Liên tục mười ngày nắng đẹp, Tôn Huệ đem nho hái được dùng nước rửa sạch bụi bẩn, để trên một cái khay lớn có lót vải bố, mang đi phơi nắng. Theo ánh mặt trời chiếu xuống, hơi nước bay đi hết, quả nho nhăn lại, ước chừng một tuần sau, số lượng nho đã ngót đi một nửa.
Lại thêm vài ngày, nho khô đại công cáo thành, Tôn Huệ nhón thử mấy quả cảm thấy nho khô của nàng so với đời trước mua còn tốt hơn. Có lẽ là do giống nho ngon, bằng không chính là vì thời kỳ này không khí trong lành các thứ.
Nàng thu nho vào một cái bình, thử ước lượng thấy có chừng vài cân.
Còn cầm một ít mang đến Chu gia cho bọn họ nếm thử:“Thế nào, không tệ đi.”
Chu Đồng cười khen:“Đúng là không tệ, còn ngon hơn nho mua ở tiệm.” Nàng chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa, quay sang Chu Thụ nói:“Đệ lấy một ít rồi đưa nương cất đi, đừng ăn hết một lúc.” Tôn Huệ mang tới không ít nho khô, ước chừng 1 cân, tiết kiệm chút đủ ăn thật lâu.
Tôn Huệ xua tay, thấy Chu Đồng thích ăn, nàng nói:“Thứ này muội không định mang bán, phơi được nhiều lắm, hơn nữa mới chỉ thử làm mà thôi, tới mùa nho sau lại làm tiếp, mọi người cứ yên tâm ăn, không hết được đâu.” Thứ này, vẫn còn nhiều, người nhà ăn không hết.
Tôn Huệ định cuối mùa sẽ đem đợt nho cuối cùng đi phơi nắng hết, đưa tặng chỗ này chỗ kia một ít, nhất là Thải Điệp, tân hôn lâu như vậy, ngoại trừ hôm lại mặt, đã rất lâu không gặp nàng, không biết nàng ấy sống có tốt không. Nàng định nhân cơ hội này sẽ đi qua bên đó xem thử.
“Vì sao lại không bán, ta ăn thấy không tệ, bán rẻ chút nhất định sẽ không thiếu người mua. Chẳng phải muội còn lên trấn bán hoa quả sao, mang theo cả nho khô đi, không tới vài ngày sẽ bán hết ngay.” Phơi nắng nhiều như vậy, nho ăn không tệ, Chu Đồng thấy lạ tại sao Tôn Huệ không đem bán.
Tôn Huệ nói:“Bán lại cũng không được bao nhiêu tiền, còn không bằng để lại cho nhà mình ăn, đem tặng mấy nhà nữa, coi như mua chút nhân tình, cũng không coi là đắt?” Nàng là nghĩ như vậy, người dân quanh đây trừ ngày lễ còn mua chút đồ ăn, ngày thường lấy đâu ra những thứ này. Cho nên nàng cũng không định bán.
Chu Thụ mặc kệ nhiều như vậy, cảm thấy ăn ngon, hắn lại bốc một nắm bỏ vào túi áo, nói với hai tỷ tỷ:“ Đệ đi ra ngoài chơi.” Rồi chạy biến mất.
Hắn đây là có đồ ăn ngon, chuẩn bị mang đi khoe khoang.
“Trở về, mang thêm một ít nữa! Chia cho bạn bè đệ một chút.” Tôn Huệ hiểu tính đệ đệ, gọi hắn quay lại, bằng không hắn mang đi ít vậy thì chia cho ai.
Chu Thụ chạy tới, nhận từ tay tỷ tỷ một gói to, cười chạy đi.
Tôn Huệ lắc đầu, nói với Chu Đồn:“Tên nhóc này suốt ngày chạy ra ngoài chơi, không bao giờ chịu ngồi im trong nhà. Chẳng biết nó có mệt hay không, thực phải để mẹ nói cho nó một trận.” Hắn đi chơi tới chiều tối mới về, quần áo mặt mũi bẩn thỉu y như một con khỉ bùn.
Chu Đồng lại cầm châm tuyến đi ra, thêu khăn, hà bao, những thứ này là để khi lập gia đình sẽ mang theo. Nghe Tôn Huệ phàn nàn, nàng mở miệng nói:“Tụi nhóc đều nghịch ngợm như vậy, ở nhà còn đáng lo hơn. Tụi nó chơi ở bên ngoài không phiền tới chúng ta làm việc, như vậy cũng rất tốt.” Nàng không cảm thấy cần phải thuyết giáo chúng, dù sao tụi nhỏ trong thôn đều thế cả.
Tôn Huệ cũng chỉ nói thế mà thôi, nàng gật đầu:“Kệ nó đi, dù sao cũng không thể chơi mãi.” Lớn thì phải giúp đỡ trong nhà làm việc, hiện tại chơi cũng không được bao lâu. Đưa tay cầm lấy khung thêu của Chu Đồng, khen:“Làm thật là tốt, tỷ để đem tặng người nhất định họ sẽ rất thích.Tỷ chỉ định làm vài món, hay mỗi người đều có?” Nếu vậy sẽ mất không ít công phu, người nhà bên kia không ít.
“Cần không ít đâu, thế nhưng tỷ không định tặng hết, mỗi trưởng bối tỷ đều chuẩn bị một phần hà bao, người cùng thế hệ sẽ tặng khăn. Cũng không biết bọn họ thích gì, tùy ý thêu mấy thứ, về sau hỏi kỹ rồi tính.” Chu Đồng vừa thêu, vừa chuyện trò với Tôn Huệ. Chỉ còn một tháng e không đủ thời gian.
Tôn Huệ nói:“Chỉ cần có tâm ý là được, hơn nữa, nhìn tay nghề này của tỷ, không sợ không có người thích.” Nói xong hai câu, nghĩ một chút, nàng hỏi tiếp:“Tỷ nói muội có nên đi mua ít khăn để tặng không, nếu không sẽ bị chê cười?” Ở nông thôn thì không cần, nhưng gia cảnh Phùng gia cũng khá giả, nói không chừng sẽ không vui.
“Cũng được, dù sao lễ nhiều không ai trách.” Chu Đồng nói.
Tôn Huệ thấy Chu Đồng đồng ý, bèn quyết định:“Vậy mấy ngày nữa tỷ đi mua cùng muội nhé.”
Tuy nói là còn non nửa năm mới đến hồn kỳ, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh. Chu Đồng thở ra một hơi, nói:“Vậy khi nào muội có thời gian cứ tới đây tìm ta, ta với muội đi chọn vài món.”
Ngồi không lâu, Tôn Huệ liền đi về, việc trong nhà không ít, sau giờ ngọ nàng còn phải lên trấn.
Ba ngày sau nàng quyết định đi thăm Ngô Thải Điệp, bởi vì cách thôn không xa, nàng đi xe lừa từ sáng sớm, thấy Ngô Thải Điệp tinh thần hoàn hảo. Chẳng qua trượng phu nàng không ở nhà, còn phải trông nom cửa hàng trên huyện.
Lúc ngồi trong phòng nói chuyện, Tôn Huệ cầm một gói to đem qua:“Đây là nho khô tự tay muội làm, mang cho tỷ ăn chơi một chút.”
Ngô Thải Điệp cười nói:“Phiền muội còn nhớ tới tỷ, đặc biệt mang tới cho tỷ nếm thử.” Ăn mấy hạt liền khen:“Thật không tệ, so với nho khô ở tiệm còn ngon hơn.”
Tôn Huệ hỏi tiếp:“Lâu như vậy không gặp, tỷ có khỏe không, gả tới đây có quen không?”
Ngô Thải Điệp hơi hạ mí mắt, chua xót nói:“Cũng may là bà bà đối xử với tỷ không tệ, chuyện trong nhà tỷ cũng không phải quan tâm nhiều.” Chỉ là không thể nào được như lúc ở nhà, làm dâu rồi vừa phải khéo léo vừa phải cẩn trọng, chịu khổ cũng phải cất giấu.
Nhìn ra Ngô Thải Điệp khác thường, Tôn Huệ nhỏ giọng hỏi:“Như thế nào, có tâm sự gì tỷ hãy nói cho muội nghe một chút, biết đâu sẽ có chủ ý tốt?” Vốn còn tưởng rằng Thải Điệp gả vào nhà người quen, đính hôn đã lâu, nhà trai cũng tốt lắm, nhưng hiện tại xem ra, vẫn có không như ý.
Ngô Thải Điệp xua tay không muốn nói:“Về sau muội lập gia đình sẽ biết, đừng hỏi nhiều.” Nói đi cũng phải nói lại, nàng cũng coi như may mắn, không gặp phải bà bà khắc nghiệt.“Có một số việc chỉ có thể giấu trong lòng, việc này cuối cùng tỷ cũng cảm nhận được.” Nàng vốn là người vô tư lự, nhưng hiện tại rõ ràng đã khác.
“Nhưng mà muội yên tâm đi, người trong nhà đối xử với tỷ khá tốt.” Ngô Thải Điệp lại khẳng định thêm một câu, chỉ sợ bằng hữu lo lắng.
Có một số chuyện quả thật không thể nhiều lời, nói ra còn có thể khiến Tôn Huệ phiền toái. Tôn Huệ hợp thời chuyển đề tài:“Tỷ cũng kết hôn rồi, Ngô nhị ca chắc cũng sắp đúng không? Không biết đã có tin tức gì chưa, nói chút để cho muội chuẩn bị, nhờ nương đưa phân lễ.” Vốn phải đợi ca ca kết hôn xong, muội muội mới được lập gia đình, nhưng Ngô Thải Điệp là tình huống đặc biệt nên mới được gả đi trước, bởi vậy hôn sự của Ngô Chi chắc cũng sắp đến.
“Nhị ca tỷ?” Ngô Thải Điệp vẫn chưa nghe thấy nương nói gì, hẳn là còn chưa thương nghị:“Có lẽ sẽ kết hôn sau muội không chừng.” Hôn kỳ của Tôn Huệ là đầu năm sau, mà hôn sự của nhị ca còn chưa định, có thời gian chắc phải hỏi thăm một chút.
Tôn Huệ nói:“Như vậy sao, vậy chắc muội không đợi được tới lúc ăn cỗ rồi.” Lập gia đình xong sẽ không thể ra ngoài thoải mái.
“Nói đến lễ vật, Huệ Tử muội thật đúng là quá khách khí, đã nói không được tặng thứ gì quá quý trọng, thế mà muội lại đưa trâm ngọc.” Ngô Thải Điệp rất có dáng vẻ “Khởi binh vấn tội”, mắng nàng:“Nhớ kỹ, lúc muội thêm trang phải nói với tỷ một tiếng, đến lúc đó tỷ sẽ đi qua.” Nàng cũng phải chuẩn bị món quà thật tốt mới được.
Tôn Huệ nói:“Không cần đâu, muội không có thân thích, sẽ không có ai thêm trang. Đến lúc đó tỷ và trượng phu đi qua ăn cơm là được, lễ vật không cần quá câu nệ.”
“Vậy cũng không được, đồ quý trọng không có, nhưng tâm ý vẫn là tâm ý.” Ngô Thải Điệp nói.
Bởi vì Tôn Huệ tới chơi, trong nhà vì chiêu đãi nàng, còn mua cá thịt, trên bàn ăn tiếng hoan hô vang dội, nhưng Tôn Huệ luôn luôn có cảm giác không khí có chút không hài hòa. Cho nên sau khi ăn cơm không lâu, nàng liền cáo từ ra về.
Hái đào xong, việc dưới ruộng cũng tương đối, mùa hạ tàn dần. Tới khi táo chín, mùa thu cũng vừa tới. Nhìn chiếc lá vàng đầu tiên rớt xuống, Tôn Huệ cảm thán thời gian trôi thật là nhanh.
Mỗi ngày Tôn Huệ vẫn lên trấn trên, lúc này nàng bán táo và lựu, tuy rằng người mua lựu. Thứ này trong trấn có rất nhiều nhà trồng, tuy ăn không ngon như lựu nhà Tôn Huệ, nhưng người mua ít vẫn là ít. Cho nên trọng điểm là quả táo, còn có hạt dẻ, hai loại này lượng tiêu thụ không tệ lắm, mỗi ngày cũng kiếm được ít nhiều.
Chẳng qua cây nhà nàng không lớn, bán không tới một tuần, trái cây cũng hết.
Ở nhà tính toán, nhiều ngày như vậy coi như là có thu hoạch, không sai biệt lắm mỗi ngày thu nhập trên dưới 20 văn, tổng cộng có 530 văn. Tôn Huệ thật vui vẻ, nếu cứ như thế này thì không tới vài năm sau, không những đủ tiền vốn, còn có thể có lợi nhuận.
Bởi vì không còn thứ gì mang lên trấn bán nữa, Tôn Huệ phải đi tìm nương tử lý chính:“Thím à, con không định lên trấn mở cửa hàng nữa, không biết mấy ngày nay, phí mở cửa hàng đưa bao nhiêu thì thích hợp? Thím ra một con số để con trở về lấy.” Hy vọng không đắt quá, bằng không thì không thể kiếm nhiều tiền.
“Con bán trên trấn ước chừng một tháng đi? Như vậy đi, đưa 150 văn là được. Cứ mang tới đây, ta sẽ đưa qua chỗ lão Tề cho.” Lý chính nương tử nghĩ một chút, liền báo ra con số này, xem như tiện nghi chút. Lão Tề thu nhập từ quầy hàng cũng không ít, tuy là chỗ quen biết với trượng phu, nhưng không có khả năng miễn phí.
150 văn, nói cách khác lợi nhuận còn chừng bốn trăm văn. Một tháng kiếm nhiều như vậy cũng coi như không tệ, Tôn Huệ cười nói:“Được ạ, vậy con lập tức trở về lấy.”
“Không vội. Chừng nào mang tới cũng được.”
Khách khí hai câu, Tôn Huệ trở về liền cầm tiền đưa tới, còn mang theo nhóm nho khô phơi nắng đợt hai.
Gió cuốn lá vàng bay, thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, bông lúa trên đồng cũng nặng dần rồi trĩu xuống.
Hôm nay, Tôn Duẫn nhân lúc buổi tối liền nói với tỷ tỷ:“Ngày mai đệ sẽ xin phép tiên sinh cho nghỉ để đi các núi trồng trà, không tới vài ngày là phải xuất phát rồi, phải chuẩn bị mọi thứ mới được.”
Thật nhiều ngày qua đi, Tôn Huệ còn tưởng rằng đệ đệ đã quên việc này, hoặc không định làm nữa, không ngờ đột nhiên hắn lại nói ra, thật sự là trở tay không kịp, trong chốc lát nàng ngây ngẩn cả người:“Tiên sinh của đệ sẽ đồng ý sao?” Nếu nói là đi vận hàng, không đi học nữa, tiên sinh đại khái sẽ tức giận mắng chửi đi.
“Đương nhiên là đồng ý, tư thục chỗ bọn đệ học đâu giống nơi Phùng đại ca học, vốn cũng không định thi khoa cử, xin phép vì chuyện riêng, tiên sinh sẽ không quản nhiều.” Tôn Duẫn nói, tư thục chỗ hắn vốn chủ yếu dạy đám hài tử nông thôn, cũng không quá nghiêm khắc, hơn nữa tiên sinh của bọn, ngay cả tú tài cũng không tính, chỉ là học trò nhỏ. Biết bản thân không có hi vọng thi đỗ, mới ở nơi này dạy học kiếm cơm.
Tôn Huệ không biết tư thục đệ đệ tới học lại có dáng vẻ này, chẳng qua chỉ dạy nhận biết mấy chữ. Muốn thi khoa cử, đại khái là sẽ không học ở chỗ này, tiên sinh cũng không có khả năng dạy.
“Vậy nương sẽ đáp ứng sao, năm trước nương trăm ngàn lần không đồng ý.” Tôn Huệ trực tiếp bày ra ngọn núi lớn là nương để dọa đệ mình, kỳ thật nếu lần này vẫn là Ngô nhị ca cùng Ngô thúc phụ đi, nàng có thể sẽ đáp ứng rồi, tin tưởng Ngô nhị ca sẽ chiếu cố đệ đệ. Nhưng lần này đi là Ngô đại ca, nhà mình và hắn không có giao tình, hơn nữa vợ hắn cũng không ưa gì mình và đệ đệ, đừng nói tới khi gặp chuyện sẽ không chiếu cố, không thân quen mà đi cùng, thật đúng là khó khăn, cũng khiến cho Ngô thúc phụ khó làm. Cho nên ý nàng muốn đợi tới lúc đệ đệ lớn hơn chút nữa, như vậy cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.
Chẳng qua Tôn Doãn không nghĩ như vậy, theo hắn nghĩ, đây quả thực là 1 cơ hội kiếm tiền. Hơn nữa sang đầu năm sau tỷ tỷ sẽ xuất giá, năm nay nói cái gì cũng phải đi một chuyến, chuẩn bị một phần đồ cưới cho tỷ tỷ.
Tôn Duẫn cười nói với nàng:“Tỷ, năm trước nương cũng đi một chuyến rồi, năm nay càng không có vấn đề.” Hắn tin tưởng nương sẽ đáp ứng.
“Vậy đệ cứ thuyết phục được nương rồi tính sau.” Tôn Huệ trái lại không tin nương sẽ đồng ý, cho nên khiến cho đệ đệ thuyết phục nương trước đã.
Tôn Duẫn đắc ý cười, vỗ tay nói:“Được, chúng ta định rồi nhé, chỉ cần nương đáp ứng, tỷ tỷ sẽ không được phản đối.”
Lúc đi gặp Tôn mẫu, vừa nói ra ý đồ, ai ngờ Tôn Duẫn chưa kịp khuyên bảo, bà đã gật đầu luôn:“Con không đến, ta cũng định tới bàn với con, năm nay chúng ta lại đi một chuyến.” Bà vốn định tự mình đi, chẳng qua bà không rành mặc cả bằng tiểu nhi tử, càng không nhanh nhạy bằng hắn. Cho nên dù có chút không muốn thì bà cũng chỉ có thể đồng ý.
Năm nay nữ nhi xuất giá, trong nhà tuy có bạc, nhưng mà còn muốn để dành xây phòng cho con trai, không thể đem hết tiền đi đặt mua đồ cưới, không bằng lại đi một chuyến kiếm thêm ít tiền. Bà thua thiệt nữ nhi rất nhiều, phải cho nàng một phần đồ cưới tốt, để nàng gả qua nở mày nở mặt một chút.
Tôn mẫu gật đầu lập tức khiến cho Tôn Duẫn vô cùng đắc ý, hận không thể nhảy dựng lên. Hắn nhìn tỷ tỷ nói:“Tỷ thấy không, đệ đã nói mà!” Hiện tại không cần lo lắng nữa, lần này là nhất định được đi. Tuy hắn có lòng tin nhưng ít nhiều vẫn có chút thấp thỏm.
Đồ cưới của tỷ tỷ, nhất định phải đặt mua thật tốt!
“Nương, sao nương đồng ý nhanh thế?”
“Nha đầu ngốc, mỗi ngày con đều lên trấn vất vả như vậy, chúng ta đi một chuyến chả lẽ không giống nhau sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT