Đầu năm có hai chuyện quan trọng, đầu tiên là Tôn Duẫn vào tư thục học, sau khi hỏi thăm mấy nhà gần đó, Tôn mẫu quyết định cho Tôn Duẫn đi học cùng một nơi với Chu Sơn, như vậy cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau; thứ hai là chuyện chuyển dời phần mộ của Tôn phụ, chuyện này còn cần thời gian, lúc này Tôn mẫu vừa mới đề xuất với lý chính, bởi vì lúc trước nổi lên tranh chấp với đám người Vô Lại, sợ người nhà hắn cản trở, cho nên chuyện này phải từ từ thúc đẩy, gấp quá là không được.
Ban đầu Tôn Huệ định rằng sau khi đệ đệ đi học, nàng sẽ bắt đầu thu mua củi ở trong thôn, rồi tự mình chở lên trấn trên bán kiếm chút tiền chênh lệch. Thế nhưng vừa mới nói ra đã bị Tôn mẫu bác bỏ, người đốn củi trong thôn đều là đám thiếu niên choai choai, cho dù chưa phải nam nữ đại phòng, nhưng dù chưa đến tuổi đính hôn thì cũng cần phải chú ý một chút. Cho nên Tôn mẫu thà rằng kiếm ít tiền chút, cũng không hy vọng con gái của mình bị người ta nói ra nói vào.

Vì chút chuyện nhỏ này, Tôn Huệ thấy không đáng phải cãi cọ với mẹ, vậy nên nàng đổi suy nghĩ, dù sao xe lừa để không chẳng làm gì, không bằng cho thuê, mỗi ngày chưa nói tới chuyện kiếm được bao nhiêu tiền, không cần cho lừa ăn là tốt rồi.

Nhưng khi nàng kích động chạy đi nói với Tôn mẫu, không đợi mẹ nàng mở miệng, Chu Đồng bên cạnh đã cười trước tiên, lắc đầu nói: “Mau thu lại suy nghĩ ấy đi, vì kia năm ba văn tiền, căn bản là không đáng giá. Người khác thuê lừa của muội, còn không biết sai sử thế nào đâu! Coi chừng bị bọn họ liều mạng ép buộc, nó sẽ chịu không được.” Không phải là nhà mình, sao có thể cẩn thận, có khi còn hành hạ con lừa tới bệnh luôn.

Hơn nữa cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

“Nghe thấy không? Sau này phải tính toán kỹ lưỡng trong đầu một lần trước đã, xem có thể thực hành hay không, rồi hãy nói.” Tôn mẫu không biết làm sao, con gái bà, nói thông minh cũng coi như thông minh, chẳng qua luôn nghĩ mọi người đều là người tốt, giống như kiểu không rành thế sự. Còn phải dạy bảo, nếu không tương lai gả đến nhà người ta, nhất định sẽ bị thiệt thòi.

Tôn Huệ le lưỡi, mặt già của nàng đỏ bừng lên, vừa nãy đã quá kích động rồi, nghĩ tới có thể kiếm tiền là không kịp xem xét về phương diện khác nữa, hiện tại phục hồi lại tinh thần, bản thân thật sự muốn cho mình một cái tát, quá ngu xuẩn, sống hai đời mà còn như vậy, quá mất mặt.

Thấy con gái cũng là kiểu người không thể ngồi yên một chỗ, Tôn mẫu do dự, nói: “Nếu con ngại không có chuyện gì làm, hay là ta mua cái thớt đá, dạy con làm đậu hũ.” Năm ngoái thu hoạch được không ít đậu, bởi vì giá tiền không cao nên không bán, để ở nhà thỉnh thoảng đổi đậu hũ ăn.

“Mẹ biết làm đậu hũ sao, sao không nghe mẹ nói bao giờ?” Tôn Huệ thật sự rất kinh ngạc, bởi vì nàng xuyên lúc còn trong bụng mẹ, nên có trí nhớ từ khi còn nhỏ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói, trước kia chưa thấy mẹ làm bao giờ, cũng không còn nghe thấy người bên cạnh đề cập đến.

“Chuyện lâu lắm rồi, hồi đó ta theo giúp bà ngoại làm, nhắc tới nó làm gì?” Tôn mẫu cười nói: “Nếu như không phải thấy con nhàn rỗi không có gì làm, cả đời này ta cũng sẽ không nói.” Bà và nhà mẹ đẻ quan hệ không tốt lắm, nhiều năm nay đều chưa từng nghĩ tới chuyện muốn đi tìm. Cho nên, sao có thể tự đề cập tới chuyện này chứ.

Tôn Huệ gật đầu nói: “Vâng, mẹ dạy con đi.” Nghĩ tới có thể có thêm một nghề phòng thân cũng không tồi, lúc nhàn rỗi thì tự mình làm ăn, nếu làm ngon còn có thể kiếm tiền. Phải biết rằng, trong thôn chỉ có một nhà làm đậu hũ, thôn lân cận không có, chợ cũng không luôn, muốn mua cũng không có mà mua.

Thớt đá không phải nói mua là có thể mua ngay được, phải đặt người ta làm mới được. Đến cửa hàng chuyên môn làm dụng cụ bằng đá, tiêu tốn năm trăm văn, coi như là tiền đặt cọc, để cho ông chủ nhanh chóng làm giúp. Mà trước khi thớt đá làm xong, còn phải bỏ công sức dựng một gian phòng nhỏ bằng trúc, coi như là xưởng đậu hũ.

Phòng không cần rộng lắm, một gian nho nhỏ sát cạnh phòng bếp, chờ thớt đá được chở tới thì cũng vừa hoàn thành. Từ đầu tới cuối cũng chỉ mất mấy ngày.

Đầu tiên phải đem đậu đi ngâm, chờ nó nở ra thì bỏ vào thớt đá, đổ thêm nước, bắt con lừa xay cối. Tôn mẫu đứng bên cạnh vừa nhớ lại cách làm, vừa nói cho Tôn Huệ nghe những điểm cần chú ý. Bởi vì đã rất lâu không làm cho nên đậu hũ lần này làm rất mất thời gian, hơn nữa thành phẩm cũng không tốt lắm, vẫn còn khá là cứng —— so với đậu hũ ở phương Bắc.

Thử hai lần, lấy ra tỷ lệ thích hợp, đậu hũ làm ra vừa trơn vừa non, so với đậu hũ được bán trên chợ, coi như là thành công.

Đậu hũ vừa làm ra, ngày đầu tiên không định mang đi bán, Tôn mẫu để cho con gái lấy chỗ đậu đã làm thành công ra cắt thành từng khối, đem tặng cho các nhà trong thôn. Chỗ đậu cũ của mẻ đầu tiên, Tôn mẫu quyết định làm thành chao, giữ lại bỏ vào cháo. Chỗ đậu loãng thì được làm thành tào phớ.

Mượn cách nói đời trước của Tôn Huệ, đậu hũ già chính là đậu hũ phương Bắc, đậu hũ non chính là đậu hũ phương Nam, quá non chính là tào phớ, đậu không đông lại là sữa đậu nành! Đậu hũ rán nổ là đậu hũ chiên, để hư chính là chao. Bất kể thế nào, đều có thể bán.

Những nhà được tặng đậu hũ về sau đều tới chỗ Tôn Huệ mua, cũng coi như là quảng cáo sản phẩm.

Chuyện làm đậu hũ này cũng không có gì đáng nói, Tôn Huệ cao hứng lên liền làm một mạch, mới đầu Tôn mẫu còn phải đứng bên cạnh nhìn, dần dần một mình nàng cũng làm được, dù sao làm đậu hũ cũng không cần nhiều kỹ thuận, lại chẳng phải đem bán cho nhà giài, không cần phải chú ý nhiều. Có khi làm không tốt, bán giá rẻ, người khác cũng chẳng nói gì, chỉ trêu ghẹo hai câu. Hơn nữa, chuyện làm ăn coi như không tệ, sau một tháng, thu được không ít tiền lời.

Việc này so với việc thu mua củi mang lên trấn bán kiếm tiền chênh lệch thì nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa còn lợi nhuận cao hơn chút ít.

Còn có một chuyện này, Tôn Huệ làm một thời gian ngắn thì không hài lòng với việc chỉ bán độc đậu hũ, vắt hết óc nghĩ cách, đầu tiên là làm ra đậu hũ chiên, đậu hũ khô nhiều lớp, mà loại được hoan nghênh nhất chính là đậu khô ngũ vị hương, sau khi tốn thời gian tương đối dài nghiên cứu chế tạo, mất không ít đậu hạt, mới coi là thành công. Thế nhưng, có giao ra thì sẽ có hồi báo, bởi vì làm ra đậu khô ngũ vị hương, ở vùng này còn chưa từng có cho nên rất được hoan nghênh, buôn bán lời một khoản kha khá.

Không biết là ai truyền lên trấn, huyện thành, có mấy tửu lâu tìm tới đây, muốn Tôn Huệ cung cấp đậu khô ngũ vị hương. Giá tiền tương đối cao, nếu nàng đáp ứng, nhất định sẽ thu được không ít tiền. Nhưng không đợi Tôn Huệ kịp vui mừng thì đã có người tới nói phu nhân Huyện lệnh cho mời nàng.

Phu nhân Huyện lệnh cho mời, Tôn Huệ không có biện pháp từ chối, nàng đi theo tới nhưng bà ấy không để cho nàng vào phòng, mà chỉ để nàng đứng ở ngoài cửa rồi hỏi mấy câu. Một bà tử đi ra ngoài, cầm hà bao đưa cho Tôn Huệ: “Đây là phu nhân thưởng, còn không mau tạ ơn.” Tôn Huệ cắn răng, quỳ xuống, hướng về phía bên trong dập đầu đầu: “Tạ phu nhân.” Đây là lần đầu tiên quỳ người sống, hai đời, lần đầu tiên cảm thấy bình đẳng thật là tốt.

Bà tử cũng không bảo nàng đứng lên, ném hà bao trên mặt đất, nói: “Đậu khô ngũ vị hương ngươi làm ra, phu nhân ăn thấy thích, ngươi nói ra bí phương, hoặc ký văn tự bán mình, lưu lại trong phủ cũng được.” Lời này nói ra như thể đang ra lệnh, hoàn toàn không để cho đối phương phản đối.

Tôn Huệ hiểu, thích ăn chỉ là một chuyện, quan trọng hơn là nhìn trúng khả năng kiếm lời trong đó đi. Cho mình hà bao, thoạt nhìn không nhiều, nếu như mình đưa bí phương cho đối phương, lợi nhuận gấp trăm lần cũng có. Ahhh, lần đầu tiên thấm thía, quyền thế thật là quan trọng.

“Nếu phu nhân thích, ta đây sẽ nói biện pháp cho các ngài. Nếu như không chê phiền toái có thể kêu đầu bếp nữ đến chỗ, xem cách làm.” Có câu nói ‘Cánh tay dài thế nào cũng không thể dài quá bắp đùi’, huống chi so với phu nhân Huyện lệnh, bản thân ngay cả cánh tay cũng không phải! Cho nên, không thể làm gì khác hơn là biết điều một chút hiến phương pháp cho bà ta.

Bên trong phòng, phu nhân Huyện lệnh mở miệng phân phó: “Tiền ma ma, lát nữa bà kêu Lưu gia đi theo nha đầu này về, học cách làm cho tốt.” Nhất định phải học nhanh một chút, lão gia ở nơi này cũng đã nhiều năm, phải chuẩn bị tiền bạc, xem có thể thăng chức hay không.

“Vâng, ta đây sẽ đi gọi Lưu gia tới, dập đầu cho ngài xong sẽ đi theo nha đầu này về.” Tiền ma ma nói.

“Không cần dập đầu, trực tiếp đi qua đi. Tiền ma ma, nhớ dặn dò Lưu gia một câu, phải học cẩn thận, hơn nữa đừng quá tốn thời gian.”

“Phu nhân yên tâm, Lưu gia sẽ tự có chừng mực.”

Lưu gia, là kẻ chuyên hỗ trợ ở phòng bếp, là hồi môn của phu nhân Huyện lệnh, tay chân lưu loát, học gì cũng nhanh, chuyện xấu phu nhân phái đi làm đều rất là chú tâm. Mặc dù không vừa mắt Tôn Huệ, nhưng không hiểu sẽ hỏi, đậu khô ngũ vị hương này hơi phức tạp chút, thế nhưng chỉ năm ngày, cũng đã học được khá khá. Lưu gia ở thêm hai ngày, xác định đã có thể xuất sư, liền trở về phụng mệnh.

Biết Lưu gia chính là hạ nhân nhà Huyện lệnh, ánh mắt người trong thôn nhìn Tôn Huệ rất hâm mộ, bọn họ hoàn toàn không biết Tôn Huệ không hề cảm thấy kiêu ngạo chút xíu nào khi có liên quan tới nhà Huyện lệnh, ngược lại, còn rất không thoải mái. Thái độ cao cao tại thượng kia làm cho nàng bị buộc cúi đầu, mà hà bao bọn họ cho, về sau Tôn Huệ đem đi cân, phát hiện chỉ có năm lượng bạc, căn bản là quá ít, nếu như bán cho người khác, ít nhất cũng phải được hai mươi lượng! Mà những người có thế lực hơi lớn một chút, nhận được bí phương này, hoạt động một phen, vẫn có thể kiếm không ít tiền.

Chẳng qua việc này cũng đành thôi, sau khi làm xong vụ mua bán với phu nhân Huyện lệnh, người trong thôn đại khái không dám ức hiếp nhà mình nữa. Vừa nghĩ như thế, Tôn Huệ cũng được an ủi.

Ở nhà bên kia, khí sắc phụ nhân càng ngày càng tệ, thân thể rõ ràng suy yếu hơn trước rất nhiều, trong mắt tràn đầy đau thương, nhìn chị dâu nói: “Em thật không biết lúc nào sẽ phải ra đi, chết, em không sợ. Nhưng em không yên lòng Hiên nhi, lưu lại mình nó sống dựa vào bá bá, còn không biết sẽ thành ra cái dạng gì. Phải mau mau tìm một cô nương cho nó, thừa dịp em còn hơi sức, cho chúng nó thành hôn. Được như vậy, chỗ tài sản kia cũng có thể cầm tới tay.”

Nắm tay bà thật chặt, Ngô cô cô rưng rưng nước mắt: “Đừng có nói xui xẻo thế, nào tới mức độ đó chứ, gần đây đại phu kê đơn thuốc muội uống đã tốt lên nhiều, tin tưởng sau khi uống hết thuốc, em sẽ khỏe lên thôi.” Chuyện này phải làm sao đây, đứa nhỏ Hiên nhi này sớm mồ côi cha, toàn dựa vào mẹ nuôi nấng, hiện tại mới bao nhiêu tuổi, mẹ lại sắp đi rồi, thật là đáng thương.

“Thân thể của em, em biết rõ. Có thể chịu đựng qua năm nay, cũng coi như may mắn rồi.” Phụ nhân kéo bà, cầu xin: “Chị dâu, chị nhất định phải giúp em, phải mau mau tìm vợ cho Hiên nhi.”

“Biết, biết. Chị dâu đã nhờ người tìm kiếm rồi, nhất định sẽ chọn được một người tốt đưa đến cho em xem.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play