Có lẽ là Ngọc Hoàng đại đế nghe được tiếng lòng cô, một giọng nói giống như tiếng trời đột nhiên rơi giáng xuống ——
"Thẩm Đường, ra đây đi."
Cặp mắt đỏ tưới của Thẩm Đường cuối cùng khôi phục lý trí, nhìn sắc mặt cô
gái phía dưới trắng bệch, làm như đã tuyệt vọng, trong lòng giống như là bị kim đâm xuống.
Lúc anh đứng dậy, đôi tay cô rất chật vật kéo quần áo bị anh kéo tới bên hông, sau đó co lại thành một đoàn.
Lúc này đầu tóc cô hỗn loạn, trên mặt đầy nước mắt, giống như là thú nhỏ bị thương, vùi ở góc run lẩy bẩy.
Anh sửa sang lại quần áo xốc xếch của mình, nhìn cô run rẩy, ánh mắt vô
cùng phức tạp, sau đó nhàn nhạt nói một câu, "Mất hứng!" Xoay người, hô
lớn ra cửa lớn: "Tô Cẩm Niên, cậu chạy đến nhà mình làm gì!"
Cho
đến khi bóng lưng Thẩm đường hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô. Cô
mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như mất hết sức lực, nằm trên ghế sa lon, khóc òa lên.
Cô vừa nghĩ tới sau này có một em trai như vậy thì không rét mà run một trận. Cô không biết tương lai sẽ có vận khí
tốt như vậy hay không, lại không được người nào cứu giúp.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần biến thành màu vàng óng.
Cô đứng dậy, chậm rãi đi lên phòng trên lầu của cô. Va li và túi mới vừa
đặt vào vẫn còn lẳng lặng nằm ở tủ quần áo phía trước, cô cười khổ tiến
lên, kéo khóa ra, lấy một cái áo thun cùng một cái quần bò, thay ra.
Cô nhìn bộ váy voan vừa thay xuống đã rách tan tành, nghĩ đến cảnh tượng luc nãy thì nhịn không được mà khóc thút thít.
Rõ ràng, ảo tưởng về tương lai tốt đẹp cứ như vậy bị sụp đổ.
Cô vùi ở một góc giường khóc thút thít.
Cô rất mê mang.
Cô không biết tương lai của cô có phải như hôm nay hay không, nước sôi lửa bỏng.
Cô không biết.
Điều mà anh gọi là chăm sóc.
Anh lúc trở lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc đó, cô đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn cùng bố của anh và mẹ của cô. Ba
người cười cười nói nói, cực kỳ giống một nhà ba người vui vẻ.
Anh nắm chặt quyền, có thể thấy rõ gân xanh.
Cô nghiêng đầu, làm như chú ý tới anh đã đến, nụ cười cứng ngắc ở trên mặt và đáy mắt thoáng qua một chút sợ hãi. Anh tinh tường nhìn thấy trên
mặt cô viết bốn chữ lớn: tôi rất sợ cậu.
Tức giận trong lòng anh thình thịch tăng cao, chỉ là vẻ mặt vẫn không biến sắc.
Hiển nhiên bố của anh cùng người phụ nữ kia cũng phát hiện sự tồn tại của
anh. Người phụ nữ kia cười nói, "A, Tiểu Đường trở lại rồi, ăn sáng
chưa?" (ed: Không lẽ giờ đổi tên anh thành Thẩm Lộ chứ, khổ ghê)
Trong lòng anh thoáng chán ghét.
Tiểu Đường? Bà xứng sao? Quả nhiên có mẹ nào tất có con gái đó, hai người đều hết sức không biết xấu hổ.
Anh nhếch miệng, cười nói, "Dì, còn chưa nữa."
Bố của anh cau mày, hiển nhiên rất là bất mãn đối với việc anh cả đêm
không về. Nhưng ngại vì hai người kia cũng ở đây nên không có phát ra,
chỉ nhàn nhạt hỏi anh, "Ngày hôm qua đi nơi nào? Còn cả đêm không về!
Không phải bố để con chăm sóc tốt cho Phỉ Phỉ sao?"
"Cẩm Niên kêu con đi ra ngoài."
Cẩm Niên, dĩ nhiên là Tô Cẩm Niên trong đại viện, "con của người khác"
trong truyền thuyết. Ví dụ như bố mẹ muốn cậu làm bài tập học, nhưng cậu muốn ra ngoài chơi, lúc bố mẹ không chịu, cậu chỉ cần nói một tiếng "Tô Cẩm Niên cũng ở đó." Bố mẹ sẽ vui vẻ hớn hở tiễn cậu ra cửa rất nhanh,
thậm chí hỏi cậu có muốn mang chút trái cây đi hay không.
