên là Tịt đến đứa đồ ăn, nước uống. Đang đi ra cửa thì gã Tịt có điện thoại reo lên. Không biết nói những gì nhưng mà chỉ loáng thoáng là gã Sa Sẹo đang đưa đồng bọn ra cảng để trở về Trung Quốc. Nhận thấy thời cơ đã chín muồi, chúng tác chiến

- Ay ui! Đau quá… huhu… đau quá! – Mỡ nằm lăn quằn quại dưới nền

- Cậu có sao không? Chú ơi, cứu với – Bối cũng nhập vai diễn cùng

Tên Tịt nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt khó chịu. Gã ta luống cuống không biết phải làm gì cứ đứng lên lại ngồi xuống

- Bị làm sao thế? – Tịt hỏi

- Chắc bị đau ruột thừa rồi! không đi cấp cứu ngay là chết – Bối nói với vẻ sợ hãi, mặt mày lấm lét

Tịt đang lo lắng không biết làm thế nào., nếu chúng nó có làm sao chắc rơi con mẹ nó đầu, bị xé thịt ra làm ruốc, băm chả gói nem mất. Thôi gọi cho chúng cái xe cấp cứu rồi chuồn. Đang loay hoay rút điện thoại ra thì Bối xông lên, một cú đá vào gáy khiến tên đó bất tỉnh. Hắn kéo tay nó chạy ra ngoài.

( mọi người nhớ comment nha!) ^-^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play