Liên tiếp mấy ngày, Ngô Thải Điệp đều tới đây dọn dẹp giúp, Tôn Huệ cực kỳ ngại ngùng, đặc biệt là gian nhà bên kia khá bẩn thỉu, Ngô Thải Điệp vùi đầu quét dọn, rét tháng ba mà còn bị toát mồ hôi, khiến cho Tôn Huệ vô cùng áy náy. Đã nhiều lần mở miệng nói thẳng, bảo Ngô Thải Điệp nhanh đi về nghỉ ngơi, nhưng mà Ngô Thải Điệp không nghe theo, tiếp tục làm.

Không có cách nào, Tôn Huệ thấy Ngô Thải Điệp vất vả giúp mình như thế, liền làm đồ ăn thật ngon để bồi thường cho nàng, nàng dậy từ rất sớm, luộc trứng muối, rán bánh rán hành, cùng với chút sữa la la ít ỏi, mang đến cho Ngô Chi và Ngô Thải Điệp ăn.

Ngô Thải Điệp nhìn đồ ăn trên bàn, rất là cảm động, nhưng trong miệng vẫn trách cứ: "Làm gì khó khăn như vậy, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, làm những thứ đồ này lại phải dậy sớm, một ngày có thể ngủ bao lâu? Ngày mai đừng làm vậy nữa! Thật sự muốn cảm ơn chúng ta, chờ dọn nhà xong rồi, ổn định cuộc sống, đến lúc đó không cần ngươi nói, ta cũng bắt ngươi làm một bàn đồ ăn ngon an ủi chúng ta một phen."

Mấy ngày nay Tôn Huệ rất vất vả, cũng không nghỉ ngơi tốt, người gầy đi rất nhiều, cho nên Ngô Thải Điệp thấy hôm nay nàng còn dậy sớm làm đồ ăn thì hơi tức giận, thật không biết yêu quý thân thể mình.

Tôn Huệ làm cho hai người ăn, đâu thể nghe lọt tai lời Ngô Thải Điệp nói, nàng bảo: "Làm những thứ này đâu tốn công gì đâu, hai người nhiệt tình hỗ trợ như thế, lẽ nào ta không có chút gì để tỏ vẻ cảm ơn hay sao? Vậy cũng quá bạc bẽo rồi. Lại nói, hoàng đế không sai phái binh lính đói bụng, làm gì có đạo lý người ta đến giúp đỡ lại không cho ăn cơm!" Thải Điệp và ca ca của nàng, mỗi ngày đều làm rất muộn, việc làm ra không ít, thân thích cũng không bỏ công như vậy. Người khác giúp mình, dù thế nào cũng không thể coi như chuyện đương nhiên, cho dù là bạn thân thì ngươi cũng phải biết hồi báo, đến khi bằng hữu có việc, cũng phải dũng cảm đứng ra mới được.

Ngô Thải Điệp không cho là vậy, nàng giúp đỡ làm việc, là vì Tôn Huệ là bằng hữu của nàng, hơn nữa ở nơi này Tôn Huệ không có thân thích tộc nhân, không thể không giúp đỡ nhiều chút, để cho nàng ấy có thể thoải mái chút. Thấy các nàng hỗ trợ, Tôn mẫu rất cảm kích, buổi trưa cũng mua thịt làm cho các nàng một bữa cơm trưa. Tôn Huệ đã mệt nhọc lại còn phải dậy sớm làm bữa sáng, không được nghỉ ngơi tốt, bà rất áy náy.

Há mồm đang định nói gì, tay nàng chợt bị ca ca kéo lại, cùng ngồi xuống, Ngô Thải Điệp nghi hoặc không biết ca ca của mình có ý gì, cau mày định hỏi, Ngô Chi ngồi bên cạnh nháy mắt với nàng, ý bảo việc này nói sau. Trấn an muội muội xong, Ngô Chi quay đầu, quét mắt nhìn đồ ăn trên bàn, trứng muối thơm đậm, từng miếng bánh rán hành vàng rộm, cùng với sữa la la đang tỏa ra hơi nóng, có vẻ rấtngon miệng.

Chỉ vào sữa la la, Ngô Chi tò mò hỏi: "Làm sao qua lâu như vậy mà vẫn còn có sữa?" Đã sắp hơn 200 ngày rồi, còn chưa từng thấy con gia súc nào sinh sữa trong thời gian dài như vậy.

Tôn Huệ cười nói: "Ta đoán hai người chưa từng gặp thứ này, ở quê ta lúc nhỏ, nhà hàng xóm bên cạnh có nuôi một con, la la này hàng năm sinh sữa ước chừng trên dưới 300 ngày, hơn nữa cung cấp vô cùng đầy đủ, mà sữa la la lại không có mùi tanh, không chỉ những phụ nhân mang thai thiếu sữa mới mang cho hài tử uống, nhà ai có chút tiền, cũng rất hay uống."

Đó là lần đầu tiên nàng biết tới con vật này, lúc đó thấy kì dị quái đản, liền biết không phải mình xuyên qua cổ đại, mà là xuyên đến một không gian xa lạ.

Liền bên cạnh chén nhỏ, thịnh chút, nhấp một hớp cảm thấy mỹ vị Ngô Chi tán đến: "Huệ tử muội thật sự rất khéo tay, quả hạch bỏ trong sữa la la này, mùi vị thật không tệ, cũng khử đi vị tanh." Nói xong lại gắp một miếng bánh, cắn một miếng, thoả mãn gật đầu: "Ăn kèm với bánh này, thật sự rất phù hợp!"

Ngô Thải Điệp thấy ca ca động đũa, hơn nữa đồ ăn cũng đã làm xong rồi, không ăn cũng không được, bóc vỏ trứng nói: "Muội thích nhất là trứng muối Huệ tử làm, ăn cực kỳ ngon, muội đã xin cách làm mang về bảo nương làm vài lần, đều không đúng vị, kém xa Huệ tử làm."

Tôn Huệ thấy bọn họ ăn uống thỏa mãn, cũng ngồi xuống , vừa cầm trứng gà bóc , vừa cười nói: "Mọi người yêu thích là tốt rồi, ăn nhiều chút, ta làm không ít đâu."

Quả hạch bỏ trong sữa la la mua từ một cửa hàng bán các loại sản vật từ nam ra bắc, nhập từ Bắc Cố quận phía bắc La Giang chở theo đường thủy về tới đây, giá cả cũng không đắt, chỉ có năm văn một cân, đập nát rồi mài vỏ cứng thành bột mịn, có thể ăn trong thời gian rất lâu. Quả hạch hòa với sữa la la có rất nhiều chất dinh dưỡng, nếu ăn thường xuyên cũng rất tốt cho cơ thể.

Ăn thức ăn rồi lại làm việc, đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, bóng đêm dần lên, hai anh em Ngô Thải Điệp mới cùng nhau trở về nhà, trên đường Ngô Thải Điệp hỏi: "Ca, lúc sáng sớm tại sao lại ngăn muội lại? Nếu không muội sẽ còn khuyên Huệ tử, để cho nàng khỏi phải dậy sớm vất vả làm món ăn nữa."

"Nha đầu ngốc, chúng ta ăn dù sao cũng khiến cho Huệ tử thoải mái hơn là không ăn, chơi lâu như vậy, lẽ nào muội còn không hiểu rõ tính cách Huệ tử? Nàng ghét nhất là làm phiền người khác, luôn muốn kết giao một cách bình đẳng, người khác giúp mình nàng ấy đều nhìn ở trong mắt, tùy thời đều muốn hồi báo." Ngô Chi rất đau lòng tiểu cô nương này, tính cách nàng như vậy lại sống trong hoàn cảnh như ở Chu gia, tất nhiên rất không thoải mái.

Ngô Thải Điệp nghe xong một phen ngôn luận của ca ca, thất thần, tính tình nàng vốn tùy tiện, ít khi chú ý đến những chuyện nhỏ bé, vẫn cảm thấy tính cách nàng và Huệ tử giống nhau, hiện nay được ca ca hiểu rõ, lại nhớ lại cách xử sự, cách làm người của Huệ tử trong quá khứ, không thể không thừa nhận ca ca nói đúng.

"À? Được rồi, sau này muội sẽ chú ý, nhất định sẽ làm cho Huệ tử cảm thấy tốt hơn." Ngô Thải Điệp nặng nề gật đầu, trong lòng quyết định chủ ý, nhất định sẽ.

Ngô Chi nhìn muội muội gật đầu nói: "Không sai, muội còn lớn tuổi hơn Huệ tử một chút, trước đây nhìn giống như muội mới là người ít tuổi hơn, Huệ tử phải chăm sóc cho muội nhiều lắm. Nếu như muội có thể tỉ mỉ một chút, chơi chung với Huệ tử nhiều hơn, như vậy sẽ có lợi cho cả hai." Nắm tay muội muội đi về nhà: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."

Trong hai ngày sau đó, cỏ trong sân đã được dọn dẹp hết, trọng điểm là nhà bếp và hàng rào. Nhà bếp nhiều năm không sử dụng, cần phải tìm người sửa chữa một lần nữa, xoong nồi cũng phải lên trấn mua về, chung quanh sân, trước đây dùng sào trúc vây quanh, nhiều năm trôi qua cũng đã mục nát, hơn nữa chỉ có hai tỷ đệ Tôn Huệ ở đây, nếu lại dùng sào trúc rào lại thì có chút không yên tâm, mà cũng không thể tốn nhiều tiền mua gạch xây hàng rào, dù sao sau này còn phải xây nhà.

Cuối cùng Tôn mẫu cắn răng, lấy một xâu tiền ra, mời mấy người khỏe mạnh trong thôn lên núi chở ít đá tảng, dùng xe bò kéo về làm móng, ở phía trên dùng bùn đất nện thật chắc chắn*, làm thành tường vây. Sau một hồi vất vả, nhìn cũng nhẹ nhàng ngăn nắp hơn rất nhiều, cuối cùng sửa sang lại một lần, nhìn rất gọn gàng, đã ra dáng một ngôi nhà rồi.

Giờ hoàng đạo chính là giờ Thìn, còn mua pháo nổ, chờ xe bò chở đồ đạc cùng tỷ đệ Tôn Huệ về bên này, đến cửa, liền đốt pháo đì đùng. Dựa theo tập tục của địa phương, dọn nhà là phải đốt lò, nấu đồ ăn, mời bạn bè thân thích tới ăn cơm.

Bày hai bàn ăn, lý chính mang theo nhi tử và Ngô gia thúc phụ, Chu Hải có chút lúng túng ngồi theo bàn, do Tôn Duẫn tiếp khách.

Đây chính là triệt để phân làm hai nhà, sau này đối xử với nhau như thân thích hay người cùng thôn là tùy vào bọn họ.

Cảm tưởng của Chu gia cực kỳ phức tạp, vốn chỉ coi tỷ đệ Tôn gia như gánh nặng, năm ngoái còn dần dần hòa hoãn, nhưng năm nay sau sự kiện mua ruộng, thoáng cái đã trở nên chán ghét lẫn nhau. Chu nãi nãi quái gở cằn nhằn mắng chửi không ít, Chu Đồng còn lôi kéo hai đệ đệ, ngăn cản không cho bọn họ quan hệ với tỷ đệ Tôn Huệ. Thậm chí khi Tôn Huệ cố gắng xoa dịu cũng không đáp ứng. Nhưng khi biết tỷ đệ Tôn Huệ muốn rời khỏi, tất cả mọi người đều muốn giữ lại các nàng, cảm thấy ở lại đây cũng không có chuyện gì, đừng dời ra ngoài. Tiểu hài tử sao có thể ở riêng, đừng có tự làm khổ chính mình.

Người nhà họ Chu ác miệng, dính đến lợi ích lại càng hung ác hơn, nhưng mà dù gì cũng chỉ là người nông dân chất phác, không có ý nghĩ muốn hại người. Cho nên thấy tỷ đệ Tôn Huệ, Chu nãi nãi hiếm khi mở miệng khuyên Tôn mẫu, nói bọn họ hay là vẫn lưu lại. Đừng ấm ức rời đi, hai hài tử sao có thể tự sinh tồn, nói một tràng.

Chẳng qua Tôn mẫu cũng không phản ứng, nên thu thập thì thu thập, chuyển, là nhất định phải chuyển. Bà đã lạy Bồ Tát, theo Bồ Tát chỉ thị, chuyển đi mới là con đường đúng đắn. Bằng không tiếp tục ở lại Chu gia, cũng không thể sống những tháng ngày dễ chịu.

Chuyển đi, thương tâm nhất chính là Chu Thụ, gào khóc, cuối cùng khóc rách cả cổ họng, khiến cho tỷ đệ Tôn Huệ vô cùng không nỡ. Nghĩ sau này thường xuyên đón hắn tới chơi đùa, qua lại liên tục, tuyệt đối không thể xa lạ. Dù sao hắn vẫn là huynh đệ của bọn họ.

Ăn cơm ấm bếp xong rồi, giúp đỡ thu dọn bát đũa xong, Tôn mẫu ở lại rất muộn, vốn còn định ở lại nơi này một đêm, thế nhưng Tôn Huệ vẫn khuyên bà rời đi. Dù thế nào cũng phải thích ứng, sau này sẽ chỉ có nàng và đệ đệ ở trong ngôi nhà này mà thôi.

Tôn mẫu chậm chạp đi từng bước, bà rất lo lắng, nhưng con gái trước sau vẫn luôn trấn định, khiến cho bà hơi hơi thả lỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play