Cho nên vừa nghe anh nói như vậy thì bố của anh ngừng công kích, cuối cùng vẫn
càm ràm một câu, "Cho dù cùng Cẩm Niên đi chơi thì cũng nên chú ý có
chừng có mực một chút, nói thế nào chị gái của con mới tới còn ở đây."
"Dạ, lần này là con suy tính không chu toàn."
Bố anh nhìn thái độ anh nhận sai lầm thật không tệ, cũng không có so đo
nhiều, sau đó nói, "Chỉ là lần sau lúc Cẩm Niên gọi con đi chơi thì nhớ
mang theo Phỉ Phỉ. Cẩm Niên là đứa trẻ tốt như vậy, hai người các con
đều phải tiếp xúc nhiều hơn đấy."
Nghe ý của bố anh làm như cố ý
để cho anh vì cô gái này và Tô Cẩm Niên ‘đáp cầu dắt mối’ (làm mai).
Trong lòng anh không khỏi thoáng qua vẻ không thích, mắt đào hoa chuyển
ánh sánh qua, khẽ vuốt cằm, "dạ" một tiếng, "Con biết rồi."
"Ừ."
Người phụ nữ kia đứng dậy lấy thêm cho anh một chén điểm tâm, "Tiểu Đường, mau ngồi xuống ăn điểm tâm."
"Cám ơn dì." Anh mỉm cười, ngồi vào bên cạnh cô, rõ ràng cảm nhận được cô co rúm lại. Trong lòng anh cười lạnh: như vậy thì đã sợ rồi sao?
Ăn một nửa bữa, bố của anh lại nói, "Với lại bố với dì con muốn đi chụp
hình đám cưới, con cũng chuẩn bị đi, dù sao còn có mấy tấm ảnh gia
đình."
Ảnh gia đình?
Ha ha, bố, bố quên mất mẹ rồi sao?
Anh giấu một tay ở dưới khăn trải bàn, móng tay đã đâm vào trong thịt, đau đớn mà nhắc nhở anh không làm cho anh luống cuống.
Trên mặt anh vẫn treo nụ cười như cũ, gật đầu một cái, "Được, bố."
"Lúc bố cùng dì con chụp hình cưới có thể sẽ không chăm sóc hai con được.
Cho nên còn chị Phỉ Phỉ của con kính nhờ con chăm sóc mặc dù Phỉ Phỉ lớn hơn con một tuổi, nhưng con là con trai, nhất định phải chăm sóc tốt
cho chị đấy."
Anh nghe bố của anh nhấn mạnh lặp lại chăm sóc tốt
cho chị Phỉ Phỉ, trong lòng cười lạnh liên tục cho vật quý của dòng họ.
Rốt cuộc ai mới là con của ông ấy đây?
"Được. Con nhất định sẽ
chăm sóc chị ấy thật tốt." Anh nhấn mạnh hai từ "nhất định" và "thật
tốt". Ánh mắt liếc qua cả người cô gái bên cạnh đã cứng ngắc, trong lòng thoáng qua một chút sảng khoái.
Sau đó anh nhìn thẳng cô, "Chị Phỉ Phỉ tỷ, chị nhất định phải đi theo em, ngàn lần vạn lần không thể rời khỏi đâu~"
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, quay đầu nhìn bố của anh, "Chú ơi —— thật ra thì con —— con ——"
"Hả? Phỉ Phỉ, thế nào?"
"Con ——" Cô há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng hình như nghĩ đến điều gì cho
nên mắc kẹt ở cổ họng , nửa chữ cũng không phun ra được.
"Chị Phỉ Phỉ, bố cùng dì chỉ chụp hình cưới, cho dù chụp ngoại cảnh, em cũng sẽ
luôn luôn đi theo bên cạnh chị, chị không phải cần sợ."
"Đúng
vậy, Phỉ Phỉ, mặc dù tuổi thằng nhóc Thẩm Đường nhỏ hơn con, nhưng làm
việc vẫn tương đối trầm ổn. Đến lúc đó đi theo nó là được."
Cô nhìn anh.
Anh nhìn cô.
Trên mặt cô thoáng qua vô số sợ hãi.
Trên mặt anh vẫn tươi cười như gió xuân.
Cô thỏa hiệp, thở dài, "Chú, con biết rồi."
Mẹ của cô, lúc này người phụ nữ kia cười híp mắt nói, "Tiểu Đường là đứa
trẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, lại còn ưu tú trầm ổn, hiện tại thật
là ít đi rồi. Em thật sự vui mừng, có thể làm mẹ của cậu ấy. Giống như
Phỉ Phỉ nhà chúng ta, thiệt là trời hấp tấp sinh ra mà, làm cho người ta nhức đầu không thôi."
"Cám ơn dì đã khen."
"Nó đâu có tốt như em nói." Tuy là bố của anh phản bác, trên mặt cũng cười vui vẻ, "Tốt thật sự là Tô Cẩm Niên nhà họ Tô đấy."
"Tô Cẩm Niên?" Đây đã là lần thứ tư cô nghe được tên Tô Cẩm Niên, không khỏi nghi ngờ hỏi ra tiếng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, trong lòng liên tục cười lạnh: không phải luôn sợ anh sao? Thế nào mà vừa nghe đến tên người con trai khác thì trong nháy mắt đã là vẻ mặt nghi ngờ giả vờ vô tội rồi? Haizz, quả nhiên phụ nữ
lẳng lơ đều như vậy.
Cô bị ánh mắt anh hù dọa, chợt cúi đầu mím môi không nói.
Ngược lại bố của anh nghe cô hỏi Tô Cẩm Niên thì bắt đầu thao thao bất tuyệt
nói ra."Tô Cẩm Niên này quả nhiên là đứa trẻ ngoan đấy. Ông nội, bố mẹ
đều nhập ngũ, quả nhiên là một nhà ba tướng. Nhưng từ nhỏ cậu ấy đã tự
lập tự mình cố gắng, thành tích lại tốt hơn cả hạng nhất. Quan trọng
nhất là chưa bao giờ cần người lớn quan tâm. Đứa trẻ như vậy. . . . . ."
"Được rồi được rồi, em thấy Tiểu Đường chúng ta cũng rất tốt." Người phụ nữ kia ngăn bố anh thao thao bất tuyệt.
Đây là đang lấy lòng anh sao? Ha ha. . . . . . Quả nhiên, loại phụ nữ này thật đáng ghét.
Anh khẽ mỉm cười, nhìn người phụ nữ kia, buông chén trong tay, "Bố, dì, chị Phỉ Phỉ, con ăn no rồi, đi lên thay quần áo trước."
Đợi đến khi anh thay quần áo xong đi xuống thì chính là thấy một mình cô ngồi ở trên sa lon trong phòng khách.
Anh nghi ngờ nghiêng đầu, lại thấy bố của anh cùng người phụ nữ kia vành
tai và tóc mai chạm vào nhau ở trong phòng bếp, ngay cả cửa phòng bếp
cũng không đóng lại. Anh chán ghét quay đầu lần nữa, thờ ơ nhìn cô, vả
lại chậm rãi đi tới hướng cô.
Hiển nhiên cô nghe được tiếng bước chân của anh, thân thể hơi cứng đờ, không tự chủ dựa vào sát góc sô pha.
Anh tiến lên, đặt mông ngồi ở chỗ cô mới dời ra, anh cười, nhỏ giọng nói, "Sao? Gấp nghênh đón tôi vậy sao?"
Cả người cô cũng cứng ngắc, mắt nhìn thẳng anh, giống như là chiến sĩ đã
luôn chuẩn bị hoàn tất cho chiến tranh với mấy soái ca giàu có chưa
trưởng thành vậy.
Anh cười lạnh, đôi tay chống hai bên eo cô,
"Thế nào, còn muốn thử một chút tư vị ngày hôm qua?" Nói xong, ánh mắt
của anh quét qua bộ ngực của cô, ánh mắt hơi biến đổi.
Hôm nay cô mặc áo thun màu vàng nhạt, một cái quần cao bồi bút chì. Hiển nhiên là
trải qua chuyện ngày hôm qua, cô làm tốt chu đáo mọi phòng bị.
Ha ha, chỉ là, thú tính đàn ông nổi lên thì quần áo kín đáo hơn nữa, chất
lượng bền chắc hơn nữa thì cũng vô dụng thôi. . . . . . Huống chi áo
thun bó sát người tu thân, nổi bật lên bánh bao hấp y hệt ngực hơi lớn
của cô.
Mắc khác hai tay cô che ngực lại, ý vị mười phần cảnh cáo: "Bố cậu cùng mẹ tôi đều đang ở đây!"
"Cho nên?" Anh ngồi thẳng người, nhiền ngẫm nhìn cô, "Cho nên chị đang nói
cho tôi biết, chờ lúc bố tôi cùng mẹ chị không ở gia đình này thì tôi có thể muốn làm gì thì làm đối với chị?"
Sắc mặt cô đỏ lên, không
thể tin nhìn anh tranh thủ thay đổi khái niệm. Giống như không thể tin
thế giới này vẫn còn có người không biết xấu hổ như vậy!
Anh
cười, "Chị Phỉ Phỉ, không ngờ tuổi chị còn nhỏ lại có hành vi phóng đãng vậy đấy. Lại còn có thể nghĩ tới những thứ này, ngược lại Thẩm Đường
này vô cùng khâm phục. Chậc chậc, khó trách người ta thường nói, phụ nữ
như sói mà."
"Cậu. . . . . ." Cô há hốc mồm, một hồi lâu, "Cậu không biết xấu hổ!"
Thẩm Đường mỉm cười.
Cô còn nói, "Đúng vậy, cả ngày chỉ biết làm bộ làm tịch, trước mặt người
khác một bộ sau lưng người khác một bộ, khoác một lớp da giả dối thì làm sao có thể xấu hổ."
"Cả đêm không gặp, cũng không ngờ chị nhanh
mồm nhanh miệng đấy, nghĩ đến ngày hôm qua em trai tôi hôn lưỡi đã chữa
hết cho chị nói chuyện bình thường đấy chứ?" Anh cười khẽ, lấn người
tiến lên, "Có muốn để em trai đây thử lại một chút hay không."
Mặt cô đỏ bừng, đẩy ra anh: "Im miệng im miệng im miệng im miệng!"
Đúng lúc, bố của anh cùng mẹ cô từ trong phòng bếp đi ra, nhìn hai người bọn họ ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng rất hài lòng.
Bố của anh nói: "Quan hệ của Phỉ Phỉ cùng Tiểu Đường tốt như vậy, bố cũng an tâm."
"Ha ha, Tiểu Đường là dì đã gặp qua con trai tốt nhất." Mẹ của cô phụ họa
nói, sau đó cao giọng nói với anh, "Tiểu Đường, chị gái này của con vô
cùng mơ mơ màng màng, sau này nhờ con giúp đỡ nó nhiều hơn nhé."
"Được, dì." Anh lại khôi phục vẻ mặt vẫn mỉm cười của một công tử tốt.
"Mẹ!" Cô muốn tố cáo hành động của anh đối cô, nhưng khi nhìn bộ dáng kia của chú thì cô cũng không nói được gì.
"Còn than thở, thiệt là, con có biết lúc mẹ con vừa nói những lời này cũng
rất xấu hổ hay không. Con cũng là người lớn như vậy mà mẹ còn phải nhờ
Tiểu Đường nhỏ tuổi hơn con chăm sóc con, thật là ——"
"Dì à, con
là đàn ông con trai mà." Anh cười đứng dậy, "Chăm sóc con gái là cần
phải vậy. Huống chi chị Phỉ Phỉ đáng yêu giống như búp bê vậy, con chăm
sóc chị ấy rất thú vị."
"Ha ha, Tiểu Đường, con nói thật là quá
đáng yêu." Mẹ của cô cười lớn, "Nếu Phỉ Phỉ nhà chúng ta có một nửa hiểu chuyện của Tiểu Đường thì dì đã đủ hài lòng."
Anh vẫn khẽ mỉm cười, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay, "Bố, sắp tới thời gian chụp hình cưới rồi."
Bố anh cũng cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Ừ, chúng ta đi thôi."
Bốn người cùng đi ra khỏi cửa chính, ánh mặt trời rơi vào trên người của
bọn họ, in xuống bốn cái bóng thật dài, đè lên nhau. Cực kỳ giống một
gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Hương thơm hoa sơn chi đầy sân chập
chờn ở trong gió, thấm hương thơm xông vào mũi. Hai chú chim nhỏ bay qua giữa không trung, lưu lại âm thanh chít chít. . . . . .
Cô đi
trên đường, anh chợt đi tới bên cạnh cô, không để ý phản kháng của cô,
mạnh mẽ giữ tay cô lại. Sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng nói ở bên tai của cô,
"Chị Phỉ Phỉ, tôi, nhất định sẽ, chăm sóc chị, thật tốt. Chị, kính xin
đợi nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT