Mụ nói sẽ ở lỳ chỗ này, nhưng từ sau khi lập thu, khí trời mỗi ngày một lạnh dần, ban ngày thì có thể, nhưng tới nửa đêm không thể không bị lạnh rồi mắc bệnh. Tôn Huệ đã lường trước điều này cho nên không sợ, mụ ta muốn trải chiếu nằm trên mặt đất thì tùy mụ ta, nàng không tin mụ có thể ngây ngốc ở đây mười ngày nửa tháng.

Cau mày, Chu Hải thấy mụ già kia chưa từ bỏ ý định, mà Tôn Huệ rõ ràng không chịu nhường, dạo bước tiến lên, nói: "Huệ tử đưa thang qua đây, ta đi vào nói với con mấy lời." Cứ chống đỡ thế này trước sau đều không ổn lắm, cho dù tỏ ra bất chấp tất cả thêm một lần nữa, trong mắt người khác nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu, vẫn cứ không an toàn.

Tôn Huệ suy nghĩ một chút rồi chuyển cái thang ra ngoài tường. Chu Hải có thể tới đây, bất kể lúc trước có mâu thuẫn hay không, Tôn Huệ cũng rất cảm kích, đã như vậy, nàng sẽ nhận ý tốt của ông ấy.

Chu Hải đi vào xong, Ngô mẫu cũng vội vàng vào theo, rồi mang thang vào bên trong. Mà Ngô Thải Điệp thì lưu lại, nàng muốn trông chừng mấy mụ già kia, phòng ngừa bọn họ có hành động gì còn có thể lớn tiếng cảnh báo.

Trong nhà chính, ba người tách ra ngồi xuống, Chu Hải cũng không đợi ngồi ấm chỗ thì đã mở miệng nói: "Hiện tại xảy ra chuyện này, một mình con tiếp tục ở đây cũng không an toàn, không bằng dọn về nhà đi, chờ mẹ con trở về nữa rồi tính, con nói thử được không?" Câu cuối cùng tuy đang hỏi ý tứ Tôn Huệ , nhưng Chu Hải cũng không muốn nàng không đồng ý.

"Cảm ơn Chu thúc phụ, thế nhưng con không định làm thế." Tôn Huệ nói rất nhẹ nhàng, nhưng nghe ra được sự kiên định bên trong, lại tiếp: "Lúc này dọn đi rồi, bọn chúng sẽ tưởng rằng con sợ hãi, sau này còn không biết bị ức hiếp tới mức nào đâu! Bản thân con thì chẳng sao, nhưng dù gì cũng phải suy nghĩ cho đệ đệ con nữa, hắn không thể làm rùa rụt đầu, tương lai sao có thể tìm thê tử?"

Chu Hải nhất thời cứng họng, hắn không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn trước tiên vượt qua chuyện trước mắt, về phần chi tiết phía sau thì từ từ bàn bạc. Cho nên khuyên nữa cũng không tốt.

"Không dọn đi thì làm sao bây giờ, ban ngày chúng ta còn yên tâm, ban đêm không thể không lo lắng, nếu lại xảy ra chuyện như tối hôm qua thì phải làm sao đây?" Ngô mẫu mở miệng, nói: "Con mới bao lớn, ngày hôm qua hắn nhất thời chưa chuẩn bị con mới có thể làm hắn bị thương, đổi lại hắn thận trọng hơn, vậy sẽ càng nguy hiểm. Nghe ta nói, hay là tạm thời tránh đi, chờ chó con trưởng thành rồi thì sẽ có thêm một trợ lực, người khác cũng kiêng kỵ chút ít."

Bà khuyên như vậy là vì sợ đứa nhỏ Huệ tử này nhất thời làm chuyện dại dột, cuối cùng làm bị thương chính mình.

Tôn Huệ cũng có nghĩ qua, liệu có nên tạm thời tránh đi, chờ xây nhà xong xuôi, cổng lớn tường cao khóa sắt, người khác cũng không thể đi vào. Thế nhưng nàng vẫn bác bỏ, hiện tại né tránh, ở trong mắt những người khác lại chính là sợ hãi, sau này càng dễ bị người ta bắt nạt !

Không bằng ở đây chịu khổ mấy ngày, có Vô Lại lúc trước làm ví dụ, những tên khác cũng bị chấn nhiếp một chút. Hơn nữa Tôn Huệ không định ngồi im chờ chết, nàng đã có dự tính, cho dù lại có người xông tới, nàng cũng có thể ngăn cản.

Sức lực thì nàng không có, so với nam tử trưởng thành, chắc chắn là nàng kém xa. Nếu như đối đầu trực tiếp, nàng tuyệt đối không có quả ngon để ăn. Cho nên, nàng phải tránh né chỗ yếu của mình, đời trước thấy rất nhiều chiến dịch lấy ít thắng nhiều, mộtlà làm thủy công(mượn sức nước để công kích) hai là hỏa công. Thủy công thì không dễ thao tác, cũng không có điều kiện. Nhưng hỏa công lại đơn giản nhiều, hiện nay khí trời mát mẻ, quần áo trên người nhiều hơn, không may dính phải đốm lửa, nhất định sẽ cháy lên rất nhanh! Đến lúc đó quản hắn là nam tử cường hãn khỉ gió gì, đều phải gục xuống.

Cuối cùng, vẫn không có cách nào thuyết phục Tôn Huệ, Chu Hải đi về trước, nghĩ buổi tối để cho nữ nhi tới đây, hắn thì ngủ ở một phòng khác, cứ như vậy qua mấy ngày, chờ Tôn mẫu trở về, để cho bà ấy quyết định. Rốt cuộc vẫn không phải là nữ nhi của mình, không thể mạnh mẽ ép buộc, thế nhưng vẫn không an tâm, như vậy buổi tối cứ tới đây giúp đỡ đi.

Mụ già mẹ Vô Lại nghiến răng ken két, mụ nảy sinh ác độc ngồi ăn vạ ngoài cổng, vừa khóc vừa gào thét, mới đầu còn có người nhìn, nhưng theo thời gian trôi qua, đám người dần dần tản đi, dù sao bọn họ còn bận việc trong nhà, không thể nào ở mãi nơi này xem náo nhiệt được. Huống chi chẳng qua chỉ là kịch do một người tự biên tự diễn, chẳng có gì đáng xem, không lâu sau, tốp năm tốp ba lúc nãy đều đã tản đi hết. Ngay cả thím Vô Lại cũng không còn kiên nhẫn nữa, nhận thấy lần này có lẽ không xơ múi được gì, hùng hùng hổ hổ vài câu rồi nhấc cái cào lên rời đi.

Ban đêm Chu Đồng tới đây, gọi Tôn Huệ, trong ánh mắt tàn bạo của mụ già mẹ Vô Lại, trèo lên cái thang bò vào trong. Nói là đừng có sợ, cha nàng xử lý sự tình trong nhà xong sẽ lập tức tới đây.

Thật ra, trong giây phút này Tôn Huệ rất là cảm động, ở đời trước rất ít khi nàng được cảm nhận thứ tình cảm này. Hòa thuận thì là tốt, không hòa thuận thì sẽ không tốt, thân nhân có chút mâu thuẫn có khi cả đời cũng không qua lại với nhau, không cần biết ngươi có gặp phải phiền toái, không bỏ đá xuống giếng đã may mắn lắm rồi. Còn ở nơi đây, mọi người cũng từng cãi nhau tranh chấp, không nói chuyện với nhau lâu như vậy, vậy mà không ngờ tới khi xảy ra chuyện bọn họ vẫn đứng ra. Hơn nữa còn nguyện ý nhận nàng về ở, tới bây giờ mặc dù mình đã từ chối, vẫn còn lo lắng cho mình, còn tới đây giúp.

Điều này làm chấn động các giác quan của Tôn Huệ, làm cho nàng ý thức được, có lẽ ở nông thôn này, có bất hòa đến mấy, nhưng chỉ cần không liên quan đến ích lợi, người bên cạnh vẫn vui lòng đưa tay ra giúp ngươi.

Mụ già thề sống chết phải đòi bồi thường, mỗi ngày đều đi qua đây, ngồi cửa khóc rống một trận, dĩ nhiên, thời gian không xác định, có lúc là rạng sáng, có lúc nàng sắp đi ngủ. Là vì muốn làm cho Tôn Huệ khôngđược yên.

Ồn ào có, nhưng không dám tiến thêm một bước, bởi vì cố kỵ Chu gia. Hiện tại ban đêm Chu Hải tới trông chừng, những kẻ khác không muốn đối đầu với hắn, du côn lưu manh đều có chung một kịch bản, thích ức hiếp những kẻ thấp cổ bé họng không có dòng họ thế lực, đối tượng giống như Chu gia bọn chúng sẽ không dám trêu chọc, sợ chọc ra chuyện lớn.

Mãi cho đến ngày nọ của một tuần sau đó, khi lá ngoài đường chớm rụng, y phục trên người mọi người cũng dầy lên, một chiếc xe lừa lọc cọc chạy trên đường nhỏ về thôn, bên cạnh còn có hai con trâu choai choai đi theo, cả người lẫn vật đều toát lên vẻ phong trần mệt mỏi.

Xe lừa vào thôn vẫn chưa dừng lại, trực tiếp hướng về phía sau núi vắng vẻ mà đi, dọc theo đường đi có người nhìn thấy đều thầm thầm thì thì, chỉ chỉ trỏ trỏ, toàn là bộ dạng xem náo nhiệt. Bọn họ không ngờ hôm nay Tôn mẫu lại trở về, xem ra sắp có hành động lớn, cũng không biết ai sẽ áp chế ai.

Thì ra là thế này, nghỉ ngơi bồi bổ nhiều ngày như vậy, Vô Lại đã bình phục tốt lắm, hơn nữa còn được cung ăn cung uống, không những hồi phục hoàn toàn mà còn mập ra không ít! Thân thể lưu loát rồi, Vô Lại nghĩ tới hung thủ hại mình phải nằm trên giường lâu như vậy, hắn hận nghiến răng ken két. Hơn nữa mẹ hắn khóc lóc ăn vạ nhiều ngày như vậy mà không đòi được một văn tiền nào, vừa nghĩ là thấy không cam lòng, cho nên ngày hôm trước Vô Lại bắt đầu liên lạc với đám đồng bọn của mình.

Tất cả những kẻ giao hảo với hắn đều không phải người tốt, lương tâm ngay cả chó cũng không nhìn, nghe Vô Lại nói vậy liền vỗ ngực hưởng ứng. Bảo là muốn lấy hết toàn bộ gia súc gia cầm của Tôn gia mang lên chợ bán, được tiền rồi mọi người chia nhau mua rượu uống, sau đó thuận tiện dạy dỗ Tôn Huệ một chút.

Lúc này đang tập hợp trước cổng nhà Tôn gia, cầm đại bổng(cây gậy lớn), chuẩn bị nạy cổng ra.

Mấy người bọn chúng đều có sức lực lớn, không giống như đám mụ già thay phiên nhau tay xẻng tay cuốc đập phá mà cùng lắm chỉ tạo ra được vài dấu vết trên cánh cổng, bọn chúng đều là những thanh niên khỏe mạnh, mỗi lần cầm đại bổng đập mạnh, cánh cổng gỗ đều rung lên không dứt, nếu không phải mỗi ngày Tôn Huệ đều chất đống đất bùn cục đá phía sau, sợ rằng chỉ mấy phát đập là cổng đã bị mở ra. Nhưng cho dù như vậy, nhìn tình hình chắc hẳn không chống được bao lâu.

Trong nhà chỉ có một mình Tôn Huệ, hôm nay Chu Đồng không ở đây, buổi sáng nàng đã trở về bên kia rồi, mà Ngô Thải Điệp thì ở nhà trông cháu không tới. Ghé sát mắt nhìn qua khe cửa thấy mấy người bên ngoài, Tôn Huệ hít sâu một hơi, biết thế này e rằng không xong. Chỉ bằng một mình nàng, hoàn toàn không có khả năng chống đỡ, có thể bảo toàn bản thân thì đã là vạn hạnh rồi.

Nhìn Sói đang đề phòng cao độ, Tôn Huệ tiến lên kéo nó lại, nếu như chỉ có một người, còn có thể liều một phen, nhưng hiện tại, cho dù là chó trưởng thành thì cũng vô cùng nguy hiểm. Nàng đang nghĩ có nên thả nó đi hay không, lúc trước Sói hung hăng cắn Vô Lại một miếng, chờ Vô Lại đi vào, nhất định sẽ không bỏ qua cho nó. Cắn răng một cái, dẫn theo Sói đi về phía hậu viện, chạy thẳng tới dòng suối có lẽ có thể thoát được, về phần đồ đạc trong viện, hiện tại chỉ có thể bỏ đó, chờ thực lực mạnh rồi tất nhiên phải đòi trở về!

Không đợi Tôn Huệ làm ra hành động hi sinh, rầm một tiếng, cổng bị đập thành mấy khối, tên đại hán cầm xẻng đào đất sắp sửa xông vào. Nhìn thấy Tôn Huệ đang định rời đi, trong mắt Vô Lại tràn đầy lửa giận, hận không thể giết nàng, lạnh lùng nói: "Đồ đĩ mày đi đâu thế? Sao, không muốn ra gặp các đại gia?"

Những tên đại hán(người đàn ông vạm vỡ) cầm xẻng hoặc đại bổng trong tay nghe vậy thì cười hô hố lên, nhìn chằm chằm Tôn Huệ một cách xấu xa.

Tôn Huệ dừng bước, sợ hãi nhìn người tiến vào, trong lòng thầm đếm, một, hai ••••• năm, lại có năm người, thật sự là xong rồi! Nuốt nước bọt một cái, Tôn Huệ mím môi: "Ngươi dám đến đây sao, thật sự không sợ lý chính sao? Đợi đến lần lao dịch sau, các ngươi chuẩn bị đi." Mặc dù biết bọn chúng dám tới đây nghĩa là chưa chắc đã sợ cảnh cáo của lý chính, nhưng hiện tại không có cách nào khác, nàng vẫn muốn thử xem có thể dọa lui bọn chúng hay không.

Vô Lại tiến lên một bước, quát to: "Con đĩ nhỏ đến lúc này còn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần chúng ông đây không đánh chết mày, lý chính dù tức giận thì như thế nào? Có thể làm gì mấy người bọn ông?" Nếu thật sự e sợ lời lý chính, bọn chúng cũng không ra ngoài làm chuyện này, thể diện thì phải cho, nhưng nếu bọn chúng thật sự ra tay, nếu lý chính không sợ trả thù thì mới dám tận sức trừng phạt.

Tôn Huệ ra vẻ trấn định, đề phòng nhìn bọn chúng, nói: "Các ngươi muốn làm gì, chuyện này cùng các ngươi vô can, xin rời đi trước, ngày sau ta sẽ mời uống rượu. Dĩ nhiên, chỗ tốt nhất định sẽ cho, các ngươi thấy sao?" Định chi tiền cho bọn chúng, chỉ cần chỉ cần bọn chúng rời khỏi, tốn kém chút tiền nàng cũng chịu.

Đáng tiếc, mấy tên đại hán cười ha ha, ý tứ cười nhạo lộ rõ, hiển nhiên không tên nào định thối lui.

Vô Lại thấy thế cười lớn một tiếng: "Ha ha, thật là vui chết ông. Đồ đĩ mày quả nhiên không đơn giản, lại còn định kéo người từ chỗ ông, đáng tiếc bộ dạng mày quá khó coi, nếu không còn có thể có hi vọng theo chúng ông chơi đùa, nói không chừng ông đây còn giúp mày một tay." Lời này mang tính vũ nhục nặng nề, nếu truyền đi ra ngoài, thanh danh Tôn Huệ sẽ hỏng mất!

"Không có gì đánh ngại, ông không chê, chỉ cần mày nguyện ý, vậy cứ đi theo ông chơi đùa đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play