Tôn Huệ nói là làm, không có một chút chần chờ, ngày hôm sau liền đi hỏi thăm luôn, có chưởng quỹ của tửu lâu, lý chính vân vân, đương nhiên không phải nàng tự mình ra mặt mà là nhờ người bên ngoài.
Kết quả cũng khá khả quan, trên huyện thật sự chỉ có tửu lâu mới bán, mà phần lớn là được bán ở phủ thành, nơi mọi người có đủ tiền để mua phối phương, nghe nói Huyện lệnh phu nhân kiếm được không ít tiền, Huyện lệnh sở dĩ có thể lên chức, cũng là nhờ vào món tiền này, bán phối phương lấy được tiền, lấy tiền đó chuẩn bị biếu xén đám đại nhân trong kinh, mới có thể thăng lên làm lục phẩm quan viên.
Biết là bán cho cửa hàng trong thành, Tôn Huệ liền động tâm, nàng ở trong thôn buôn bán nhỏ, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến phủ thành đi. Như vậy đám người mua phối phương không có khả năng đuổi tới tận địa phương nhỏ này. Nếu như thế, nàng hoàn toàn có thể bán ở trong thôn, chỉ cần cọ rửa cối đá một chút là có thể dùng.
Bởi vì đầu tiên phải ngâm đậu cho nở ra, cho nên một ngày sau mới có thể bắt đầu làm đậu hủ. Buổi sáng nàng dậy rất sớm xay đậu, Tôn Huệ nhìn con lừa, kéo nó đi, thỉnh thoảng còn phải cho nó ăn vài thứ, bằng không nó sẽ không đi. Hôm nay không làm đậu hũ ngũ vị hương, lúc trước nàng cũng không nói dối Chu Hải, làm cái đó có chút phiền phức, cần nhiều thời gian hơn 1 chút. Nàng nói với những đại nương hôm nay tới mua đậu, muốn ăn đậu hũ ngũ vị hương, ngày mai lại đây mua.
Đậu hũ ngũ vị hương vẫn tương đối được hoan nghênh, nghe nói Tôn Huệ lại làm bán, rất nhiều người đều nói tốt, hôm sau nhất định lại đây lấy.
Làm hai ba ngày, người mua đến khá đông, mỗi ngày đều có thể bán được không ít đậu hủ, đậu làm. Thấy thu nhập không ít, mỗi ngày Tôn Huệ liền dậy sớm làm, mà hoa quả nàng cũng không bỏ lại, buổi chiều mang đi bán, dù sao bán hoa quả không cần mất thời gian, mỗi ngày bán hoa quả xong trở về vừa lúc làm cơm chiều ăn rồi đi ngủ.
Cứ như vậy, Tôn Huệ thay đổi thời gian bán hoa quả, từ hôm đó quá trưa nàng mới lên trấn, buổi sáng ở nhà làm đậu hủ linh tinh, mỗi ngày đều kiếm được tiền, thu nhập rất là khả quan, làm cho Tôn Huệ thực vừa lòng.
Hôm nay vừa bán hai miếng đậu hũ, thu ba văn tiền, một chiếc xe ngựa chợt dừng trước cổng, Tôn Huệ vẩy nước cho khô tay, đi qua xem. Trong lòng thầm nói không biết là ai tới, hoặc là đi nhầm nhà.
Màn xe được xốc lên, quản gia nhà Trương cử nhân bước xuống xe, lập tức đi về phía Tôn gia.
Tôn Huệ thấy là hắn, nở nụ cười nhìn mấy thím tới mua đậu, bọn họ thấy người tới ăn mặc có thể diện, cũng không dám đứng lâu, xách đậu hũ bước đi, mà Tôn Huệ chạy ra nghênh đón:“Sao ngài lại đến đây, có chuyện gì không ạ?” Đưa mắt liếc hai xe ngựa, thấy không có dắt theo la la, càng thêm đoán không ra mục đích. Nếu dẫn theo La La đến, có lẽ là không muốn thuê nữa, hoặc là La La hiện tại không sinh sữa, nhưng không mang đến, thật đúng là không biết.
Quản gia ngẩng đầu, ánh mắt liếc qua chiếc bàn đặt trong sân, mặt trên bày đậu hũ, dầu muối thì không có gì, nhưng đậu hũ ngũ vị hương lại làm cho hắn kinh ngạc, hắn thật sự không biết ở nơi nông thôn như này lại có bán thứ đó, trên thị trấn cũng là từ chỗ tiền Huyện lệnh phu nhân kia truyền ra phối phương, chỉ có vài tửu lâu mới bán, mà xưởng làm, chỉ có phủ thành mới làm. Chỉ vào đậu hũ ngũ vị hương, hỏi:“Thứ này ngươi học được từ đâu, bái vị sư phụ kia?” Không có sư phụ dạy, cũng sẽ không có tay nghề này.
“Cái này sao, tự tôi suy nghĩ ra, mất rất nhiều ngày, chẳng qua lúc trước trong nhà nhiều việc, mới không có thời gian làm, hiện tại rảnh rỗi nên làm chút bán.” Dù sao việc này căn bản là không khó điều tra, hơn nữa có Huyện lệnh phu nhân đằng trước, Tôn Huệ cũng không che che giấu giấu, thành thành thật thật nói.
Quản gia thật quá ngạc nhiên, liếc Tôn Huệ từ trên xuống dưới một cái, nói:“Nói như vậy, tửu lâu trên huyện kia, là do ngươi đứng đằng sau?” Tửu lâu kia bán loại đậu hũ này cũng chỉ mới hai ba tháng gần đây, lúc trước hoàn toàn không có, mà xưởng đậu hũ trên phủ thành cũng bắt đầu trong khoảng thời gian xấp xỉ. Nếu đúng như tiểu nha đầu nói, đậu hũ ngũ vị hương này vẫn là do nàng làm trước tiên.“Không biết tay nghề này của ngươi là học được từ đâu.”
“Không phải nói sao, tự tôi nghĩ ra, hơn nữa phối phương chỗ tửu lâu trên huyện còn là từ chỗ tôi truyền ra nữa đó.” Tôn Huệ cười nói. Nàng cũng không muốn cho người khác hiểu lầm, nói chính mình học người khác, hơn nữa vạn nhất có ai nói mình học lén, nàng sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Không chừng có mấy kẻ không biết xấu hổ còn muốn đòi tiền mình.
“Chính ngươi tự nghĩ ra, chứ không phải học tay nghề của người khác?” Quản gia vô cùng kinh ngạc, hắn chẳng thể ngờ tiểu cô nương trước mặt lại nói rằng phối phương là do nàng nghĩ ra đầu tiên, đây quả thật rất không dễ dàng.
Gật đầu, Tôn Huệ nói:“Đương nhiên, tôi đây đã tốn rất nhiều công phu, tham khảo không ít mới làm ra được.” Chủ yếu là nhờ đời trước nếm qua không ít, trong lúc vô tình nhìn thấy cách làm trong sách, cho nên thử vài lần cuối cùng đã làm ra được.
“Các tửu lâu lớn bán đậu hũ ngũ vị hương, nghe nói lấy được phối phương từ chỗ Huyện lệnh phu nhân, mà ngươi nói cái này do ngươi tự nghĩ ra, như vậy nói cách khác, Huyện lệnh phu nhân là học từ chỗ ngươi?” Đậu hũ ngũ vị hương này cũng không phải truyền từ bên ngoài tới, mà nha đầu kia cũng không có khả năng nói lời dối trá, bởi vì rất dễ dàng tìm ra sự thật, như vậy chỉ có một loại khả năng, phối phương trong tay tiền Huyện lệnh phu nhân, kỳ thật là lấy từ trong tay nha đầu nay.
“Là chuyện từ mấy tháng trước, ta vừa suy nghĩ ra cách làm đậu hũ ngũ vị hương này, mới bán được có mấy ngày, Huyện lệnh phu nhân đã phái người tới kêu ta đi. Nói là Huyện lệnh phu nhân vô cùng thích ăn cái này, hỏi ta muốn phối phương, để trong nhà làm ăn. Sau còn có người theo đến, học trong khoảng 1 tuần, nắm giữ không sai biệt lắm, cho ta mấy lượng bạc để cảm ơn.” Tôn Huệ nói:“Lúc ta thu tiền, bọn họ còn dặn dò ta, tạm thời đừng vội làm đậu hũ ngũ vị hương bán, cho nên cách lâu như vậy, nghe nói bên ngoài nhiều người bán, ta nghĩ hẳn không có chuyện gì, lúc này mới làm bán.”
Trong lòng cười nhạo, làm gì có chuyện bản thân thích ăn, là nhìn thấy cơ hội phát tài nên mới nói như vậy. Cũng là do tiểu nha đầu này ngu ngốc, cho mấy lượng liền đem phối phương tặng ra ngoài, đổi là người khác, không có hai ba mươi lượng, cho dù Huyện lệnh phu nhân cũng đừng nghĩ muốn lấy. Xem tình hình bây giờ, Huyện lệnh phu nhân cầm phối phương này, kiếm được không dưới trăm lượng.
Quản gia đưa tay lấy một miếng đậu hũ ngũ vị hương, đầu tiên ngửi một chút, thấy hương vị có vẻ thuần hậu, thả vào trong miệng nhấm nuốt. Ừm, cũng không tệ lắm, hơi kém hơn chút so với tửu lâu làm ra, nhưng để làm đồ ăn bình thường thì hoàn toàn có thể.“Ngươi làm cũng không tệ lắm, thế nào, có thể đưa chút đến trong phủ ta hay không? Mỗi ngày đều phải chút, đương nhiên, đậu hũ cũng cần, qua một lát chúng ta thương lượng giá cả.”
“Mỗi ngày ngài muốn lấy bao nhiêu, nếu nhiều thì có thể. Về phần nói giá, rất dễ thương lượng, mua nhiều sẽ giảm giá.” Có thể có thêm khách hàng, Tôn Huệ đương nhiên cao hứng, dù sao nàng cũng cần phải lên trấn bán hoa quả, đưa một chút cũng không có gì.
“Đậu hũ ngũ vị hương này, cách ngày đưa một lần, đưa năm cân đi. Đậu hũ có thể đưa hàng ngày, mỗi ngày một khay. Thế nào, giá bao nhiêu?” Quản gia nói. Mấy thứ này, cũng không phải mua cho chủ tử ăn, mà là để nấu cơm tập thể cho bọn hạ nhân, cho nên không cần chú ý quá mức, mà hắn quản lý nhà cũ trên trấn, phương diện này còn có thể chen vào một tay, kiếm chút tiền mua nước tương.
Tôn Huệ trong lòng lách cách gảy bàn tính, đậu hũ ngũ vị hương bình thường làm ra, bởi vì công phu có vẻ rườm rà, giá mỗi cân ba văn, mà một khay đậu hũ có hai mươi lăm khối, mỗi khối là một văn, hai ngày tổng cộng thu được 65 văn, đương nhiên, nếu nói giá này ra, đối phương nhất định không nhận. Từ lần cò kè mặc cả trước, Tôn Huệ đã biết, đối phương rất sành mua bán, không có khả năng để cho chính mình chiếm bao nhiêu tiện nghi, cho nên phải nói giá làm cho đối phương vừa lòng, mà mình thì vẫn kiếm lời mới được.
Suy nghĩ một phen, cuối cùng Tôn Huệ mở miệng:“Người xem đậu hũ ngũ vị hương mỗi cân ba văn, 1 khay đậu hũ hai mươi văn, thế nào?” Cứ như vậy, tổng cộng 2 ngày thu được năm mươi lăm văn, lời ra mười lăm văn tiền. Nếu thành công, trừ ra phí tổn, nàng còn có thể thu được hơn mười văn lợi nhuận.
Quản gia bật cười, nói:“Vậy thì quên đi, trở về mà khai giá này với chủ nhân, ta làm quản gia cũng coi như xong.” Lời này có chút khoa trương, cho dù hắn thực đáp ứng lấy giá này thu mua, như vậy cũng sẽ không có ảnh hưởng đến địa vị của hắn, ba đời tổ tiên nhà hắn đều làm quản gia cho Trương gia, mà hắn cùng Trương cử nhân lại là nãi huynh đệ, địa vị bất phàm.
“Ngài nói lời này giống như tôi kiếm lời nhiều lắm vậy, nói cho ngài biết, tôi đây chỉ có chút tiền vất vả, thật sự không có bao nhiêu lợi nhuận.” Tôn Huệ kêu khổ, nàng vẫn là muốn làm bút mua bán này.
Vươn bốn đầu ngón tay, quản gia nói:“Như vậy đi, bốn mươi ba văn, hai ngày, thế nào?” Giá lập tức đã bị áp chế đi rất nhiều.
Tôn Huệ tự nhiên sẽ không đáp ứng, nếu như vậy nàng cũng không có tý lợi nhuận nào, nói:“Vậy thì quên đi, tôi cũng lười đi lên trấn.”
Bốn mươi ba văn, quản gia cũng biết là có chút thấp, thoáng nói ra:“Như vậy đi, ngươi đi một chuyến cũng phải có tiền vất vả, bốn mươi tám văn.” Tăng 5 văn tiền.
Tôn Huệ còn muốn giá cao thêm chút:“Tôi cũng không nhiều lời, năm mươi văn, giá chốt.”
“Không được, ta đây không bằng mua nhà khác. Bốn mươi tám văn chính là bốn mươi tám văn, không thể bàn nữa.”
Hai người này vì hai văn tiền tranh cãi thật lâu, cuối cùng đều thối lui một bước, định ra bốn mươi chín văn.
Có thể có thêm một người mua cố định, trong lòng Tôn Huệ vụng trộm vui mừng, tuy rằng nếu cứ như vậy mỗi ngày sẽ mệt hơn một chút, nhưng chỉ cần nghĩ có thể kiếm tiền, trong lòng liền thoải mái, người từng trải qua mới phá lệ hiểu được tiền trân quý đến nghĩ nào, mỗi ngày đều phải vắt óc nghĩ ra biện pháp kiếm tiền.
“Ngài tới có chuyện gì sao?” Đột nhiên nhớ tới điểm ấy, dù sao cũng không có khả năng tư dưng rảnh rỗi chạy đến chơi. Vừa rồi nói rất nhiều chuyện, lại kịch liệt đàm định giá cả, suýt nữa đã quên hỏi.
Quản gia nói:“Nghe nói hai la la mẹ nhà ngươi đã sinh con, đang sinh sữa?”
“Đúng vậy, hai la la con đã bắt đầu cai sữa, có thể ăn cỏ vụn rồi.” Tôn Huệ nhìn quản gia:“Như thế nào, ngài hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ còn muốn thuê thêm la la? Nếu tôi nhớ không nhầm, con la la lần trước ngài mang đi kia, hiện nay vẫn còn có thể sinh sữa mà?”
“Ta muốn, nhưng lại muốn cả hai.” Quản gia nói:“Lần này sẽ không thuê nữa, dứt khoát mua luôn, lão gia chúng ta muốn dùng để tặng lễ.” Đồ để tặng người, dù sao cũng không thể tặng đồ thuê, vậy cũng thật không có thành ý.
“Giá tốt nhất, chỉ cần ngươi đáp ứng bán la la cho ta.”
“Tặng lễ? Như thế nào lại muốn dùng La La tặng lễ, La La này thật vất vả mới nuôi lớn, ta còn muốn giữ lại cho nó sinh con, không muốn bán.” Tôn Huệ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT