Vừa tới thành phố H thì thảo luận biện pháp giải quyết cùng bố Tô Khả, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, hơi thở toàn thân trở nên mãnh liệt, rét lạnh giống như có thể đông cả phòng thành tượng băng.

"Bố, con về thành phố B trước."

Vẻ mặt của bố Tô Khả vô cùng nghi hoặc nhìn con rể của ông, "Sao vậy?"

"Bố, con đi về trước đây, chuyện bên này theo như hôm qua chúng ta nói mà làm là được." Nói xong, Tô Cẩm Niên đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, tốc độ kia có thể so với tia chớp.

Bố Tô Khả thấy lòng Tô Cẩm Niên như lửa đốt như vậy nên vội vàng gật đầu, "Được." Chỉ là người của anh đã chạy ra khỏi phòng.

Tô Cẩm Niên vừa đi ra ngoài thì chạy vội tới đường lớn, vẫy một chiếc xe tắc xi, đi thẳng đến sân bay.

Trước tới giờ anh luôn bình tĩnh nhưng lúc này nét mặt nôn nóng không thôi, khỏi cần thúc giục, chân tài xế tắc xi kia liền đạp cần ga, tốc độ cực kỳ nhanh.

Đến sân bay, Tô Cẩm Niên nhìn trên màn hình điện tử màn, nhanh chóng tìm được chuyến bay đi thành phố B, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, cả trái tim của Tô Cẩm Niên cũng xoắn lại.

Nhưng đành chịu, anh chỉ có thể chờ bên này, trái tim cũng đập rất nhanh.

Anh sợ, khi Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng lặp lại "Thật xin lỗi"… "Thật xin lỗi", trong lòng anh chỉ sợ hãi.

Tô Khả, Tô Khả, nhất định không thể có chuyện.

*

Bên ngoài mưa rơi xuống rất lớn, nước mưa nhỏ xuống, hợp lại thành dòng nước nhỏ chậm rãi chảy vào trong nắp cống cứng rắn. Người đi đường mở dù, qua lại, bước chân vội vã.

Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra.

Lúc này, rốt cuộc Lý Lộ và Trương Trí được nhàn rỗi, khi bọn anh nhìn thấy mặt Tô Khả đầy nước mắt, đầu tóc lộn xộn đi vào thì trong lòng dâng lên một cảm giác chẳng lành.

"Tô Khả, em làm sao vậy?" Trương Trí lên tiếng hỏi thăm, trong giọng nói có một chút lo lắng.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn Trương Trí, miệng há to, âm thanh khàn khàn: "Không có sao."

"Em cũng thành bộ dáng này thì làm sao có thể không có sao!" Lý Lộ tức giận, "Nói cho anh Lý biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lúc Tô Khả muốn nói chuyện thì nghe một y tá la lớn ở cửa ra vào, "Emma, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi."

Mọi người đều nhíu mày, dù là việc lớn gì thì một người lớn cũng không cần thiết hoang mang hoảng hốt trên hành lang như vậy, la to lên, quá không ra thể thống gì.

Mặc dù trong lòng mọi người xem thường cô y tá kia nhưng đối với nội dung trong miệng y tá kia thì bọn họ vẫn tò mò, cho nên từng người một mở cửa phòng làm việc ra, sau đó đi ra, vây quanh y tá kia, "Aiya, chị Vương, chị nói thật đi, xảy ra chuyện lớn gì."

Một y tá nhỏ có vẻ thiếu kiên nhẫn hỏi, mọi người cũng lộ ra vẻ mặt y như vậy, có lẽ là cô y tá nhỏ đó đã nói lời từ trong lòng của bọn họ.

Chị Vương kia thấy mọi người đều đang nhìn cô ta, lúc này mới vỗ vỗ ngực của cô ta, nhìn mọi người, "Viện trưởng của chúng ta cho rằng chuỗi vòng gia bảo đáng tự hào nhất đã bị người ta ăn trộm rồi! Bây giờ cảnh sát tiến hành điều tra ở phòng làm việc của viện trưởng một chuyến đấy." (gia bảo: vậy quý được truyền nhiều đời)

"A, vòng gia bảo của viện trưởng, tôi biết, là một chuỗi vòng ngọc, nghe nói dùng loại ngọc tốt nhất ở Hòa Điền làm ra, hơn hai trăm năm trước, một Hoàng đế ban thưởng cho lão tổ tông nhà ông ta, sau đó gia tộc bọn họ vẫn truyền cho con trưởng. Tôi nhớ năm đó lúc viện trưởng lấy được vòng ngọc gia bảo này thì đúng là giống như khoe khoang với tất cả mọi người của bệnh viện vậy. Bây giờ cũng gần giống như vậy, hễ là đi gặp ông ta thì ông ta cũng sẽ lơ đãng khoe khoang chuỗi vòng ngọc của ông ta một chút. Quái lạ, nhu thường lệ thì chuỗi vòng ngọc này đúng là chưa bao giờ rời khỏi người ông ta, sao lại đột nhiên bị trộm?" Một người ở trong bệnh viện thời gian hơi lâu một chút ngẩn ngơ nhíu mày. (Thành phố Hòa Điền (hay thành phố Hotan) là một thành phố cấp huyện và là thủ phủ của địa khu Hotan tại khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Hotan là một đô thị trên ốc đảo sa mạc và nằm ở phía bắc dãy núi Côn Lôn. Ngọc ở đây rất đẹp, ngọc Tân Cương Hòa Điền là loại ngọc cổ và có giá trị ở Trung Quốc))

