Mấy
ngày gần đây, Phùng Hiên như sống trong mơ vậy, bước đi mà như giẫm phải mây xốp, chông chênh, bềnh bồng. Hắn luôn giấu kín tâm tư của mình đối
với Tôn Huệ, chút hảo cảm nhỏ bé ban đầu dần dần thúc giục hắn tới gần
Tôn Huệ hơn. Thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển nhanh chóng như thế, khi hắn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Tôn Huệ đã
trở thành vị hôn thê của hắn.
Có thể cùng Tôn Huệ kết làm vợ
chồng, Phùng Hiên rất vui vẻ, hắn yêu thích sự kiên nghị và tính cách ôn hòa thoải mái của Tôn Huệ, hơn nữa hắn không động lòng với cô nương nào khác ngoài nàng. Thế nhưng, kỳ thực đáy lòng Phùng Hiên luôn cất giấu
ưu thương, cho dù người trong nhà gạt hắn, nhưng thông qua rất nhiều chi tiết nhỏ, hắn cũng đã nhận ra thân thể mẹ không còn tốt nữa, có lẽ chỉ
cần ngã xuống một lần là sẽ không bao giờ có thể đứng dậy được.
Hắn rất là lo lắng, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, mỗi ngày Phùng
Hiên đều cố gắng duy trì sự bình tĩnh, không muốn bị mẹ phát hiện ra, sợ bà lo lắng. Quá nhiều cảm xúc chất chứa trong tim không thể kể ra khiến cho Phùng Hiên rất là ngột ngạt. Hắn đã từng hơn một lần nghĩ rằng, giá như có thể kể với người khác, có lẽ hắn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Đáng tiếc là, Phùng Hiên không có lấy một người bạn tâm giao.
Chẳng biết có phải mẹ Phùng Hiên đã phát hiện ra sự khác thường của hắn mà
không nói hay không; nhưng cho dù bà ấy không phát hiện được, thì những
ngày này vẫn cứ trôi qua như thế đó.
Khí trời dần dần
trở nên ấm áp, mọi người cũng mặc ít áo hơn. Khi hoa đào nở đầy cây,
Phùng mẫu bảo Phùng Hiên đón Tôn Duẫn về nhà mình chơi. Lý do chính là,
anh rể lớn nhất quan tâm việc học của em vợ tương lai.
Tư Thục vừa tan học, nghe theo Phụng mẫu dặn dò, Phùng Hiên đứng ở cổng
chờ, từ rất xa đã nhìn thấy Tôn Duẫn, còn có Chu Sơn bên cạnh, bèn mời
hai người tới nhà mình làm khách. Chu Sơn ban đầu còn từ chối, nói người trong nhà đang chờ, bảo một mình Tôn Duẫn đi qua đó, hắn về nói với mẹ
một tiếng.
Phùng Hiên cười kéo Chu Sơn, nói: “Cùng đi đi thôi, cũng nhận biết nhà, sau này thường xuyên đến chơi. Nếu muốn nhắn
với mẹ một câu cũng rất đơn giản, có bạn học ở cùng thôn thì nhờ hắn đi
một chuyến.” Tất nhiên là phải mời cả hai, bất kể thế nào, Chu Sơn cũng
coi như là em trai Tôn Huệ.
Tôn Duẫn cũng nói: “Chúng ta cùng đi đi, chẳng phải có nhiều chỗ huynh nghe không hiểu sao? Thay vì
mai đi hỏi mấy người Đinh Vũ, còn không bằng lúc ăn cơm nhờ Phùng đại ca giảng cho.” Hắn không ưa mấy người Đinh Vũ, ỷ vào việc học trước hai
năm, theo cách nói của tỷ tỷ, bọn chúng chính là đồ chảnh chó. Hắn sẽ
không đi hỏi bọn họ, ăn nói thô lỗ thì cũng thôi đi, còn thường xuyên sỉ nhục mình. Thực sự là đáng ghét.
Phùng Hiên kịp thời mở miệng: “Có vấn đề gì thì nói với huynh một chút, dù sao huynh cũng coi
như học sinh lâu năm, hẳn là có thể trả lời. Nếu không thì cùng nhau
thảo luận.” Hắn nói năng rất khiêm tốn, y như một người quân tử vậy.
Nhớ lại sự khó ưa của bọn Đinh Vũ, Chu Sơn liền đổi ý, nói: “Vậy thì quấy
rầy Phùng đại ca.” Trước giờ hắn không thích tới nhà người khác chơi,
bởi vì mỗi lần như vậy hắn đều rất căng thẳng. Những người kia mặc kệ
hắn lớn hay nhỏ đều sẽ nói: Đáng thương, nhỏ như vậy mà đã mồ côi mẹ,
phải sống với mẹ kế chắc khổ lắm! Họ lải nhải một thôi một hồi, Chu Sơn
chẳng muốn nghe một câu nào.
Ở thôn Thanh Hà này có năm
người đi Tư Thục học, trong đó người khá thân với Chu Sơn là Chu Xuyên
cùng tộc, cách Chu gia cũng không xa lắm, tình cờ hắn còn đang thu dọn
sách vở nên chưa về, Chu Sơn bèn tìm hắn: “Chu Xuyên ca, lúc huynh trở
về nói với người nhà đệ một tiếng, hôm nay đệ và Tôn Duẫn có khi đến tối mới về, Phùng đại ca mời hai đứa bọn đệ tới nhà làm khách.”
Phùng Hiên đi qua thôn Thanh Hà mấy lần, bởi vì phong thái cử chỉ của hắn
giống như công tử của gia đình giàu có, mà gần đây hắn và Tôn Huệ đính
hôn, rất nhiều người biết hắn, mà Chu Xuyên trùng hợp là một người trong số đó, thấy đúng là hắn, liền gật đầu đáp: “Được, ta sẽ nói với thúc
phụ một tiếng.” Cha Chu Xuyên lớn hơn Chu Hải hai tuổi, cho nên Chu
Xuyên mới gọi Chu Hải là thúc phụ.
Phùng Hiên nói với
Chu Xuyên: “Làm phiền đệ. Đi đường cẩn thận một chút.” Nói xong bèn dẫn
theo hai người Tôn Duẫn đi về nhà mình.
Sau khi nhà gái
thăm nhà, Phùng mẫu liền dẫn theo con trai chuyển khỏi nhà mẹ đẻ về nhà, chìa khoá cầm trên tay, không giao cho người khác nữa. Thợ thủ công
cũng nói rồi, ước chừng qua thanh minh sẽ đến sửa nhà giúp. Phùng mẫu
định nhân lúc sức khỏe còn chưa quá kém, tận lực giải quyết xong những
chuyện cần thiết. Không thể chờ đến khi bà thực sưự đổ bệnh, mọi chuyện
đều phải nhờ người thân làm giúp, như vậy thì sẽ rất phiền phức, bà sẽ
vô cùng áy náy.
Lúc Chu Xuyên tới nhắn lời thì Chu nãi
nãi đang ở trong sân rửa rau, chuẩn bị làm cơm tối. Nghe xong bà liền
choáng luôn, sau khi tiễn Chu Xuyên rời đi bèn quay sang nói với Chu
Đồng đang đứng bên cạnh: “Đệ đệ con ấy, người khác khách khí với nó hai
câu, thế là nó liền tới nhà người ta làm khách.” Chu Đồng vẫn tương đối
hiểu đệ đệ mình, nàng nói: “Bà nội, đệ đệ là kiểu người nếu không cần đi thì nhất định sẽ không đi, lần này chắc là Phùng gia cực lực khuyên
bảo, nên mới đi theo tới.”
“Quên đi, đi qua đó có thể hỏi han Phùng Hiên một chút, bà nghe nói Phùng Hiên đọc sách rất giỏi.” Chu nãi nãi nói.
Lúc trở về nghe thấy tin này, Tôn mẫu cười cười, nói: “Không ngờ bọn họ
hành động nhanh như vậy. Tôi cứ tưởng còn phải thêm ít ngày nữa cơ đấy”
Chu Hải hơi nghi hoặc, hỏi: “Có ý gì?” Tôn mẫu giải thích: “Lúc trước
khi tôi đáp ứng hôn sự này thì đã từng có ước định với Phùng gia, hiện
tại Duẫn nhi còn quá nhỏ, nếu như Huệ tử gả đi sớm, như vậy tôi lo Duẫn nhi không thể sống một mình, cho nên muốn để nó tới Phùng gia ở một
khoảng thời gian. Nói thật, tôi làm thế cũng là có tư tâm, Phùng Hiên
học tập rất tốt, Duẫn nhi đi theo nó mấy năm cũng có thể trưởng thành
lên rất nhiều, sau này cũng sẽ không cần cực khổ nữa.” Như vậy xác thực
sẽ bị người ta nói ra nói vào, nhưng từ khi bà bị ép tới mức phải lưu
vong ngàn dặm đến nơi này, bà đã không hơi đâu mà nghĩ nhiều như vậy.
Nếu như việc gì là tốt cho con cái thì bà mang tiếng xấu cũng chẳng sao.
Chu Hải cau mày, không đồng ý: “Cho dù tương lai Huệ tử lập gia đình, Duẫn
nhi cũng có thể chuyển về đây ở trước, chờ khi nào nó thành hôn thì lại
chuyển đi ra ngoài. Không nên tới ở nhà anh rể, người ngoài thấy, còn
không biết nói như thế nào đâu! Như thế sẽ không tốt cho hai đứa nhỏ.
Lúc nào rảnh bà nói với Phùng gia nương tử một câu, chuyện sau khi thành hôn đệ đệ tới ở coi như thôi đi.”
“Trong lòng tôi đã
nghĩ kỹ rồi. Chẳng lẽ tôi lại đi hại con của chính mình? Cái vị đại bá
Phùng gia kia, nghe đồn không phải là người dễ đối phó đâu, cả nhà lão
đều thèm rõ dãi tài sản mà đệ đệ lão để lại.” Tôn mẫu thở dài nói: “Ông
biết không, thân thể Phùng gia nương tử không tốt, không biết lúc nào sẽ ra đi. Tương lai Huệ tử gả qua đó, ngộ nhỡ Phùng gia đại bá ỷ vào thân
phận trưởng bối tới ức hiếp thì sẽ rất khó làm. Mà có Duẫn nhi ở đó, ít
nhiều lão còn có thể kiêng kỵ mấy phần, thực sự không được, còn có thể
trở về đây thông báo một tiếng, miễn cho hai đứa nó bị bắt nạt cũng khó
nói.” Có thể nói bà đã suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra ý đồ này, vốn dĩ
không nhất định phải đồng ý mối hôn sự này, thế nhưng câu nói đầu tiên
của Phùng mẫu đã thuyết phục được bà.
“Kết thân với nhà
tôi là thích hợp nhất, tương lai bất kể Hiên tiểu tử đi thi khoa cử có
đạt được thành tích gì hay không, đều có thể bảo đảm con gái bà sẽ được
sống sung túc. Mà tôi, cũng cần sự quả quyết của con gái bà để bảo vệ
phần của cải này, có thể nói, việc này đối với cả hai bên đều rất tốt.’
Chu Hải đã hiểu rõ, nói: “Đành vậy thôi.” Lại nhớ tới hôn sự của con gái
mình, hắn thở dài nói: “Đúng là mọi việc chẳng thể nào hoàn mỹ được, Huệ tử như vậy, đối tượng đính hôn của Đồng nhi lần này cũng lại có vấn đề. Tôi vì việc này mà đau đầu muốn chết, thật sự không biết có nên đồng ý
hay không.”
Gần đây Tôn mẫu quá bận bịu nên chưa kịp hỏi tới việc hôn nhân của Chu Đồng, lúc này thấy Chu Hải thở dài, bèn hỏi:
“Sao, có vấn đề gì không, nói tôi nghe một chút, có gì tôi và ông cùng
bàn bạc.” Nếu là năm ngoái thì bà sẽ không nói như vậy, đối với hai đứa
nhỏ mà vợ trước của nhà họ Chu để lại, có thể không hỏi đến thì bà sẽ
không hỏi đến, bởi vì bà sợ nếu bà can thiệp vào, sau này xảy ra vấn đề
sẽ bị chỉ trích, đơn giản mặc kệ cho Chu phụ đi làm. Hiện tại bởi vì Chu gia hai lần ra mặt vì con gái, dần dần bà cũng hỏi đến chuyện của Chu
gia, kịp thời đề đạt ý kiến của bản thân.
Chu Hải đã quá đau đầu vì việc này rồi, bèn nói: “Bà biết không, người nhà bên kia cái gì cũng tốt, ai cũng không có vấn đề gì. Nhưng thân thể đứa nhỏ bên đó
lại có chỗ thiếu hụt, nếu không tôi đã đáp ứng ngay rồi.” Gia đình bên
đó có điều kiện tốt, đứa nhỏ cũng có tay nghề, hơn nữa vẻ ngoài không
tệ, nếu không phải vì có thiếu hụt, nó hoàn toàn là một lựa chọn tốt.
Tôn mẫu nói: “Có tật xấu gì? Thế thì không được, thân thể không tốt chính
là chuyện lớn đấy, để Đồng nhi gả đi thì làm sao bây giờ? Nếu để tôi
nói, thà rằng điều kiện kém một chút, chỉ cần đứa nhỏ không thiếu hụt,
chịu lao động, cuộc sống vẫn có thể tốt lên.” Điều bà khó chấp nhận nhất chính là thân thể có thiếu hụt, không những bị người ta đem ra đùa cợt, gia đình cũng sẽ có mâu thuẫn.
“Nếu như là tật xấu lớn, chắc chắn tôi sẽ không cân nhắc, dứt khoát từ chối luôn. Chẳng là đứa
nhỏ kia tai trái hơi điếc, cần phải lớn tiếng mới nghe thấy, tai phải
bình thường, cũng không khó khăn trong sinh hoạt. Những điều kiện khác
thật sự rất tốt, tôi nghĩ vấn đề nhỏ ấy cũng không là gì, nói không
chừng Đồng nhi qua đó còn có thể được nâng niu hơn chút.” Ý tưởng này
của Chu Hải cũng rất bình thường, đầu tiên chính là vấn đề của đứa nhỏ
kia không lớn lắm, không ảnh hưởng quá nhiều đối với cuộc sống, vẫn có
thể sinh hoạt bình thường.
Tôn mẫu gật đầu, nói: “Chỉ là một bên lỗ tai nghe không rõ lắm, cũng phải vấn đề lớn đi, gả đi quả
thật có thể được chiều chuộng hơn. Như vậy đi, hai người lớn chúng ta có nói gì đi nữa thì quan trọng nhất vẫn là hai đứa nhỏ, vì chính tụi nó
mới phải sống với nhau cả đời. Ngày mai ông nói với mẹ một tiếng, nhờ bà đi hỏi ý tứ Đồng nhi thử, nếu như nó tình nguyện thì có thể đáp ứng hôn sự này rồi.”
Tuy rằng từ xưa tới nay hôn nhân đều là
lệnh của cha mẹ, lời của mối lái, thế nhưng chỉ cần không phải kẻ có chủ tâm đem con đi bán, cha mẹ cũng sẽ hỏi thử ý của con, xem con mình nghĩ gì. Tôn mẫu suy nghĩ rất tự nhiên như vậy, hơn nữa hỏi thử con mình,
lắng nghe ý nghĩ của con, càng có thể nhận rõ ưu khuyết trong đó.
Chu Hải nói: “Được, ngày mai tôi sẽ nhờ mẹ đi hỏi con bé. Chỉ cần Đồng nhi
không ngại, chỗ tôi cũng không thành vấn đề, như vậy việc này sẽ được
định ra thôi.” Đứa bé kia xác thực rất được, chỉ cần con gái không chê
hắn có chút thiếu hụt, bọn họ rất có thể sẽ đáp ứng.
Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi ra ngoài làm viện, Chu Hải nói với mẹ mình
một câu, nhờ bà nhân lúc vắng người hỏi thử con gái, xem nó có thể chấp
nhận hay không.
Nhân lúc Tôn Huệ chưa tới nhà, Chu nãi
nãi bèn kéo cháu gái vào trong phòng, nói: “Trước đây khi người ta tới
cầu thân cũng đã nói rõ tình huống của đứa bé kia rồi, cháu nghĩ thế
nào, nếu như không thể tiếp nhận, bà sẽ bảo cha cháu đi từ chối hôn sự
này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT