Nơi cần đi trước nhất không phải nhà Phùng đại bá mà là nhà tộc trưởng. Nhà tộc trưởng cũng vừa ăn sáng xong, thấy bọn họ đi qua, tộc trưởng phu nhân tiến lên nói:“Ta vừa mới nhắc xong, đang nói khi nào thì các ngươi đi qua, nếu thời gian vừa vặn thì cùng ở lại ăn cơm trưa rồi hãy đi qua nhà khác.” Không nghĩ tới bọn họ qua sớm vậy, theo lý hẳn là chốc lát nữa mới tới. Dù sao hai nhà cho dù cùng tộc nhưng quan hệ cũng có chút xa, là cùng ông cố, phía trước còn có vài người nữa, bọn họ xem như đường huynh đệ.

“Hôm qua phiền ngài giúp việc lớn, ta trước hết dẫn theo đứa nhỏ này đăng môn bái phỏng, cảm tạ một phen, cũng coi như đi cho biết nhà.” Phùng mẫu cười nói, ngoắc Tôn Huệ:“Đây là tộc trưởng phu nhân, con xưng hô bá nương, sau này có thể thường xuyên tới tâm sự.” Có chuyện gì có thể đến cầu nàng, tộc trưởng một nhà đều hiểu lý lẽ, thanh danh tốt vô cùng.

“Bá nương.” Tôn Huệ tiến lên hô.

“Hài tử ngoan, hôm qua thấy con ta liền vui mừng, phải nói bà bà con ánh mắt tốt thật, chọn được con dâu tốt như vậy.” Tộc trưởng phu nhân cười gật đầu, lôi kéo mọi người tới ngồi ở bàn trà:“Đừng đứng, ngồi xuống đi. Quế nhi, châm trà cho thím và tẩu tử con.” Quế nhi là tiểu nữ nhi nhà tộc trưởng, năm nay mới 12 tuổi.

Tiểu cô nương áo ngắn màu tím, khuôn mặt thanh tú, là một mỹ nhân phôi. Nàng tới phía trước rót một ly trà cho Phùng mẫu, lại rót một ly cho Tôn Huệ, nói:“Hôm qua muội cũng tới tân phòng xem, bất quá người đông không chen được vào, cho nên cũng không nhìn thấy bộ dạng của tẩu tử. Hiện tại gặp mặt, ha ha, muội cực kỳ hâm mộ, tỷ nhìn thật đẹp mắt.” Nàng có chút nhõng nhẽo, nhưng miệng cũng ngọt, khó có người không thích nàng.

Không đợi Tôn Huệ mở miệng, tộc trưởng phu nhân nói trước:“Đừng để ý nha đầu kia, cả ngày không lớn không nhỏ.” Trừng mắt nhìn nữ nhi một cái:“Tẩu tử con bộ dạng như thế nào, cũng không phải là con có thể nói được.”

“Xem nương kìa, con ta đây là cùng tẩu tử thân cận mà, nương còn bắt bẻ!” Dỗ nương một câu xong, Phùng Quế quay đầu nói với Tôn Huệ:“Tẩu tử nói đi, muội không biết lớn nhỏ sao?” Nha đầu rất tinh quái, chỉ cần phát hiện Tôn Huệ có một tia không vui, sau này nàng cũng sẽ không muốn thân cận.

“Ta vui mừng, lúc ở nhà đã luôn muốn có muội muội, bất quá không thành, đệ đệ lại không ít, hiện tại có tiểu cô muội, chẳng phải nói ta đã được như nguyện sao? Ở nhà nhàm chán nhớ qua chỗ tẩu tử chơi, nói chuyện phiếm tâm sự đều được.” Tôn Huệ vốn không quá so đo để ý, huống hồ nha đầu kia cũng không phải hư, chẳng qua ở nhà được sủng chút, có chút kiêu căng thôi.

Tộc trưởng phu nhân vốn tưởng rằng Tôn Huệ sẽ không vui, bất quá không nghĩ tới nàng không hề  có 1 tia khó chịu, còn thực ôn hòa thành ý nói một phen. Trong lòng không khỏi càng thêm thích, tính tình Quế nhi sở dĩ như vậy, cũng là do nàng chiều hư, miệng mặc dù quở trách, nhưng vẫn là không thích nghe người khác nghị luận, hiện tại Tôn Huệ biểu hiện như vậy, sao có thể không vui?

“Có nghe thấy không, chịu khó sang chỗ tẩu tử chơi, tiện sửa tính tình này của con, bằng không ta cũng không tha thứ.” Tộc trưởng phu nhân nói.

“Nương, mới đầu năm nương đã dạy này dạy kia.”

“Ta là nương của con, nói gì cứ nghe là được.”

“Không nói với nương nữa, con đi phòng bếp một chút xem bánh trôi.” Phùng quế nhìn Tôn Huệ nói:“Tẩu tử nếu không cũng đến xem, là nương làm, bên trong có nhân vừng, rất thơm.”

“Không được, ta vừa ăn xong với qua, trong bụng làm sao chứa nổi nữa, muội tự mình ăn đi thôi.”

Tộc trưởng phu nhân đi theo khuyên nhủ:“Dùng 1 chút, cũng nếm thử tay nghề của bá nương, ta bảo Quế nhi múc cho con năm sáu cái, bánh trôi không lớn, đừng từ chối.”

Phùng mẫu cười thay Tôn Huệ cự tuyệt:“Tẩu tử, không phải đứa nhỏ này thẹn thùng, là thật sự ăn không được, sáng sớm hôm nay làm cơm canh, bởi vì lần đầu tiên, cũng không biết mọi người ăn nhiều ít, chúng ta ba người ăn không ít, lúc này thật sự ăn không vô nữa. Cũng không phải không thường đến, mười lăm này ta để đứa nhỏ này lại đây xin chút bánh trôi trở về, ta cũng được ăn theo, nếm thử tay nghề của tẩu tử.” Nàng mở miệng là vì sợ Tôn Huệ làm vãn bối không tiện cự tuyệt, cuối cùng cứng rắn ăn bánh trôi, trở về khó chịu.

“Như vậy a, cũng được, vậy uống trà, nếm thử điểm tâm trên bàn đi.”

Tộc trưởng là cùng thế hệ với phụ thân đã mất của Phùng Hiên, sinh hạ được hai nhi tử hai nữ nhi, trưởng nữ cùng hai nhi tử cũng đã đại hôn, chỉ còn Quế nhi nhỏ nhất. Trưởng nữ Phùng Hà gửi tới Lưu gia cùng thôn, trưởng tử Phùng Dịch cưới vợ tên là Chu Hạnh, thứ tử Phùng * cưới vợ Trương *.

Nhận thức lần nhau một phen, hàn huyên trong chốc lát, Phùng mẫu liền đứng dậy cáo từ:“Tẩu tử, còn có mấy nhà phải đi, chúng ta đi trước vậy.” Thời gian có chút gấp gáp, phải nắm chặt mới được.

“Ta đây sẽ không giữ người, lần sau dẫn theo đứa nhỏ lại đây ăn cơm.” Tộc trưởng phu nhân tiễn Phùng mẫu rời đi.

Một chuyến này là tới nhà Phùng đại bá, rẽ ngang rẽ dọc một hồi. cuối cùng cả nhà dừng lại trước một ngôi nhà gạch xanh. Bởi vì vẫn đang trong tháng giêng, cũng biết hôm nay tân tức phụ sẽ đăng môn bái kiến, cho nên cổng không đóng. Phùng mẫu dẫn theo nhi tử và tức phụ tiến vào.

Vừa tiến nhà chính, Phùng đại bá sắc mặt có chút khó coi, nửa đùa nửa thật nói:“Lúc này đã bao lâu, sao giờ này mới đến?” Phùng bá nương cũng không vui, nàng là nữ tử, không giống Phùng đại bá có thể muốn nói gì thì nói, ỷ vào thân phận trưởng bối, giáo huấn:“Tân tức phụ cũng nên biết lễ chút, nhóm tẩu tử ngươi hôm tân hôn cũng không dám trễ như thế.”

Phùng mẫu cười khẽ, khóe miệng khẽ nhếch, nói:“Huệ Tử rất tốt, tẩu tử xem ra là hiểu lầm, vừa mới tộc trưởng phu nhân khen nàng không dứt miệng nữa đó!” Bà còn đứng đây, tự nhiên không thể nhìn đứa nhỏ nhà mình bị người ngoài chỉ trích.

“Ngươi!” Phùng bá nương nghẹn một hơi, bà không nghĩ tới em dâu cư nhiên hội đứng ra. Tức giận muốn chết, bà bị đè ép non nửa đời, trong mắt người khác bà luôn không bằng người em dâu này, đấu miệng lưỡi cũng đấu không lại.

Phùng đại bá nghe em dâu nói, sắc mặt càng thêm không tốt, tức giận nói:“Như thế nào lại tới nhà tộc trưởng trước, chẳng lẽ ta làm đại bá mà còn bị xếp dưới, không có đạo lý như vậy đi?” Việc này mà truyền đi, chính mình mặt mũi gì cũng không có, hắn sao có thể thoải mái.

“Ngươi là đại bá của đứa nhỏ, còn có thể so đo này kia? Vì hôn lễ của Hiên tiểu tử nên đã làm phiền nhà tộc trưởng rất nhiều, ta cũng nên dẫn theo bọn nhỏ đi qua cảm tạ. Huống hồ ngày sau còn có rất nhiều chuyện cần phiền toái, đi qua biết mặt biết nhà cũng quen thuộc một phen.” Phùng mẫu một chút cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra.

Gân xanh nơi thái dương run rẩy một hồi, Phùng đại bá cố nén giận, nói:“Có chuyện gì có thể tới tìm đại bá ta, chạy chỗ tộc trưởng làm gì, tuy là thân thích, nhưng đã cách nhau mấy đời, phiền toái nhiều không tốt.” Có chuyện không đến tìm hắn lại đi tìm tộc trưởng, người không biết sẽ nói hắn thế nào, chỉ sợ sẽ nói chính mình khắt khe đứa nhỏ đệ đệ lưu lại.

“Tộc trưởng kiêm quản lý mọi chuyện trong tộc Phùng thị, tự nhiên sẽ giúp tộc nhân, huống chi quan hệ chưa qua 5 đời, không có lý do không giúp. Về phần đại bá ngươi, không phải sợ phiền toái ngươi, chẳng qua thời điểm mấu chốt nhà ngài mới qua tìm chúng ta, bình thường đâu có tới. Dù sao nhà ngài còn có ba tiểu tử, bận rộn còn không kịp.” Phùng mẫu cười, không nghe ra là lời hay hay là châm chọc.

Nhà Phùng đại bá có ban hi tử, không có nữ nhi, nhỏ nhất đã sắp mười bốn, lão đại năm nay hai mươi, cưới thê tử, đứa nhỏ đã có thể chạy nhảy. Hiện tại rầu nhất chính là hôn sự của nhị nhi tử, đã xem mặt mấy người, không phải mình không hài lòng đối phương thì chính là bị đối phương ghét bỏ. Hiện tại đã sắp mười bảy, Phùng Hiên nhỏ tuổi hơn hắn năm nay cũng đại hôn, cho nên Phùng bá nương càng lo lắng hơn.

Cho nên câu nói kia của Phùng mẫu khiến Phùng bá nương cảm thấy thập phần chói tai, cảm giác là đang cười nhạo mình, cười nhi tử của bà không có người muốn. Sắc mặt nhất thời liền thay đổi, lời nói cũng cứng rắn lên:“Ngươi cũng biết đấy, đứa nhỏ nhà chúng ta cũng sắp kết hôn, chúng ta có sơ sót đối với Hiên tiểu tử, ngươi cũng đừng so đo.”

Có hai cô nương gia chướng mắt Phùng Khắc là vì ghét bỏ gia nghiệp không hậu, cho nên căn bản không định gả qua.

Gia nghiệp Phùng gia tổng thể coi như không tệ, nhà gạch ở nông thôn cũng là hiếm có, hơn nữa đất ruộng có mấy chục mẫu, trong trấn còn có cửa hàng cho thuê. Nhưng vấn đề là nếu phân chia, trưởng tử đương nhiên kế thừa nhiều nhất, cho nên phân một nửa ruộng, nhà lớn ở nông thôn cuối cùng cũng cho hắn. Con út nhà nào chẳng được cưng chút, cho nên cửa hàng trong trấn sẽ cho hắn, còn được chia đều ruộng với nhị huynh của hắn.

Đến cuối cùng, trong tay Phùng Khắc có không tới hai mươi mẫu ruộng, cùng với khoảng đất làm nhà không quá kém. Này cũng không tệ lắm, bất quá muốn tìm cô nương hắn vừa ý sẽ không dễ.

Mà Phùng Hiên thì khác, cha hắn chỉ có mình hắn, lúc chết đi phần gia nghiệp dành dụm được đều cho hắn. Tổng thể không phải số lượng nhỏ, hơn ba mươi mẫu ruộng nước, hai mươi mẫu trồng dâu, trong trấn còn có cửa hàng. Đồ cưới của mẫu thân hắn cũng không ít, mặc dù bị bệnh nhiều năm chi tiêu không ít, nhưng cũng chưa túng thiếu tới mức phải bán hết đồ cưới.

Tài sản nhiều khiến người đỏ mắt, nghĩ thoáng ra thì cũng có thể phân cho nhà đại bá bọn họ chút ít, mọi người đều sống tốt, dù sao đều là cơ nghiệp của tổ tiên lưu lại, nhóm tôn tử chia nhau cũng không có gì.

Nhà Phùng đại bá nghĩ là không có gì, nhưng Phùng mẫu sống chết không chịu, đồ để lại chon nhi tử bà, người khác đừng nghĩ nhúng chàm. Cho nên bà mới cố ý bỏ gần tìm xa, giao hảo với một nhà tộc trưởng, sợ tương lai Phùng đại bá ra cái chủ ý gì thì cũng có người giúp đỡ hắn.

“Nói cái gì mà nói, Hiên tiểu tử là cháu ruột của ta, cha hắn đi sớm, cho dù chuyện nhà bận rộn, cũng không thể không qua giúp một phen.” Trừng mắt nhìn thê tử một cái, thầm mắng đồ nhiều chuyện, nói với Phùng mẫu:“Có chuyện gì cứ tới tìm tẩu tử của ngươi, đều là chí thân, không nên quá khách khí.”

Giả mù sa mưa, Tôn Huệ cũng nhìn ra, hai nhà không thân mật như vẻ ngoài, Phùng đại bá ra vẻ ta đây như vậy, tất nhiên là không có hảo tâm, nếu thực tin lời hắn còn không bị lột mất một tầng da!

Phùng mẫu không kiên nhẫn tiếp tục chủ đề này, đứng dậy nói:“Còn có mấy nhà phải đi cho nên ta sẽ không ở lâu, lần sau có cơ hội trò chuyện tiếp.” Nhiều năm qua vẫn vô sỉ như vậy, vừa muốn thể diện, lại vừa muốn chiếm tiện nghi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?

“Không bằng ở lại ăn bữa cơm, sau giờ ngọ lại đi qua nhà khác?” Phùng đại bá còn có nhiều lời muốn nói, tất nhiên không muốn bọn họ đi ngay.

“Không được, Huệ nha đầu là tân tức phụ, dù sao cũng không thể để cho trưởng bối chờ, cơm ăn không ăn cũng không sao cả.” Phùng mẫu không muốn ở đây tiếp, viện trăm ngàn lý do để từ chối.

Nói đến vậy rồi quả thật không tiện nói thêm, Phùng đại bá không tình nguyện gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play