"Vậy cũng không phải chuyện của chúng ta, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, ầm ầm ĩ ĩ , Vương Bình, cô cũng quá ‘chuyện bé xé ra to’ rồi đó." Một bác sĩ nữ liếc cô ta một cái, sau đó trở về phòng làm việc của mình.

Sắc mặt Vương Bình khó coi, nhưng ai bảo cô ta chỉ là y tá mà không phải là bác sĩ. Đấu với bác sĩ, trừ khi nghề y tá này cô ta không muốn làm, cho nên cô ta chỉ có thể nuốt cơn giận này vào.

Mọi người cũng dần dần tan ra.

Tô Khả chỉnh sửa tóc của cô một chút, trở lại chỗ ngồi của cô, đầu còn chóng mặt.

Toàn bộ suy nghĩ của cô đi vào trong lô-gích "Rốt cuộc là ai muốn hại chết con cô", khoảng một hồi lâu thì cô mới nhớ tới, hình như y tá Vương Bình mới vừa nói chuyện có liên quan đến viện trưởng.

Viện trưởng, lại là viện trưởng.

Đúng, nhất định là bọn hắn!

Cô cảm thấy cô cần phải nói tin tức này cho cảnh sát, để cho bọn họ bắt đám người kia lại, sau đó, cô có thể biết rốt cuộc người chỉ thị bọn họ đến đây mưu hại tính mạng con của cô là ai!

Lúc Tô Khả đang muốn đứng dậy thì cửa phòng làm việc Tô Khả bị người ta mở ra, chỉ thấy một người y tá mặc đồng phục y tá màu trắng dẫn một tốp cảnh sát đi vào phòng làm việc của Tô Khả.

Tô Khả quen mắt với y tá kia, chính là Vương Lệ.

Dĩ nhiên là Vương Lệ thấy Tô Khả, sau đó một ngón tay chỉ Tô Khả, "Tôi biết sáng hôm nay cô ta đi đến phòng làm việc của viện trưởng."

Tô Khả nhíu mày.

Những cảnh sát kia cũng nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Tô Khả, "Chào cô, tôi là Ngô Lâm ở phân cục cảnh sát X của thành phố B."

Tô Khả gật đầu, "Tôi là Tô Khả."

"Chúng tôi có một vài vấn đề muốn hỏi cô một chút, không biết cô có thời gian hay không."

Tô Khả gật đầu, đúng lúc cô cũng có một ít manh mối.

Sau đó, cảnh sát Ngô, Ngô Lâm dẫn Tô Khả đi đến một phòng làm việc nhỏ tương đối yên tĩnh. Có mấy cảnh sát khác đi theo sau ông, Ngô Lâm chỉ để lại một cảnh sát, sau đó vung tay lên để mấy cảnh sát khác đi kiểm tra những chỗ khác.

Trong nháy mắt phòng làm việc chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ba người đều ngồi xuống.

Người cảnh sát ở lại lấy một quyển sổ và một cây viết ra, còn Ngô Lâm lại cười cười với Tô Khả, "Không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, sau khi hỏi cô thì chúng tôi phải ghi chép."

Tô Khả gật đầu.

Sau đó cảnh sát Ngô mở miệng, "Hôm nay y tá Vương, chính là người mới vừa dẫn chúng tôi tới tìm cô đó."

Tô Khả gật đầu.

Cảnh sát Ngô tiếp tục nói, "Cô ta nói nhìn thấy cô và một bác sĩ nam xa lạ đi đến phòng làm việc của viện trưởng, không biết không có chuyện này hay không."

Tô Khả gật đầu, "Về điểm này thì tôi cũng là có một chút manh mối muốn tìm cảnh sát Ngô kiểm tra giúp một chút."

Cảnh sát Ngô khẽ nhíu mày, "Được, cô nói đi."

Tô Khả gật đầu, sắc mặt nặng nề, "Buổi sáng hôm nay tôi đi làm thì có một người đàn ông xa lạ, hắn mặc áo khoác bác sĩ, nhưng mà bây giờ tôi suy nghĩ lại một chút, có thể hắn không phải bác sĩ của bệnh viện này."

Cảnh sát Ngô gật đầu.

Tô Khả tiếp tục nhớ lại, "Hắn nói viện trưởng tìm tôi, tôi liền cảm thấy kỳ là, tôi và viện trưởng vốn không biết nhau, không có lý do gì mà viện trưởng tìm đến tôi, nhưng người kia có thể gọi chính xác tên của tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều, sau đó liền theo hắn đi đến phòng làm việc của viện trưởng, lúc giữa chừng thì tôi gặp được Vương Lệ, chính là y tá nói với các người là nhìn thấy tôi và bác sĩ lạ đi đến phòng làm việc của viện trưởng, chờ tôi đến phòng làm việc của viện trưởng thì lại phát hiện viện trưởng không có ở đó, nhưng khi tôi mới vừa quay đầu lại thì có người sử dụng thuốc mê hiệu quả nhanh với tôi, sau đó chuyển tôi đến khoa phụ sản. . . . . ."

Lúc Tô Khả tường thuật mọi chuyện thì mặt đã trắng bệch, "Tôi mang thai mà, bọn hắn muốn phá con của tôi. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, nước mắt Tô Khả đã ào ào chảy xuống, nếu như không phải là cô tỉnh lại sớm, nếu như không phải là cô tỉnh lại sớm. . . . . . Cô không thể tưởng tượng cô phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Cảnh sát Ngô nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát, "Ý của cô là. . . . . ."

"Tôi đoán rằng, rất có thể đám người kia lấy chuỗi vòng ngọc của viện trưởng, tôi chỉ nhớ diện mạo của người đàn ông mặc áo bác sĩ, cái khác đều không biết, nhưng nếu như các anh có thể bắt hắn, như vậy ít nhất thì tôi cũng có thể biết rốt cuộc người muốn hại chết đứa con của tôi là ai!"

Cảnh sát Ngô gật đầu, "Được, cảm ơn cô đã cung cấp thông tin. Yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ tìm ra tên trộm kia, thuận tiện giúp cô bắt được kẻ chủ mưu phía sau." Cảnh sát Ngô nói xong, tiếp tục nói, "Muốn mưu hại tính mạng của con cô, nói như vậy nhất định là người coi trọng chồng cô rồi."

"Không rõ ràng lắm."

"Không sao, bây giờ chỉ là cô hoài nghi mà thôi. Cô có thể cung cấp danh sách một ít người, chúng tôi sẽ đi đặc biệt điều tra hành động khác thường của họ một chút, nói không chừng có thể điều tra được đấy."

Tô Khả nhíu mày.

Ngô Lâm tiếp tục nói, "Trước kia tôi học chính là phá án tâm lý học, theo như người muốn mưu hại đứa bé trong bụng cô, còn thuê người tới đây hại cô thì đã cấu thành tội phạm, mặc dù cô không có báo án, nhưng mà một cảnh sát xứng đáng với chức vụ, một khi phát hiện quần chúng nhân dân bị nguy hiểm đến tính mạng thì tự nhiên muốn đứng ra. Cô, có thể tin tưởng tôi!"

Tô Khả nhìn cảnh sát Ngô, ông là một người đàn ông trung niên trầm ổn, trên trán cũng là kiên cường chính trực, không a dua nịnh bợ. Nhưng mà, gia thế bối cảnh của Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường lớn như vậy, ông chỉ là một cục trưởng phân cục, có thể điều tra sao?

"Tô Khả?"

Tô Khả nói: "Tôi biết tình địch chỉ có hai người, một người tên là Trịnh Duyệt, là thiếu tá trong đơn vị quân khu. Một người là Hoàng Nghê Thường, là ca sĩ nổi tiếng, bố là chủ tịch tỉnh G, sắp thuyên chuyển công tác đến thành phố B."

Con ngươi trong đôi mắt cảnh sát Ngô trở nên phóng đại, "Trịnh Duyệt? Hoàng Nghê Thường?"

Tô Khả nói: "Cảnh sát Ngô nghe nói qua họ sao?"

Cảnh sát Ngô liếc mắt nhìn Tô Khả thật sâu, "Có thể nói cho tôi biết, tên của chồng cô gọi là gì không?" Đương nhiên ông biết Hoàng Nghê Thường, dù sao gần đây cấp trên của ông nhận được thiếp mời đính hôn đến từ nhà họ Tô, nhân vật chính trên đó rõ ràng là Hoàng Nghê Thường và Tô Cẩm Niên.

Mà báo chí cũng từng nói, thứ bảy tuần này, Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường phải làm thủ tục đính hôn, nhưng bây giờ Tô Khả lại nói Hoàng Nghê Thường là tình địch của cô, kỳ lạ quá.

"Tô Cẩm Niên."

"Ô ——" Cảnh sát này nhìn từ trên xuống dưới Tô Khả hồi lâu, "Tô Cẩm Niên nhà họ Tô?"

Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, trong bụng tôi là con của anh ấy."

Ngô Lâm nhíu mày, sau đó sờ sờ cằm, "Tôi cần điều tra để thu thập chứng cứ."

Tô Khả gật đầu, giấy hôn thú không có trên tay, cảnh sát này không tin cũng bình thường thôi, vậy hãy để ông đi thu thập chứng cứ đi.

Sau đó Tô Khả lại nói: "Bác sĩ kia ở chỗ khoa phụ sản, ông có thể hỏi cô ta." Trong lúc Tô Khả nói lời này thì đôi mắt đầy lửa giận.

Ngô Lâm gật đầu một cái, "Cám ơn cô cung cấp thông tin." Nhưng trong lòng lại nhớ kỹ Tô Khả nói rằng bác sĩ ở chỗ khoa phụ sản.

Ngô Lâm đứng dậy, "Quấy rầy thời gian quý giá của cô, thật ngại."

"Cảnh sát Ngô khách sáo rồi, là Tô Khả tôi muốn cầu cạnh các người mới đúng." Mấy lời nói của nhân viên nhà nước thế này, Tô Khả cũng thấy không ít trên TV và tiểu thuyết .

Ngô Lâm cười cười, sau đó cùng Tô Khả đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ.

Khi Tô Khả trở lại phòng làm việc của cô, Trương Trí và Lý Lộ cũng vây bên cạnh Tô Khả, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tô Khả lắc đầu, "Chính là hỏi em có phát hiện cái gì bất thường hay không."

Đúng vào lúc này, Vương Lệ lại hung hăng đá văng phòng làm việc củaTô Khả một lần nữa, hai tay chống nạnh, lộ ra vẻ mặt hung ác.

Ánh mắt cô ta nhìn Tô Khả tràn đầy thù hận, đột nhiên đam vào Tô Khả, cũng may Lý Lộ ‘nhanh tay lẹ mắt’, chặn cú tấn công của Vương Lệ lại.

Mặc dù Vương Lệ là đàn bà con gái nhưng lần này là dùng tấ cả sức lực xông tới Tô Khả, dù là Lý Lộ cao lớn khỏe mạnh như vậy mà cũng bị Vương Lệ đâm cho lui về phía sau hai bước mới ổn định thân thể.

"Cô làm gì đấy!" Lý Lộ và Trương Trí lớn tiếng vừa quát Vương Lệ.

Vương Lệ vẫn chưa tiêu tan tức giận, mắt lạnh lùng nhìn Tô Khả, "Hồ ly tinh, con điếm, đê tiện! Ăn trộm!" (con này chửi rất nặng lời)

"Miệng cô sạch sẽ một chút!" Trương Trí cũng lớn tiếng quát lớn với Vương Lệ . Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào làm cho người ta ghét như vậy, khó trách tất cả bác sĩ nam của bệnh viện đều chướng mắt cô ta.

Vương Lệ chờ Trương Trí và Lý Lộ nói xong, "Cho dù hai người các anh che chở con hồ ly tinh này thì các anh cũng chỉ có chảy nước miếng thôi! Người đàn bà đê tiện, quyến rũ người này lại dụ dỗ người kia, mày cho rằng mày rất giỏi sao!"

Tô Khả nhìn Vương Lệ, sao chưa từng tiếp xúc với cô, hôm nay lại bị thần kinh mà mắng cô một trận, quả thật là đầu óc có bệnh.

Mà cô cũng không phải là dễ bắt nạt, cho nên Tô Khả đứng dậy, tiến lên tát hai bạt tay vào mặt Vương Lệ, "Chủ nhân của mày cũng không biết buộc sợi dây thật tốt. Bị người ta tát tay cũng đáng đời!"

Lúc đầu Vương Lệ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Khả, nhưng mà nghe Lý Lộ và Trương Trí vừa co giật vừa cười , Vương Lệ nghĩ kỹ càng một chút thì mới hiểu được rốt cuộc ý tứ trong lời nói của Tô Khả là cái gì.

Vương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tô Khả!"

"Lỗ tai không có điếc, không cần phải rống lớn tiếng như vậy." Tô Khả tiến lên, thờ ơ nhìn Vương Lệ, "Đồng chí Vương Lệ, không phải tất cả mọi người đều y như cô, không phải ai cũng thích đem hành vi của mình chụp lên đầu người khác."

Trong nháy mắt Trương Trí và Lý Lộ hiểu rõ.

Vương Lệ, chính là ‘gái điếm hạng sang’ có tiếng cả bệnh viện, cực kỳ lẳng lơ, nhìn thấy bác sĩ nam độc thân thì mê mệt đi tới dụ dỗ, nhưng ai bảo nhân phẩm và danh tiếng của cô ta thật sự quá kém, không có một người bác sĩ nào bằng lòng qua lại với cô ta. Cho nên, năm nay Vương Lệ đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn không gả đi được.

Lời nói Tô Khả vừa đúng giẫm vào điểm đau của Vương Lệ. Có câu nói, ‘đánh người không đánh mặt, chửi người không nói rõ chỗ yếu’. Nhưng Tô Khả làm khác toàn bộ, Vương Lệ giận đến lồng ngực phập phồng, chợt tiến lên túm lấy áo Tô Khả, kéo rồi túm mấy lần, chỉ nghe một tiếng "Bum boong ——" giòn tan vang lên.

Mọi người đều cúi đầu xuống.

Chỉ thấy một chuỗi vòng ngọc đang lẳng lặng nằm trên đất.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Chương 82: Chuỗi vòng ngọc

Vừa tới thành phố H thì thảo luận biện pháp giải quyết cùng bố Tô Khả, Tô Cẩm Niên cúp điện thoại, hơi thở toàn thân trở nên mãnh liệt, rét lạnh giống như có thể đông cả phòng thành tượng băng.

"Bố, con về thành phố B trước."

Vẻ mặt của bố Tô Khả vô cùng nghi hoặc nhìn con rể của ông, "Sao vậy?"

"Bố, con đi về trước đây, chuyện bên này theo như hôm qua chúng ta nói mà làm là được." Nói xong, Tô Cẩm Niên đứng dậy, chạy ra ngoài phòng, tốc độ kia có thể so với tia chớp.

Bố Tô Khả thấy lòng Tô Cẩm Niên như lửa đốt như vậy nên vội vàng gật đầu, "Được." Chỉ là người của anh đã chạy ra khỏi phòng.

Tô Cẩm Niên vừa đi ra ngoài thì chạy vội tới đường lớn, vẫy một chiếc xe tắc xi, đi thẳng đến sân bay.

Trước tới giờ anh luôn bình tĩnh nhưng lúc này nét mặt nôn nóng không thôi, khỏi cần thúc giục, chân tài xế tắc xi kia liền đạp cần ga, tốc độ cực kỳ nhanh.

Đến sân bay, Tô Cẩm Niên nhìn trên màn hình điện tử màn, nhanh chóng tìm được chuyến bay đi thành phố B, chuyến bay gần nhất là chín giờ tối, cả trái tim của Tô Cẩm Niên cũng xoắn lại.

Nhưng đành chịu, anh chỉ có thể chờ bên này, trái tim cũng đập rất nhanh.

Anh sợ, khi Trịnh Diệu Đông gọi điện thoại cho anh, lúc nào cũng lặp lại "Thật xin lỗi"… "Thật xin lỗi", trong lòng anh chỉ sợ hãi.

Tô Khả, Tô Khả, nhất định không thể có chuyện.

*

Bên ngoài mưa rơi xuống rất lớn, nước mưa nhỏ xuống, hợp lại thành dòng nước nhỏ chậm rãi chảy vào trong nắp cống cứng rắn. Người đi đường mở dù, qua lại, bước chân vội vã.

Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra.

Lúc này, rốt cuộc Lý Lộ và Trương Trí được nhàn rỗi, khi bọn anh nhìn thấy mặt Tô Khả đầy nước mắt, đầu tóc lộn xộn đi vào thì trong lòng dâng lên một cảm giác chẳng lành.

"Tô Khả, em làm sao vậy?" Trương Trí lên tiếng hỏi thăm, trong giọng nói có một chút lo lắng.

Tô Khả ngẩng đầu nhìn Trương Trí, miệng há to, âm thanh khàn khàn: "Không có sao."

"Em cũng thành bộ dáng này thì làm sao có thể không có sao!" Lý Lộ tức giận, "Nói cho anh Lý biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Lúc Tô Khả muốn nói chuyện thì nghe một y tá la lớn ở cửa ra vào, "Emma, xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi."

Mọi người đều nhíu mày, dù là việc lớn gì thì một người lớn cũng không cần thiết hoang mang hoảng hốt trên hành lang như vậy, la to lên, quá không ra thể thống gì.

Mặc dù trong lòng mọi người xem thường cô y tá kia nhưng đối với nội dung trong miệng y tá kia thì bọn họ vẫn tò mò, cho nên từng người một mở cửa phòng làm việc ra, sau đó đi ra, vây quanh y tá kia, "Aiya, chị Vương, chị nói thật đi, xảy ra chuyện lớn gì."

Một y tá nhỏ có vẻ thiếu kiên nhẫn hỏi, mọi người cũng lộ ra vẻ mặt y như vậy, có lẽ là cô y tá nhỏ đó đã nói lời từ trong lòng của bọn họ.

Chị Vương kia thấy mọi người đều đang nhìn cô ta, lúc này mới vỗ vỗ ngực của cô ta, nhìn mọi người, "Viện trưởng của chúng ta cho rằng chuỗi vòng gia bảo đáng tự hào nhất đã bị người ta ăn trộm rồi! Bây giờ cảnh sát tiến hành điều tra ở phòng làm việc của viện trưởng một chuyến đấy." (gia bảo: vậy quý được truyền nhiều đời)

"A, vòng gia bảo của viện trưởng, tôi biết, là một chuỗi vòng ngọc, nghe nói dùng loại ngọc tốt nhất ở Hòa Điền làm ra, hơn hai trăm năm trước, một Hoàng đế ban thưởng cho lão tổ tông nhà ông ta, sau đó gia tộc bọn họ vẫn truyền cho con trưởng. Tôi nhớ năm đó lúc viện trưởng lấy được vòng ngọc gia bảo này thì đúng là giống như khoe khoang với tất cả mọi người của bệnh viện vậy. Bây giờ cũng gần giống như vậy, hễ là đi gặp ông ta thì ông ta cũng sẽ lơ đãng khoe khoang chuỗi vòng ngọc của ông ta một chút. Quái lạ, nhu thường lệ thì chuỗi vòng ngọc này đúng là chưa bao giờ rời khỏi người ông ta, sao lại đột nhiên bị trộm?" Một người ở trong bệnh viện thời gian hơi lâu một chút ngẩn ngơ nhíu mày. (Thành phố Hòa Điền (hay thành phố Hotan) là một thành phố cấp huyện và là thủ phủ của địa khu Hotan tại khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Hotan là một đô thị trên ốc đảo sa mạc và nằm ở phía bắc dãy núi Côn Lôn. Ngọc ở đây rất đẹp, ngọc Tân Cương Hòa Điền là loại ngọc cổ và có giá trị ở Trung Quốc))

"Vậy cũng không phải chuyện của chúng ta, tôi còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, ầm ầm ĩ ĩ , Vương Bình, cô cũng quá ‘chuyện bé xé ra to’ rồi đó." Một bác sĩ nữ liếc cô ta một cái, sau đó trở về phòng làm việc của mình.

Sắc mặt Vương Bình khó coi, nhưng ai bảo cô ta chỉ là y tá mà không phải là bác sĩ. Đấu với bác sĩ, trừ khi nghề y tá này cô ta không muốn làm, cho nên cô ta chỉ có thể nuốt cơn giận này vào.

Mọi người cũng dần dần tan ra.

Tô Khả chỉnh sửa tóc của cô một chút, trở lại chỗ ngồi của cô, đầu còn chóng mặt.

Toàn bộ suy nghĩ của cô đi vào trong lô-gích "Rốt cuộc là ai muốn hại chết con cô", khoảng một hồi lâu thì cô mới nhớ tới, hình như y tá Vương Bình mới vừa nói chuyện có liên quan đến viện trưởng.

Viện trưởng, lại là viện trưởng.

Đúng, nhất định là bọn hắn!

Cô cảm thấy cô cần phải nói tin tức này cho cảnh sát, để cho bọn họ bắt đám người kia lại, sau đó, cô có thể biết rốt cuộc người chỉ thị bọn họ đến đây mưu hại tính mạng con của cô là ai!

Lúc Tô Khả đang muốn đứng dậy thì cửa phòng làm việc Tô Khả bị người ta mở ra, chỉ thấy một người y tá mặc đồng phục y tá màu trắng dẫn một tốp cảnh sát đi vào phòng làm việc của Tô Khả.

Tô Khả quen mắt với y tá kia, chính là Vương Lệ.

Dĩ nhiên là Vương Lệ thấy Tô Khả, sau đó một ngón tay chỉ Tô Khả, "Tôi biết sáng hôm nay cô ta đi đến phòng làm việc của viện trưởng."

Tô Khả nhíu mày.

Những cảnh sát kia cũng nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Tô Khả, "Chào cô, tôi là Ngô Lâm ở phân cục cảnh sát X của thành phố B."

Tô Khả gật đầu, "Tôi là Tô Khả."

"Chúng tôi có một vài vấn đề muốn hỏi cô một chút, không biết cô có thời gian hay không."

Tô Khả gật đầu, đúng lúc cô cũng có một ít manh mối.

Sau đó, cảnh sát Ngô, Ngô Lâm dẫn Tô Khả đi đến một phòng làm việc nhỏ tương đối yên tĩnh. Có mấy cảnh sát khác đi theo sau ông, Ngô Lâm chỉ để lại một cảnh sát, sau đó vung tay lên để mấy cảnh sát khác đi kiểm tra những chỗ khác.

Trong nháy mắt phòng làm việc chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ba người đều ngồi xuống.

Người cảnh sát ở lại lấy một quyển sổ và một cây viết ra, còn Ngô Lâm lại cười cười với Tô Khả, "Không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi mấy vấn đề, sau khi hỏi cô thì chúng tôi phải ghi chép."

Tô Khả gật đầu.

Sau đó cảnh sát Ngô mở miệng, "Hôm nay y tá Vương, chính là người mới vừa dẫn chúng tôi tới tìm cô đó."

Tô Khả gật đầu.

Cảnh sát Ngô tiếp tục nói, "Cô ta nói nhìn thấy cô và một bác sĩ nam xa lạ đi đến phòng làm việc của viện trưởng, không biết không có chuyện này hay không."

Tô Khả gật đầu, "Về điểm này thì tôi cũng là có một chút manh mối muốn tìm cảnh sát Ngô kiểm tra giúp một chút."

Cảnh sát Ngô khẽ nhíu mày, "Được, cô nói đi."

Tô Khả gật đầu, sắc mặt nặng nề, "Buổi sáng hôm nay tôi đi làm thì có một người đàn ông xa lạ, hắn mặc áo khoác bác sĩ, nhưng mà bây giờ tôi suy nghĩ lại một chút, có thể hắn không phải bác sĩ của bệnh viện này."

Cảnh sát Ngô gật đầu.

Tô Khả tiếp tục nhớ lại, "Hắn nói viện trưởng tìm tôi, tôi liền cảm thấy kỳ là, tôi và viện trưởng vốn không biết nhau, không có lý do gì mà viện trưởng tìm đến tôi, nhưng người kia có thể gọi chính xác tên của tôi, tôi cũng không nghĩ nhiều, sau đó liền theo hắn đi đến phòng làm việc của viện trưởng, lúc giữa chừng thì tôi gặp được Vương Lệ, chính là y tá nói với các người là nhìn thấy tôi và bác sĩ lạ đi đến phòng làm việc của viện trưởng, chờ tôi đến phòng làm việc của viện trưởng thì lại phát hiện viện trưởng không có ở đó, nhưng khi tôi mới vừa quay đầu lại thì có người sử dụng thuốc mê hiệu quả nhanh với tôi, sau đó chuyển tôi đến khoa phụ sản. . . . . ."

Lúc Tô Khả tường thuật mọi chuyện thì mặt đã trắng bệch, "Tôi mang thai mà, bọn hắn muốn phá con của tôi. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, nước mắt Tô Khả đã ào ào chảy xuống, nếu như không phải là cô tỉnh lại sớm, nếu như không phải là cô tỉnh lại sớm. . . . . . Cô không thể tưởng tượng cô phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Cảnh sát Ngô nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát, "Ý của cô là. . . . . ."

"Tôi đoán rằng, rất có thể đám người kia lấy chuỗi vòng ngọc của viện trưởng, tôi chỉ nhớ diện mạo của người đàn ông mặc áo bác sĩ, cái khác đều không biết, nhưng nếu như các anh có thể bắt hắn, như vậy ít nhất thì tôi cũng có thể biết rốt cuộc người muốn hại chết đứa con của tôi là ai!"

Cảnh sát Ngô gật đầu, "Được, cảm ơn cô đã cung cấp thông tin. Yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ tìm ra tên trộm kia, thuận tiện giúp cô bắt được kẻ chủ mưu phía sau." Cảnh sát Ngô nói xong, tiếp tục nói, "Muốn mưu hại tính mạng của con cô, nói như vậy nhất định là người coi trọng chồng cô rồi."

"Không rõ ràng lắm."

"Không sao, bây giờ chỉ là cô hoài nghi mà thôi. Cô có thể cung cấp danh sách một ít người, chúng tôi sẽ đi đặc biệt điều tra hành động khác thường của họ một chút, nói không chừng có thể điều tra được đấy."

Tô Khả nhíu mày.

Ngô Lâm tiếp tục nói, "Trước kia tôi học chính là phá án tâm lý học, theo như người muốn mưu hại đứa bé trong bụng cô, còn thuê người tới đây hại cô thì đã cấu thành tội phạm, mặc dù cô không có báo án, nhưng mà một cảnh sát xứng đáng với chức vụ, một khi phát hiện quần chúng nhân dân bị nguy hiểm đến tính mạng thì tự nhiên muốn đứng ra. Cô, có thể tin tưởng tôi!"

Tô Khả nhìn cảnh sát Ngô, ông là một người đàn ông trung niên trầm ổn, trên trán cũng là kiên cường chính trực, không a dua nịnh bợ. Nhưng mà, gia thế bối cảnh của Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường lớn như vậy, ông chỉ là một cục trưởng phân cục, có thể điều tra sao?

"Tô Khả?"

Tô Khả nói: "Tôi biết tình địch chỉ có hai người, một người tên là Trịnh Duyệt, là thiếu tá trong đơn vị quân khu. Một người là Hoàng Nghê Thường, là ca sĩ nổi tiếng, bố là chủ tịch tỉnh G, sắp thuyên chuyển công tác đến thành phố B."

Con ngươi trong đôi mắt cảnh sát Ngô trở nên phóng đại, "Trịnh Duyệt? Hoàng Nghê Thường?"

Tô Khả nói: "Cảnh sát Ngô nghe nói qua họ sao?"

Cảnh sát Ngô liếc mắt nhìn Tô Khả thật sâu, "Có thể nói cho tôi biết, tên của chồng cô gọi là gì không?" Đương nhiên ông biết Hoàng Nghê Thường, dù sao gần đây cấp trên của ông nhận được thiếp mời đính hôn đến từ nhà họ Tô, nhân vật chính trên đó rõ ràng là Hoàng Nghê Thường và Tô Cẩm Niên.

Mà báo chí cũng từng nói, thứ bảy tuần này, Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường phải làm thủ tục đính hôn, nhưng bây giờ Tô Khả lại nói Hoàng Nghê Thường là tình địch của cô, kỳ lạ quá.

"Tô Cẩm Niên."

"Ô ——" Cảnh sát này nhìn từ trên xuống dưới Tô Khả hồi lâu, "Tô Cẩm Niên nhà họ Tô?"

Tô Khả gật đầu, "Đúng vậy, trong bụng tôi là con của anh ấy."

Ngô Lâm nhíu mày, sau đó sờ sờ cằm, "Tôi cần điều tra để thu thập chứng cứ."

Tô Khả gật đầu, giấy hôn thú không có trên tay, cảnh sát này không tin cũng bình thường thôi, vậy hãy để ông đi thu thập chứng cứ đi.

Sau đó Tô Khả lại nói: "Bác sĩ kia ở chỗ khoa phụ sản, ông có thể hỏi cô ta." Trong lúc Tô Khả nói lời này thì đôi mắt đầy lửa giận.

Ngô Lâm gật đầu một cái, "Cám ơn cô cung cấp thông tin." Nhưng trong lòng lại nhớ kỹ Tô Khả nói rằng bác sĩ ở chỗ khoa phụ sản.

Ngô Lâm đứng dậy, "Quấy rầy thời gian quý giá của cô, thật ngại."

"Cảnh sát Ngô khách sáo rồi, là Tô Khả tôi muốn cầu cạnh các người mới đúng." Mấy lời nói của nhân viên nhà nước thế này, Tô Khả cũng thấy không ít trên TV và tiểu thuyết .

Ngô Lâm cười cười, sau đó cùng Tô Khả đi ra khỏi phòng làm việc nhỏ.

Khi Tô Khả trở lại phòng làm việc của cô, Trương Trí và Lý Lộ cũng vây bên cạnh Tô Khả, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Tô Khả lắc đầu, "Chính là hỏi em có phát hiện cái gì bất thường hay không."

Đúng vào lúc này, Vương Lệ lại hung hăng đá văng phòng làm việc củaTô Khả một lần nữa, hai tay chống nạnh, lộ ra vẻ mặt hung ác.

Ánh mắt cô ta nhìn Tô Khả tràn đầy thù hận, đột nhiên đam vào Tô Khả, cũng may Lý Lộ ‘nhanh tay lẹ mắt’, chặn cú tấn công của Vương Lệ lại.

Mặc dù Vương Lệ là đàn bà con gái nhưng lần này là dùng tấ cả sức lực xông tới Tô Khả, dù là Lý Lộ cao lớn khỏe mạnh như vậy mà cũng bị Vương Lệ đâm cho lui về phía sau hai bước mới ổn định thân thể.

"Cô làm gì đấy!" Lý Lộ và Trương Trí lớn tiếng vừa quát Vương Lệ.

Vương Lệ vẫn chưa tiêu tan tức giận, mắt lạnh lùng nhìn Tô Khả, "Hồ ly tinh, con điếm, đê tiện! Ăn trộm!" (con này chửi rất nặng lời)

"Miệng cô sạch sẽ một chút!" Trương Trí cũng lớn tiếng quát lớn với Vương Lệ . Chưa từng thấy qua người phụ nữ nào làm cho người ta ghét như vậy, khó trách tất cả bác sĩ nam của bệnh viện đều chướng mắt cô ta.

Vương Lệ chờ Trương Trí và Lý Lộ nói xong, "Cho dù hai người các anh che chở con hồ ly tinh này thì các anh cũng chỉ có chảy nước miếng thôi! Người đàn bà đê tiện, quyến rũ người này lại dụ dỗ người kia, mày cho rằng mày rất giỏi sao!"

Tô Khả nhìn Vương Lệ, sao chưa từng tiếp xúc với cô, hôm nay lại bị thần kinh mà mắng cô một trận, quả thật là đầu óc có bệnh.

Mà cô cũng không phải là dễ bắt nạt, cho nên Tô Khả đứng dậy, tiến lên tát hai bạt tay vào mặt Vương Lệ, "Chủ nhân của mày cũng không biết buộc sợi dây thật tốt. Bị người ta tát tay cũng đáng đời!"

Lúc đầu Vương Lệ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Khả, nhưng mà nghe Lý Lộ và Trương Trí vừa co giật vừa cười , Vương Lệ nghĩ kỹ càng một chút thì mới hiểu được rốt cuộc ý tứ trong lời nói của Tô Khả là cái gì.

Vương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tô Khả!"

"Lỗ tai không có điếc, không cần phải rống lớn tiếng như vậy." Tô Khả tiến lên, thờ ơ nhìn Vương Lệ, "Đồng chí Vương Lệ, không phải tất cả mọi người đều y như cô, không phải ai cũng thích đem hành vi của mình chụp lên đầu người khác."

Trong nháy mắt Trương Trí và Lý Lộ hiểu rõ.

Vương Lệ, chính là ‘gái điếm hạng sang’ có tiếng cả bệnh viện, cực kỳ lẳng lơ, nhìn thấy bác sĩ nam độc thân thì mê mệt đi tới dụ dỗ, nhưng ai bảo nhân phẩm và danh tiếng của cô ta thật sự quá kém, không có một người bác sĩ nào bằng lòng qua lại với cô ta. Cho nên, năm nay Vương Lệ đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn không gả đi được.

Lời nói Tô Khả vừa đúng giẫm vào điểm đau của Vương Lệ. Có câu nói, ‘đánh người không đánh mặt, chửi người không nói rõ chỗ yếu’. Nhưng Tô Khả làm khác toàn bộ, Vương Lệ giận đến lồng ngực phập phồng, chợt tiến lên túm lấy áo Tô Khả, kéo rồi túm mấy lần, chỉ nghe một tiếng "Bum boong ——" giòn tan vang lên.

Mọi người đều cúi đầu xuống.

Chỉ thấy một chuỗi vòng ngọc đang lẳng lặng nằm trên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play