Nickan kéo nó đi ra khỏi bưa tiệc - bỏ ra anh định kéo tôi đi đâu, bỏ tôi ra – nó cố kéo hắn lại nhưng không thể
hắn kéo nó đến vườn hoa hồng được trồng sau cung điện nguy nga
hai bên là những bông hoa hồng rực rỡ đỏ tươi,nó được trông trong nhà kính bảo quản thật cẩn thận
- anh kéo tôi đến đây làm gì –
anh ta nắm chặt hai vai nó, khẽ rít mạnh đầy tức giận
- en hãy tránh thật xa thằng đó ra, anh không muốn nhìn thấy em nói chuyện với tên đó, đứng cùng tên đó hay tưởng nhớ đến tên đó cả em nghe rõ chưa –
nó cảm thấy rất đau nhưng khuân mặt của nó ẫn lạnh tanh không hề thay đổi
- em là của tôi, chỉ là của mình tôi thôi, tôi không cho phép ai dám vượt mặt tôi –
hắn siết chặt vai nó rồi ôm nó vào lòng
- đau, đau quá...-
cái ôm này sao đau đớn vậy, cíai ôm ấm áp, ngọt ngào chỉ có ở Vương Anh, chỉ ở bên Vương Anh nó mới thật sự hạnh phúc, chỉ ở trong vòng tay đó nó mới thấy bình yên và cảm nhận rằng mình được yêu thương, được vỗ về an ủi, nhưng giờ đây nó đã không còn, nó mãi mãi sẽ không được ở trong vòng tay đó nữa, bỗng nhiên nó thấy mình thật yếu ớt, hàng nước mắt khẽ rơi
Nickan thật luống cuống anh hối hận khi đã không thể kìm được cơn tức giận mà làm tổn thương đến nó, đến nỗi người lạnh lùng hờ hững như nó phải phát khóc
- xin lỗi, xin lỗi em, anh quá xúc động làm tổi thương em –
nó quệt đi những giọt nước mắt muộn màng yếu đuối trở lạivới bộ dáng lạnh lùng của mình.
nó quay gót bước đi
nhưng một bàn tay đã níu lại
- em sẽ đính hôn với tôi chứ -
hắn nhìn nó với vẻ nài nỉ, trông đợi
- tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó –
nó bước tiếp
- nêu em từ chối thì sẽ có một người phải lãnh hậu quả đấy – hắn cười vẻ đắc thắng
- tôi sẽ bảo vệ cho em và cả gia đình em được sống sót. em là của tôi và vương quốc này sẽ là của chúng ta, chỉ cần em ở bên tôi tôi sẽ bảo vệ em đến suốt đời dù có bất cứ truyện gì xẩy ra, cha tôi nghi ngờ em có âm mưu nhưng chưa diều tra được vì tôi đã giấu ông ấy và che đậy cho kế hoạch của em, tôi có thể đoán ra gần hết kế hoạch của em, tôi mong em hãy từ bỏ kế hoạch đó đi em sẽ không thắng được tôi đâu, hãy ở bên tôi –
- cho tôi thời gian tôi sẽ suy nghĩ lại –
-được, tôi cho em một tuần suy nghĩ, tôi sẽ chờ sự đồng ý của em –
Nó bước đi để lại một người vui vẻ với nụ cười đắc thắng trên môi
Nó khẽ cười nọ cười nửa miệng chế nhạo
- điểm yếu lớn nhất của con người đó là chữ " yêu " –
nó tến thẳng không hề ngoái lại đi về hướng bữa tiệc
nó thật bất ngờ khi gặp họ ở đây........................
nó lạnh lùng tiến thẳng coi như không biết không nhìn thấy, không nghe thấy và không cảm nhận thấy....................
nó muốn chốn tránh, nó cứ ngỡ bữa tiệc chỉ tổ chức trong hoàng gia nhưng đến khi bước vào bữa tiệc nó mới thấy có cả hững công ty nổi tiếng trên thế giới và nó không ngờ là họ cũng đến
sáu người bước ra cản bước tiến của nó
- ồ, đây có phải công chúa không nhỉ, à chúc công chua xinh nhật vui vẻ càng ngày càng xinh đẹp để đi ve vãn đàn ông không sợ bị người ta đá mà chyên đá người ta, chúc công chúa sống thật yên ổn không gặp quả báo – Phương lên tiếng mỉa mai châm điếm
- tôi thật không ngờ cô lại có thể bay cao như thế, hoá ra cô bỏ chúng tôi đẻ đi hưởng vinh hoa phú quý song cuộc sồng sung xướng của cô công chúa, tôi thật hối hận khi có người bạn như cô,uổng công sự tin tưởng của chúng tôi – Lê nhìn nóvới ánh mắt căm phẫn đầy tức giận.
nó chỉ biết cúi đầu, nó biết nó có lỗi với mọi người, con đường này là nó tự chọn nên giờ nó phải chịu hậu quả là tất yếu thôi
- cảm ơn, tôi có việc xin phép đi trước –
nó định bước đi nhưng họ đâu dễ bỏ qua, vẫn cố níu tay nó lại
- đồ mặt dày, tôi hối hận khi có cô bạn như cô, trông mặt cô giờ thật chơ cháo ngứa mắt, loại người chỉ biết đến bản thân không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, sao cô có thể tàn nhẫn làm cho Vương Anh phải đau khổ trật vật, tôi không nghĩ cô lại có thể chọn cái cuộc sống như thế này, con đường như thế này, dẫm đạp lên tình cảm của người khác, sự quan tâm của người khác để tự mình....................................... –
họ đâu dễ bỏ qua, vẫn cố níu tay nó lại
- đồ mặt dày, tôi hối hận khi có cô bạn như cô, trông mặt cô giờ thật chơ cháo ngứa mắt, loại người chỉ biết đến bản thân không thèm suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, sao cô có thể tàn nhẫn làm cho Vương Anh phải đau khổ trật vật, tôi không nghĩ cô lại có thể chọn cái cuộc sống như thế này, con đường như thế này, dẫm đạp lên tình cảm của người khác, sự quan tâm của người khác để tự mình....................................... – nói đến đó chợt Lê dừng lại
nó vẫn bước đi vì nó không muốn nghe tiếp không muốn nghe những lời nói đau lòng cắn dứt lương tâm, nó biết điều nó làm là ngu ngốc nhưng nó biết nó cố lỗi với bạn bè khi đã giấu họ, biết rằng họ sẽ trách móc mình nhưng nó không có sự lựa chọn cho riêng mình.
- mày sao phải giấu bọn ttao chứ, mày ích kỷ thật đấy, sao mày có thể làm như vậy với bọn tao, mày có coi bọn tao là bạn không chứ – bỗng dưng Cẩm Lê bật khóc.
nó thật sững người
Lê đang nói gì vậy?
Nó đứng lặng thinh
- máy phải nghĩ đến cảm nhận của bọn ấo chứ, sao mày lại dấu bọn tao chứ, mày thật nhẫn tâm, mày có coi chúng tao là bạn không – Phương cũng khóc theo
hai hàng nước mắt của nó khẽ rơi
lời xin lỗi cũng muộn màng rùi, nó phải làm sao để giải thích đây,làm htế nào để họ tránh thật xa nó đây
- mày nỡ giấu những bạn bè thân thiết nhất với mày sao, mày nghĩ chúng tao là lũ hèn nhác đẩy bạn thân lên để che đỡ cho mình sao,mày tưởng chịu đựng một mình là giúp mọi người sao, là làm chúng tao sống yên ổn sao, mày quá sai lầm rồi Thiên Linh à, ta thật thất vọng vì mày con bé ngốc nghếch –
những cảm xúc bỗng tuôn chào khi đã biết rõ hết sự thật, khi biết mình đã trách nhầm người, khi suy sụp vì mình đã nhìn nhầm bạn, chọn nhầm người trong bao nhiêu năm
sáu người họ đều mang cảm xúc đau lòng, 3 cô gái nhìn nó với ánh mắt rưng rưng.
lệ nó chảy dài trên hai gò má nhưng nó không giám quay lại
nó sợ
sợ khi nhìn những ánh mắt trách móc đau đớn của những cô bạn thân sát cánh bên nhau
cùng ăn, cùng học, cùng quậy phá, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, luôn sát cánh bên nhau trong mọi công việc hay những cuộc vui chơi thú vị.
nhưng trong việc này nó lại đẩy họ ra xa, làm tổn thương trái tim họ và ngay cả trái tim mình cũng cứa một vết cắt lớn
hai tay nó xiết chặt cố kìm nén, đôi môi mím lại tái nhợt, khẽ nhắm đôi mắt để nuốt hết những giọt nước mắt vào trong, nó mở bừng mắt ra và bước tiếp
nó không thể, không thể kéo họ vào lúc này, điểm yếu của nó chính là người thân và những người nó thương yêu nó không thể khiến cho họ gặp nguy hiểm, nó phải tránh xa họ và đẩey họ xa khỏi vòng nguy hiểm
nó cứ bước nhưng cũng chả được xa
Chát..........
Một cái bạt tai dáng xuống đôi má của nó, nó không hề cảm thấy đau vì con tim nó còn đau gấp trăm lần
Mọi người khuyên can Lê
- mày là đồ ngốc, sao mày luôn muốn chịu đựng một mình hả, chẳng lẽ đến chết mày cũng không muốn nhận bạn bè sao cứ khư khư ôm cái đau khổ nguy hiểm đó một mình –
Lê gào lên trong tiến nấc
Khi được nghe nói đến sự thật này, cô, Phương và Trang đã ôm nhau khóc suốt ba ngày ba đêm đến khi bất tỉnh mới chịu ngừng, ba người con trai ở bên cũng không thể nào khuyên can được ba cô nàng cố chấp đành phải thuận theo
Người nó run lên bần bật
Có phải nó đã sai, có phải nó làm vậy là coi thường bạn bè không?
Nó làm tổi thương đến bạn bè vẩc bản thân mình vì điều gì
Vì sự căm hận quyết trả thù, vì muốn bảo vệ nhừng thân
Nhưng nó lại làm tổi thương đến bạn bè
- mày đừng giấu bọn tao nữa, bọn to không phải loại người ham sống sợ chết, thấy khó mà lui, mày biết tụi tao rất ghét bị coi thường sao giờ đây mày lại coi thường bọn tao bằng cái cách này chứ -
-
cảm xúc đan xen phức tạp khiến ai cũng phải bức xúc
em làm vậy là sai rồi,em không nên giấu mọi nhười chuyện động trời này, ai cũng coi em như chị em, anh em cũng coi em là một phần của mỗi người, ai cũng đều muốn bảo vệ một phần đó, tuyphần đó rất nhỏ nhưng ai cũng luôn coi trọng và không muốn nó sước xác hay chịu bất kỳ tổn thương nào – Huy nhẹ giọng khuyên bảo nó
nó thấy thật có lỗi
- xin lỗi mọi người..............nhưng việc này mọi người không nên tham gia........................vì nó quá.................nguy hiểm..........em không muốn những người bạn mình phải chịu tổi thương, mong mọi người hiểu cho em...............mọi người nên về đi –
vừa nghe nó nói xong, toàn bộ cơ thể của Lê bị kích động nhanh chóp đùng đùng nổi cơn điên hiếm khi có được ngay cả đến anh Quốc nhà ta cũng phải giật mình run người
- con danh này, có phải mày chán sống rồi không để bà dạy cho mày một trân nhớ đời, bừng tỉnh cơn điên không bỏ rơi anh chị em –
Lê hùng hổ sắn tay áo đến gần phía nó, ai cũng há mồm chợn mắt
-chị Le em biết lỗi rồi.....haha.. em sẽ.....haha....... không tái phạm nữa....chị.chị em sáp chết vì cười rách miệnh rồi – nó kêu la đau đớn khi cô bạn dùng độc chiêu vô cùng thâm hiểm
- biết chưa, không được khinh thường bạn bè –
- dạ...haha. em nhớ....nhớ -
mọi người cười thoả mãn
nó không giám dẫn mọi người về nhà nên kéo ra một căn phòng chống vắng cũ kỹ để nói chuyện khiến ai cũng kêu la thảm thiết
- mong mọi người thông cảm, ở đây có rất nhiều tai măt rất rễ bị lộ
Quốc nhìn một lượt căn phòng cũ kỹ nói với sắc mặt hết sức......đồng cảm
- tao thấy có đén 7 con chuột chui rúc trong căn phòng này-
vừa nghe xong mấy cô nàng đã ngẩy cãng ccả nên nhưng sắp đến ngày tận thế
- chuột chuột ở đâu,chỗ nào???????????-
- nam mô a di đà,con mong phật phù hộ đội trì biến nguy thành nan, biến mấy con chuột đực tìm được bạn gái, những con chuuột cái nếu chưa co bạn trai thì hãy nhắm vào ba anh chàng to béo khoẻ mạnh này sáng lạng này
Mấy tên dở khóc dở cười đúng là.........................
Cả ba chàng đồng loạt thở dài,,bó tay
Nó vẫn vô cùng thản nhiên không hề sợ hai
- ở đây được thiết kế đặt biệt do đích thân nó làm
-
-cậu ta nói chúng ta là lũ chuột đang gặm nhấm đáng thương người là chuột đấy –
Mọi người quay qua lườm Quốc đến cháy áo
Quốc cười cầu hoà nhưng thật sự là ai cũng bức xúc chỉ muốn xé xác hắn ra
Đột nhiên có một bóng người xuất hiện khiến cô tái xanh mặt
.....anh nghe...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT