Hôm sau, ánh mặt trời trên cao rực rỡ, kèm theo nhiệt độ sáng sớm cũng là mười tám độ, Tô Khả lại càng cảm thấy hơi thở đầu mùa hạ càng ngày càng gần. —_— Cô hoàn toàn quên mất hôm qua chính cô mặc một bộ đồ mùa đông ăn mặc, nếu bị người ta biết được, đoán chừng sẽ ôm bụng cười lăn lộn thôi.

Sau cơn mưa thì không khí luôn vô cùng mát mẻ, mang theo mùi bùn đất cùng mùi hoa cỏ thoang thoảng, quanh quẩn chóp mũi, hít vào vài hơi, mát lạnh thấm vào lá lách, sảng khoái tinh thần.

Lúc tám giờ sáng Tô Khả liền vô cùng bị kích động vì Doãn Lạc Hàm dùng di động đánh thức, thở dài, chấp nhận rời giường, bị thúc giục đi.

Đợi đến khi Tô Khả rửa mặt xong đi ra khỏi cửa chính liền nhìn thấy Doãn Lạc Hàm bảnh bao đeo mắt kính, đang ngồi trên một chiếc Porsche mới tinh ra đường phất tay với cô một cái, "Khả Khả, nhanh đi nhanh đi."

Xe màu lửa đỏ rực, lúc này mui xe mở ra, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời ca bô xe tản ra ánh sáng vừa chói mắt lại mê người. (ca bô xe là cái mui phía trước)

Tô Khả dùng tay cản ánh sáng, sờ sờ cằm, "Xe này là mới mua sao?"

Doãn Lạc Hàm hưng phấn gật đầu, "Ờ, tới tay ngày hôm qua, hôm nay là lần đầu tiên chị lái ra cửa!"

Tô Khả biết Doãn Lạc Hàm có vài chiếc xe , hơn nữa trong đó cũng có một chiếc Ferrari màu lửa đỏ rực, mà chiếc xe Porsche cũng là màu lửa đỏ rực, Tô Khả không khỏi nói: "Chậc chậc, chị Hàm, sao chị lại mua xe bảnh bao như vậy chứ."

"Hì hì, phần thưởng của bố chồng chị đấy." Doãn Lạc Hàm không khỏi hả hê, sau đó, cô lại vô cùng buồn bực nói, "Bố chồng chị nói rồi, sinh một cháu gái cho một chiếc Lamborghini, sinh một cháu trai chỉ có thể cho một chiếc Porsche, trời ạ, chị lại cứ sinh một thằng nhóc, chị thiệt thòi lớn rồi. Hận không thể nhét con vào sinh một lần nữa."

Tô Khả: ". . . . . ."

Như vậy cũng có thể có xe, khóc có được hay không!

Doãn Lạc Hàm vẫy vẫy tay, "Thôi, dù sao ông xã chị nói rồi, quay lại sẽ mua cho chị xe Lamborghini."

"Anh Đông chỉ là bác sĩ thôi, chị không biết xấu hổ bóc lột anh ấy vậy sao?"

Doãn Lạc Hàm kiêu ngạo nâng cằm lên, "Anh ấy cũng không phải chỉ là bác sĩ đơn giản như vậy đâu, hơn nữa, từ nhỏ chuyện anh ấy thích nhất làm chính là trữ tiền, sau đó tiền sinh tiền, ôi, qua nhiều năm như thế cũng không biết có bao nhiêu vốn rồi. Chị không xài nó thì rất xin lỗi danh hiệu Trịnh phu nhân của chị rồi."

Tô Khả: ". . . . . ."

Lái chiếc xe vô cùng bảnh bao, hai người đẹp lại ngồi trên xe, dù thành phố B là nơi tập trung các loại xe sang trọng thì cũng hấp dẫn vô số tầm mắt.

Tô Khả chép miệng, "Phát hiện chị và chị Phỉ Phỉ giống nhau, cũng thích xe màu đỏ."

"Đương nhiên rồi, màu đỏ, màu sắc nhiệt tình bao nhiêu chứ, người đẹp ngồi là nhất rồi, rõ ràng màu sắc này với chị mê người có được hay không." Nói xong, Doãn Lạc Hàm sờ sờ gò má của mình, vô cùng tự kỷ nói.

Tô Khả: "Chị còn có thể tự kỷ nữa đấy à?"

Doãn Lạc Hàm nói: "Khả Khả, chị nói lời thật mà." Nói xong còn chớp chớp mắt to, "Em biết không, trong lúc mang thai, nhìn khuôn mặt mập mạp và dáng người phát tướng của chị, chị không dám đi trước mặt người khác bao nhiêu."

Tô Khả: “Mà em thấy đoạn thời gian đó chị đi trên đường đều vô cùng vui sướng mà." Bởi vì đoạn thời gian đó Doãn Lạc Hàm đều khoe khoang bảo bối của cô là "con gái" có được hay không!

Kết quả là sắc mặt người đẹp Doãn Lạc Hàm tối đen.

Đến Cao ốc thương mại thì chỉ thấy Thẩm Phỉ Phỉ đã đứng ở bên đó chờ hai người các cô rồi. Vừa thấy Tô Khả cùng Doãn Lạc Hàm xuất hiện, Thẩm Phỉ Phỉ liền giống như con bướm bay tới, "Hai người ấy, thật sự là quá chậm, quá chậm mà, quàn áo đều sắp bị người ta mua sạch rồi có được chưa!"

Tô Khả nhịn không ngừng châm chọc: "Có cần khoa trương như vậy hay không, chị Phỉ Phỉ."

Thẩm Phỉ Phỉ vô cùng nghiêm túc nói: "Tại sao có thể là khoa trương, Khả Khả. Em phải biết là mỗi một giây, nơi to lớn này cũng bán ra một bộ quần áo, mà chị đợi mọi người ba mươi hai phút rồi, cũng chính là hơn một ngàn chín trăm giây đấy, cũng chính là hơn một ngàn chín trăm bộ quần áo bị người. . . . . ."

Tô Khả mồ hội tạch tạch , nghĩ đến lúc Thẩm Phỉ Phỉ cùng cô mua quần áo, một cửa tiệm mà có thể mua hơn vài chục bộ quần áo liền vội vàng ngăn cản Thẩm Phỉ Phỉ phát tán tư duy lô-gích, "Chị Phỉ Phỉ, tiếp tục nói nữa thì chính là mấy phút, mấy phút là. . . . . ."

"Đúng vậy, nhanh đi, GO!"

Doãn Lạc Hàm bên cạnh đã mở đầu đi ở phía trước, "khí thế hừng hực" mà đi vào thang máy, đánh tới cửa hàng thời trang rồi.

Tô Khả là một phụ nữ có thai, bày tỏ áp lực khổng lồ, bởi vì cửa hàng thời trang có rất nhiều quần áo đẹp, tiếc rằng cô lại mặc không được. Lại nhìn hai người đẹp kia, vô cùng mạnh mẽ đổ máu, quần áo năm con số, chỉ cần vừa với người, đẹp thì mắt cũng không chớp một cái, ra hóa đơn, một cái thì cũng thôi đi, lại cứ quét hết cửa hàng một lần. . . . . .

Đối mặt hai cô chị khá hoang phí này, Tô Khả tự cảm giác cô là hoàn hảo. Cô quả thật là vợ hiền mẹ tốt có được không, nhớ ngày đó, cô thực là mang giày ba mươi tám giầy a có hay không!

Một cửa hàng, Tô Khả vô cùng cẩn thận ngồi ở đó, mà hai người Thẩm Phỉ Phỉ cùng Doãn Lạc Hàm hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi, liếc mắt nhìn nhau, tương đối ăn ý nói một câu, "Đi, tiệm tiếp theo."

Bước chân đều đặn đi ra khỏi cửa hàng, mà Tô Khả là phụ nữ có bụng to đùng, đáng thương bị bỏ quên tại chỗ. Nhân viên hướng dẫn mua đứng bên kia, trên mặt hoàn toàn không có lộ ra vui mừng vì có vụ buôn bán lớn mà ngây ngốc mà nói với nhân viên hướng dẫn mua khác: "Haizz, quần áo đều sắp bị bán sạch rồi, làm sao đây? Hôm nay buôn bán thế nào đây?"

Tô Khả ngồi ở đó bên, nước mắt rơi đầy mặt.

Thẩm Phỉ Phỉ vừa đi chưa được mấy bước thì ngừng lại đứng bên ngoài, nhìn thoáng qua Doãn Lạc Hàm đi nhanh hơn cô hai bước, nói: "Không phải là chúng ta quên gì đấy chứ?"

Doãn Lạc Hàm gật đầu lắc đầu, mấy giây sau, hai người cùng lúc nói ra: "Tô Khả!" (ed: hai chị rất tỉnh và xinh gái)

*

Vì vậy, ở cửa hàng xuất hiện một màn thế này:

"Ôi ôi, mấy chị sai rồi, người lớn Tô Khả, em ‘đại nhân đại lượng’ đi nhé."

"Đúng vậy, đúng vậy, người lớn Tô Khả, bọn chị sai rồi, sai rồi, đại nhân muốn làm sao mới có thể tha thứ chúng tiểu nhân đây."

"Đừng đi, đại đại. . . . . ." (ed: định kêu đại nhân đấy)

Tô Khả nhìn vẻ mặt hai người lấy lòng người, kiêu ngạo hừ một tiếng, "Ánh mắt của hai vị đại tiểu thư rốt cuộc cũng nhỏ thật đấy, tôi đây là người bao lớn, lại cũng sẽ bị người ta quên ở trong góc, " Nói xong, bốn mươi lăm độ ưu thương, "Haizz, trời xanh ở phía xa là đại biểu cho tâm tình của tôi vào lúc này. . . . . ."

Doãn Lạc Hàm muốn khóc, "Khả Khả. . . . . ."

Tô Khả chậm rãi quay đầu nhìn Doãn Lạc Hàm, "Chị Hàm. . . . . . Haizz. . . . . . Em mới phát hiện, em thật sự không thu hút như vậy. . . . . . Haizz. . . . . . Cho dù bây giờ em to bự như vậy. . . . . ."

Lại vì thế mà cửa nhà Tô Khả xuất hiện một màn như thế này:

Hai tay Tô Khả thì trống trơn, hai đại mỹ nhân bên cạnh "thở phì phò phì phò" xách theo bao lớn bao nhỏ đi tới phòng Tô Khả, hơn nữa đi tới đi lui mấy chuyến, đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Vẻ mặt Tô Khả thoải mái, khóe môi nhếch lên, mắt cong cong, hướng về hai đại mỹ nhân mệt mỏi nặng nề thở bên cạnh, nhẹ nhàng nói, "Chị Hàm, chị Phỉ Phỉ, hôm nay để cho hai chị tốn kém rồi, cuối cùng còn phải để cho các chị giúp người phụ nữ có thai như em xách đồ, haizz, em thật sự là quá không biết xấu hổ rồi. Haizz, cả ngày nay thật sự là phiền các chị rồi."

Doãn Lạc Hàm khóc, Thẩm Phỉ Phỉ quỳ.

Đúng lúc, Tiểu Bao Tử được Tần Phi rước về, nhìn thấy hai dì, "vù ——" nhanh chóng xẹt qua bên cạnh các cô, dùng đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn Doãn Lạc Hàm và Thẩm Phỉ Phỉ.

"Mẹ, tại sao dì Doãn cùng dì Thẩm lại ở đây?"

Một tay Tô Khả che miệng, "ha ha" cười lên, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Bao Tử, "Các dì tới đưa quần áo cho con đấy, ha ha! Dì Doãn cùng dì Thẩm của con mua không ít quần áo tặng cho Tô Tô con đấy ~"

Doãn Lạc Hàm nội lưu đầy mặt, dùng ánh mắt lên án: Khả Khả, em quá độc ác.

Cả ngày là cả ngày, Tô Khả ở ngay trước mặt họ đều coi tiền như rác, vậy tạm thời không nói, còn phải cam tâm tình nguyện làm khuân vác có được hay không!

Trong lòng Thẩm Phỉ Phỉ lại lặng lẽ sám hối: Khả Khả, chị thề, sau này sẽ không bao giờ quên chuyện này của em. . . . . .

"Ôi, dì à, cám ơn các dì nhé." Tô Tô nâng nụ cười lên, đối với những dì và chú tặng những món quà thực tế thì bé tương đối lễ phép, về phần những người luôn nói muốn cho kẹo, hừ hừ, bé sẽ không cho sắc mặt tốt.

"Ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí." Thẩm Phỉ Phỉ nhìn nụ cười rực rỡ Tiểu Bao Tử, tâm hồn bị Tô Khả tổn thương nặng trong nháy mắt chữa khỏi, nâng lên khuôn mặt tươi cười, khoát tay trả lời.

Doãn Lạc Hàm lại nhìn đồng hồ tay một chút, "Ôi, thời gian cũng không sớm nữa, chị phải trở về xem con trai của chị thôi, vậy cứ như thế nhé, chia tay nhé?"

Tô Khả cười gật gật đầu, "Dạ, sau này lại đi dạo phố thì nhớ tìm thêm em nhé. A ha ha ~"

Tiếng lòng của Thẩm Phỉ Phỉ cùng Doãn Lạc Hàm: Nào còn dám tìm em nữa.

Vẫy tay bái bai, tâm tình Tô Khả vô cùng tốt, sau đó cơ thể nặng nề mà bước đi của cô cũng nhẹ nhàng, giống như là giẫm trên bông .

*

Tô Cẩm Niên về đến nhà, thấy túi phòng khách đầy chất một góc, hơi đoán chừng, đại khái có một hơn năm mươi túi, không khỏi chớp mắt mấy cái nhìn Tô Khả, "Khả Khả, đây là?" Lúc nào thì bà xã anh đổi tính rồi, thoáng cái lại mua nhiều như vậy, hơn nữa giá của mỗi một món đồ trong túi cũng giá trị xa xỉ, muốn Tô Khả là nô lệ của tiền thoáng chốc tiêu tiền như nước, khả năng này. . . . . .

"A ha ha, hôm nay tâm tình chỉ Phỉ Phỉ cùng chị Hàm rất tốt nên tặng cho em. Ừ, góc này tất cả đều là của anh" Sau đó, lại chỉ chỉ một góc nhỏ sau lưng Tô Cẩm Niên, " Quần áo góc kia là đều của Tiểu Bao Tử , trở anh dọn dẹp nhé, bỏ vào tủ treo quần áo các người đi nhé. A ha ha, chị Phỉ Phỉ và chị Hàm thật sự là quá khách khí, nhìn nhiều quần áo như vậy thì em cũng ngượng ngùng. A ha ha ~"

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Nhìn bộ dạng Tô Khả cười phải vô cùng vui mừng, Tô Cẩm Niên không khỏi buồn bực: bà xã, vì sao anh sâu sắc có cảm giác là cái này do em lừa đến vậy? Dĩ nhiên, lời này chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ châm chọc, tuyệt đối không thể nói với Tô Khả như vậy, dù sao anh còn muốn sống mà phải không.

"Nhanh đi thử một chút đi" Tô Khả đi đến chỗ hơn năm mươi túi trong góc mà Tô Cẩm Niên đang nhìn, tùy ý cầm một cái túi lên, "Mau mặc vào thử một chút, em vô cùng cảm thấy, khẳng định anh mặc hết những thứ này thì như người mẫu tuyên truyền trên mặt báo đấy."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

"Nếu không phải là chị Phỉ Phỉ cùng chị Hàm mua thật sự quá nhiều rồi thì em cũng ngại nhận nhiều hơn nữa, em thật đúng là muốn mang toàn bộ quần áo nam bên kia về đây đấy. . . . . ." Ánh mắt Tô Khả lấp lánh, dùng ánh mắt vô cùng tha thiết nhìn Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên bị ánh mắt của Tô Khả nhìn sợ hãi, chậm chạp nhận lấy túi đồ, gật đầu một cái, trực tiếp cởi áo khoác trên người, thay ra. (ed: vợ nói là trời nói mà)

Tô Khả trong tình trạng say mê, "Quả nhiên, ông xã của em mặc cái gì cũng dễ nhìn, mắt của em thật sự là quá tốt rồi. Ôi, mau thử thêm cái này nữa. . . . . ." Nói xong, Tô Khả giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy đến trước những cái túi, lật xem từng cái từng cái. Một lúc sau, Tô Khả cầm ra một cái áo khoác màu vàng tươi sáng, "Cái này cái này nè, mau mặc một chút xem."

Đầu mày Tô Cẩm Niên giật giật: "Cái này màu sắc. . . . . . Sáng quá rồi."

"Chính là muốn sáng đấy, ngày hôm qua em nhìn trong tủ treo quần áo của anh đấy, ôi, không phải màu trắng thì chính là màu đen, không phải màu xám tro chính là vàng nhạt, anh không thể nhiều hơn mấy màu sắc đó."

". . . . . ."

"Mau mặc vào, em xem một chút." Tô Khả vô cùng kích động cầm lấy áo đưa cho Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên chỉ có thể theo ý của vợ, cởi bộ quần áo mới vừa nãy, mặc vào cái áo khoác màu vàng tươi sáng, không khỏi cảm thấy ngổn ngang trong gió.

"Khả Khả, màu sắc không thích hợp với anh." Tô Cẩm Niên cau mày, không nói lời gì, muốn cởi áo ra.

"Oa, đẹp trai ngây người!" Tô Khả lập tức ngăn cản động tác của anh, hơn nữa lấy điện thoại di động ra, chính là một chụp mấy tấm hình.

Dáng người cao gầy, áo khoác màu vàng tươi sáng, nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Tô Cẩm Niên, khẽ ngẩng đầu chớp mắt, tựa như tất cả hoa đều đã nở rộ trước mắt của cô.

Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ cởi quần áo để ở một bên, "Khả Khả, anh đã không phải là chàng trai hai mươi tuổi nữa rồi." Anh cũng đã ba mươi rồi, không phải chàng trai mười mấy hai mươi tuổi, ăn mặc tươi như vậy, anh cũng ngại đi ra ngoài.

"Mẹ nó, những thằng nhóc mười tám cũng không có thanh xuân được như anh đâu đấy." Đây là lời nói thật, mấy cậu trai mười tám tuổi rối rắm trên mạng, nếu là cậu ta không nói cậu ta mười tám tuổi, người ta cho cậu ta là ba mươi tám, mà Tô Cẩm Niên đứng đó nếu không nói tuổi thì nhiều lắm người ta cho anh là một chàng trai chừng hai mươi lăm tuổi thôi.

Tô Cẩm Niên: "Khả Khả, lừa mình dối người là không đúng."

Tô Khả: ". . . . . ."

*

Bởi vì Tô Khả gần tới ngày sinh dự tính, cho nên Tô Cẩm Niên viết đơn xin nghỉ một tháng, lãnh đạo bên kia duyệt rồi.

Cùng lúc đó, bởi vì gần tới ngày sinh dự tính, cho tới nay Tô Khả đều vô cùng bình tĩnh càng lúc càng nóng nảy, tính khí cũng âm tình bất định, bị Trịnh Diệu Đông len lén nói, đây là chứng lo âu trước khi sinh, sau đó Tô Cẩm Niên cũng căng thẳng theo, trở nên vô cùng lo lắng, mấy ngày ngắn ngủi, cứ thế mà Tô Cẩm Niên gầy đi trông thấy.

Tô Khả nhìn thấy thì dĩ nhiên là đau lòng, kết quả là trong lòng càng thêm trở nên lo lắng hớn. Kết quả là Tô Cẩm Niên càng căng thẳng, bận trước bận sau nên càng ốm đi. (ed: hai vợ chồng này mắc cười quá)

Hai vợ chồng cứ lâm vào vòng tuần hoàn đau lòng ác tính.

Tiểu Bao Tử nhìn tình huống giữa bố mẹ mình thì không khỏi nhìn bụng lớn của Tô Khả: em gái à, sao em có thể giày vò bố mẹ của mình vào lúc này chứ?

Tần Phi tới, nhìn thấy mắt phía dưới của con trai và con dâu của mình đen kịt một vòng, vung tay lên, đưa hai người vào bệnh viện.

Ngày nằm viện, trừ nhàm chán thì vẫn là nhàm chán.

Tô Khả không thích xem TV, lại càng không thích xem tiết mục giải trí, về phần truyện tranh, truyền hình phát phim hoạt hình Trung Quốc, cô lại cũng chẳng thèm nói một câu, cho nên TV trong phòng bệnh hoàn toàn là để bài trí.

Điện thoại di động thì bị Tô Cẩm Niên trông coi, chỉ cần vượt qua một giờ thì anh trực tiếp tịch thu rồi, trừ phi có người điện thoại gọi tới thì anh để cho cô nhận. . . . . .

Về phần tiểu thuyết thoại thì hao tổn tinh thần tổn thương mắt, Tô Cẩm Niên quả quyết không mang cho cô xem, cô chỉ có thể mím môi, đau khổ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó phát ra ngây ngô, đánh Tiểu Quái Thú trong lòng—— Tô Cẩm Niên.

Phòng bệnh của Tô Khả ở lầu tám, nhìn xuyên qua cửa sổ, mắt nhìn xuống phong cảnh phía dưới, trừ thấy mấy cây bách vô cùng xanh mơn mởn xanh miết thì chính là những chấm nhỏ màu đỏ.

Thật lâu về sau thì Tô Khả mới biết được, những chấm đỏ như sao hoa hải đường được trồng khắp nơi.

Vào ngày mười tám tháng năm, bầu trời quang đãng, vạn dặm không có bóng mây, Tô Khả trực tiếp bị đẩy vào phòng chờ sanh. Không có anh, vỡ nước ối. Tô Khả tiến hành cuộc sống trong đó, lần thứ hai đau đớn sinh sản.

*

Lại nói sau khi Hoàng Nghê Thường bị cảnh sát mang đi, ở Cục cảnh sát hai ngày liền rồi được công ty bảo lãnh ra ngoài, sau đó, cô ta cũng vẫn ở trạng thái ẩn nấp trong tuyết, không có bất kỳ thông báo, không lên được bất kỳ Đài Truyền Hình nào. Theo như cô ta chìm nổi trong giới nghệ sĩ nhiều năm như vậy, mờ ám trong đó đã sớm mò ra rất rõ ràng, tự nhiên hiểu mình bị người ta giết danh rồi.

Thật sự nếu không tiếp nhận hoạt động hoặc là thông báo gì, như vậy thì ở nơi Tấc Đất Tấc Vàng này, ở nơi tiêu tiền như nước, cô ta rất nhanh sẽ ăn không khí mất, vì vậy, cô ta lần nữa ‘ra biển’ kinh doanh. (ed: ra biển ở đây ý chỉ làm gái đấy)

Chỉ là tuy nói là ‘ra biển’ kinh doanh, trước mắt Hoàng Nghê Thường cũng không đến mức bụng đói ăn quàng. Cô ra đến một Câu Lạc Bộ tư nhân, một loại ** thật đúng là không vào được, đi vào, đều là một vài người thành công hoặc là con nhà giàu. Nói như vậy, cô ta vô cùng muốn chọn người thành công, tiếc rằng, những người kia khôn ngoan hung ác, một khi nhìn thấy cô ta tới gần, lập tức lộ vẻ mặt chán ghét, sau đó chuyển sang nơi khác tiếp tục trò chuyện, hoàn toàn không để cho cô ta đến gần người.

Bất đắc dĩ, cô ta chỉ có thể đưa ánh mắt đến con nhà giàu, dù sao đám người kia có tiền có quyền, suốt ngày sống phóng túng, nếu là cùng cô ta làm thì dĩ nhiên là tiền bạc có thể dự đoán được. Chỉ là không ngờ ngay cả con nhà giàu cũng lười phải cho cô ta một sắc mặt tốt.

Nửa tháng trôi qua, cô ta "buôn bán" có thể nói ‘vắng như chùa bà đanh’, nhưng có một hai lần được như ý, chính là cô ta cho bọn họ một ít thuốc kích dục.

Vì vậy, trong mấy lần buôn bán đó, một lần nào đó cô ta sốt ruột khó nén, không có mang bảo hộ đã cùng một người đàn ông làm. Thế nhưng sau khi người đàn ông tỉnh lại, thắt cổ của cô ta rồi đánh cô ta sưng mặt sưng mũi, lại còn một đồng cũng không cho, cô ta giận đến hận không thể róc xương lóc thịt đàn ông.

Đến nay đã hơn một tháng mà kinh nguyệt của cô ta lại một lần nữa đến trễ, thậm chí liên tục xuất hiện triệu chứng buồn nôn ói mửa, đây mà nói là vô cùng rõ ràng giống đứa bé lần thứ nhất cô ta từng mang thai. Nhưng bác sĩ cũng đã nói, đời này nếu cô ta muốn có cơ hội mang thai nữa thì quả thật cực kỳ bé nhỏ. Cho nên mấy ngày nay, cô ta vẫn khó tránh khỏi ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay chạy đến bệnh viện kiểm tra.

Lúc này, Hoàng Nghê Thường đang chờ đợi trên ghế ngồi ở khoa phụ sản, trong lòng đầy lo âu.

Từ trước đến giờ Hoàng Nghê Thường tự cho mình là con gái nhà quyền quý giàu có, lại thêm chính cô ta là một người nổi tiếng, cho nên dù bây giờ cô ta nghèo túng thì cô ta cũng sẽ không để bản thân uất ức.

Không đi bộ —— Porsche màu trắng, đây là cô ta tốn hơn phân nửa tiền để dành mua.

Phòng ở —— một tiểu biệt thự, đây cũng là cô ta tốn hơn phân nửa tiền để dành mua. Một phòng một xe, trong nháy mắt để cho cô ta cùng đường, từng lừa tiền bạc trên người Phạm Kim Ngân cùng với Lữ Lương cho cô ta tiền, toàn bộ bị cô ta tiêu xài hết sạch.

Khám bệnh —— bệnh viện quân khu, hoàn cảnh trị liệu nơi này là nổi tiếng xuất sắc toàn quốc, bác sĩ ở đây dù đến từ bất kỳ một bệnh viện nào thì đều thuộc về chuyên gia cao cấp.

Cho nên lúc này, cô ta ngồi trong phòng làm việc vừa nhìn thấy thì biết rõ là một nữ bác sĩ thực tập trẻ tuổi, theo bản năng cau mày: "Chủ nhiệm của các người đâu? Tôi muốn chủ nhiệm của các người xem bệnh cho tôi."

Người bác sĩ nữ là thực tập nên khẳng định suy nghĩ không có trải qua kinh nghiệm xã hội trầm ổn của một bác sĩ, nghe Hoàng Nghê Thường dùng giọng điệu nói lời như vậy, cô ấy sâu sắc cảm thấy bị sỉ nhục, vì vậy lập tức liền nghiêm sắc mặt, "Chủ nhiệm không có ở đây, tiểu thư xin cứ tự nhiên."

"Đổi bác sĩ khác có kinh nghiệm." Hoàng Nghê Thường thờ ơ nhìn nữ bác sĩ thực tập.

Nữ bác sĩ giương mắt nhìn trên dưới Hoàng Nghê Thường hồi lâu, giống như là nhớ tới gì đó thì càng thêm khinh thường, "Ôi, cô không phải là nữ chủ nhân của sự kiện hình khiêu dâm cùng với sự kiện đánh người tiểu thư Hoàng Nghê Thường Hoàng đó sao."

Giọng nói giễu cợt làm cho gân xanh Hoàng Nghê Thường thình thịch mà hiện.

Nữ bác sĩ thực tập cười ha hả nói, "Ai ui, nghe danh như sấm bên tai đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả thật không giống bình thường, khó trách có thể làm vô số đàn ông mê say vì cô mà chết mê chết mệt, ôi, dạy tôi một chút đi, tôi sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến nay còn không giao du bạn trai đấy, mà tiểu thư Hoàng ở tuổi của tôi cũng đã ‘thân kinh bách chiến’ rồi. Ai ui, tiểu thư Hoàng, thủ đoạn cô lợi hại như vậy, không ngại chỉ một hai điểm chứ?"

Đối với nữ bác sĩ trái một câu đâm bên phải một câu mỉa, trong nháy mắt Hoàng Nghê Thường lật bàn lên, "Cô lặp lại lần nữa!"

Trong nháy mắt nữ bác sĩ làm như mưa hoa lê rơi, vô cùng oan uất nói, "Tiểu thư Hoàng, thật xin lỗi, mặc dù tôi nói đều là lời nói thật, nhưng cô không muốn tôi cũng hết cách rồi, cô đừng tức giận nhé. Ai ui, đều là lỗi của tôi, nói thế nào cũng là tiểu thư Hoàng cô có bản lĩnh kiếm sống xuất chứng, tại sao tôi có thể vô liêm sỉ học tập cô đây."

Hoàng Nghê Thường giận đến sắc mặt đỏ bừng, "Cô! Tôi muốn tố cáo cô với bệnh viện!" Bởi vì lúc này đột nhiên bụng Hoàng Nghê Thường đau, cho nên cô ta chỉ có thể giận đến nói như vậy, nếu đổi lại bình thường, cô ta đã sớm lật bàn nắm tóc nữ bác sĩ kia rồi.

Người nữ bác sĩ nhìn Hoàng Nghê Thường giận đến uy hiếp cũng chỉ có thể nói như vậy thì không khỏi nhẹ nhàng tiếp tục nói, "Ai ui, tiểu thư Hoàng, đừng tức giận nha, cô sinh bực tức cùng tiểu nhân như tôi là không phải đâu, không đáng giá. Cô là nữ thần cao cao tại thượng, bọn tôi ** là cô gái nhỏ bé nên chỉ có thể nhìn lên xức, đến đây, vì đột nhiên nổi bật thành ý của tôi, tôi cấp cho cô khám miễn phí ở một khoa không thuộc khoa của tôi ——ung thư vú, như thế nào?"

Thấy Hoàng Nghê Thường giận đến tóc cũng muốn dựng lên, trong lòng nữ bác sĩ kinh hãi, lại nói, "Hay ung thư cổ tử cung? Tôi nói với cô nhé, tiểu thư Hoàng, thân cô trải qua trăm trận chiến, mặc dù khẳng định các biện pháp làm vô cùng tốt, nhưng cũng có khả năng xảy ra ngoài ý muốn phải không, cho nên. . . . . ."

"A ——" Hoàng Nghê Thường hung hăng cầm ống đựng bút trên bàn lên, ném toàn bộ qua nữ bác sĩ nữ. Làm một động tác mạnh như vậy, Hoàng Nghê Thường chợt cảm thấy dòng nước ấm dưới đùi ào ào, cúi đầu mà xem xét là vết máu màu đỏ.

"A —— tôi muốn giết chết cô, con của tôi chết rồi, tôi nhất định bắt cô đền mạng!"

Nữ bác sĩ cũng bị hù sợ, nói thế nào thì cô ấy cũng là sinh viên đại học danh tiếng, hơn nữa bên này là bệnh viện quân khi, nếu như chuyện có động tĩnh quá lớn thì cô ấy nhất định sẽ xử phạt, khẳng định thành vấn đề cho việc tốt nghiệp.

Nghĩ đến thường ngày giáo sư nói, tư cách cơ bản nhất của một bác sĩ là y đức, cho dù ghét một người thì cũng có thể trước sau như một mà xem người đó thành bệnh nhân bình thường để chữa trị, vì vậy, sau khi nữ bác sĩ nói một câu "Thật xin lỗi" thì bỏ thành kiến lập tức đưa cô ta vào phòng phẫu thuật.

Lúc Hoàng Nghê Thường tỉnh lại lần nữa, câu nói đầu tiên chính là hỏi "Con của tôi như thế nào?"

Bác sĩ đã đổi thành bác sĩ bệnh viện, nhìn thấy Hoàng Nghê Thường hỏi như thế thì đâu ra đấy trả lời, "Không có việc gì, chỉ là cô không nên đi lại, cần nằm trên giường một tháng."

Hoàng Nghê Thường lập tức gật đầu đồng ý, kể từ khi làm mất đứa con của Lữ Lương, sau khi bác sĩ cho cô ta biết là đời này cũng không thể sinh con thì trong lòng cô ta hối hận. Hiện tại lại mang thai, đây quả thực là ông trời nện rơi xuống, cô ta không chấp nhận là người ngu.

Kết quả là đối với người đàn ông đánh cô ta mặt mũi bầm dập, cô ta cảm kích hơn một chút, bởi vì mặc dù hắn không trả tiền nhưng lưu lại đứa con không phải sao.

"Đúng rồi, chủ nhiệm các người đâu?"

Mắt của bác sĩ đang ghi chép cũng không có nâng lên, "Y thuật của tôi ở bệnh viện chúng tôi cũng rất tốt. Tiểu thư tới đây Hoàng chỉ là mang thai thời kỳ đầu, bất kỳ một bác sĩ thực tập cũng có thể thay tiểu thư Hoàng kiểm tra sức khỏe."

Sắc mặt Hoàng Nghê Thường một hồi xanh một hồi đỏ.

Bác sĩ kia lại nói, "Lúc này tiểu thư Hoàng cần ổn định tâm trạng, nếu không đứa bé lại mất thì cả đời người này cũng đừng muốn có."

Hoàng Nghê Thường gật đầu, sau đó móc điện thoại di động của mình ra gọi điện thoại cho người đại diện của cô ta, phía bên kia, người đại diện nói là không rãnh, cô ta tự xử lý đi.

Hoàng Nghê Thường không khỏi nắm chặt quyền, sao đặc biệt ngay cả người đại diện của cô ta cũng bỏ qua cô vậy?

Rất tốt, Hoàng Nghê Thường cô ta thề, nhất định phải làm cho người hạ lệnh làm chết danh của cô ta chết không có chỗ chôn, đúng, còn có những người ‘mắt chó nhìn thấp’, người bỏ đá xuống giếng, cô ta cũng sẽ không để cho bọn họ tốt hơn.

Nghĩ như vậy, cô nắm chặt quyền.

Phía bên kia, bác sĩ nữ nhìn lướt qua Hoàng Nghê Thường, " Tiểu thư Hoàng, tâm bình khí hòa, bộ dạng này của cô thì đứa bé rất dễ dàng khó giữ được ."

Hoàng Nghê Thường gật đầu đồng ý.

Bác sĩ kia thấy Hhoàng Nghê Thường coi như nghe lời, liền gật đầu một cái rời đi.

Hoàng Nghê Thường ngồi ở giường của cô ta, trong đầu đầy suy nghĩ lung tung, bây giờ cô ta đã cùng đường rồi, lại muốn sinh con nuôi con, những ngày kế tiếp nên làm cái gì?

Hơn nữa thời gian nằm viện, cũng cần một bảo mẫu tới chăm sóc cô ta, cô ta lại làm như thế nào mời đây? Đúng lúc này thì một số lạ gọi tới điện thoại Hoàng Nghê Thường, Hoàng Nghê Thường nghi ngờ liếc mắt nhìn, A lô?"

"Nghê Thường, là anh."

Là giọng nói của Lữ Lương, Hoàng Nghê Thường lập tức liền nghe ra, trên mặt cũng vui sướng rồi, bởi vì cô ta biết, cứu tinh cô ta tới.

Nếu như nói chuyện tốt lớn nhất đời này Hoàng Nghê Thường làm thì đó chính là từng trong lúc du học tại nước Mỹ, cô ta vì giả bộ làm người tốt nên thuận tay cứu Lữ Lương. Mà chuyện hạnh phúc nhất đời này chính là được Lữ Lương yêu.

Nếu năng lực của Lữ Lương dùng ở chuyện tốt thì khẳng định cũng tương đối sáng sủa, dù sao lúc trước hắn cũng là sinh viên đại học đứng đầu trong nước, được cử đến nước Mỹ đọc đại học, mặc dù sau đó đắc tội nhân vật lớn ở đó, không đủ thuận lợi tốt nghiệp. Chỉ là Lữ Lương so với hoàng Nghê Thường, quan trọng nhất là hắn đối với hoàng Nghê Thường tương đối toàn tâm toàn ý. Thậm chí cuối cùng hắn trở nên xấu, đi vào hắc đạo, buôn bán ma túy, bóp nắn tánh mạng người bình thường thành tượng đất thì đây đều là vì Hoàng Nghê Thường.

Nhưng nếu như một người vì một người khác, lướt qua ranh giới đạo đức cuối cùng, đi đến con đường phạm tội, nói như vậy thì cũng là không tốt.

"Lữ Lương!" Hoàng Nghê Thường vô cùng hưng phấn.

"Nghê Thường, em làm sao vậy?"

"Lữ Lương, anh đang ở đâu? Anh khỏe chứ lâu lắm không có liên lạc em!" Trong nháy mắt Hoàng Nghê Thường khóc lên, dù sao tình trạng bây giờ của cô ta mà còn có một người nguyện ý quan tâm cô ta, dĩ nhiên là cô ta ủy khuất khóc lên.

"Em không có đổi số." Lữ Lương thật vui mừng nói.

Hoàng Nghê Thường gật đầu, "Em sợ anh không tìm được em, ô ô, làm thế nào đây, em chỉ có anh thôi." Lời này là thật, Hoàng Nghê Thường đúng là vì Lữ Lương mà không đổi số, dù sao cùng Lữ Lương qua lại cũng có hơn mười năm, là súc sinh cũng có tình cảm, huống chi là người.

"Không phải là anh đang bị truy nã sao, hắc hắc, không dám liên lạc với em, sợ liên lụy em."

"Anh đang ở đâu?" Hoàng Nghê Thường khóc lóc hỏi Lữ Lương.

Lữ Lương nói: "Anh sắp đến thành phố B rồi, anh thấy em bị cảnh sát ở thành phố B tạm giữ trên web, có phải người của những đài truyền hình kia khi dễ em hay không, nói cho anh biết, anh đi xử bọn họ!"

"Ừ." Hoàng Nghê Thường gật đầu, "Lữ Lương, bây giờ anh không nên gây chuyện, anh chính là tội phạm truy nã quan trọng mà, trước tiên anh không nên đi, chúng ta chờ, so kiên nhẫn, em không tin những tên khốn kiếp ở Cục cảnh sát kia có thể so với chúng ta."

"Được, nghe lời em." Lữ Lương rất vui mừng, bởi vì Hoàng Nghê Thường càng lúc càng quan tâm hắn rồi, ừ, hắn cảm thấy đời này của hắn vì cô ta thì cái gì cũng đáng giá.

"Đúng rồi, bây giờ em ở đâu?" Lữ Lương hỏi, "Anh muốn gặp em."

"Em đang ở bệnh viện."

"Em làm sao vậy?" Trong nháy mắt Lữ Lương lo lắng, "Là sinh bệnh gì sao? Em chờ nhé, anh lập tức tới tìm em."

"Không phải, em. . . . . ." Trong nháy mắt, Hoàng Nghê Thường lại không mở miệng được, "Em. . . . . ."

"Là sao, em nói thật ra đi!"

"Ô ô ——" Hoàng Nghê Thường lại bắt đầu khóc, "Em bị người ta cường bạo, bây giờ mang thai rồi, nhưng em muốn sinh con ra, anh biết đó, trước kia bác sĩ nói em cũng không thể mang thai nữa. . . . . . Hơn nữa bác sĩ ở đây cũng nói, nếu như mà em không sinh ra thì cả đời em cũng đã không thể làm mẹ."

Hoàng Nghê Thường đã từng nằm mơ nghĩ sẽ gả cho một trai đẹp cấp thế giới, có tiền có quyền có diện mạo có năng lực, sinh mấy đứa trẻ, lại nhàn nhã làm một quý phụ, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, kể từ sau khi trở về nước, tất cả đều lệch hướng quỹ đạo mà cô ta dự tính. (quý phụ: người vợ cao sang, quyền quý, giàu có)

Mà về giấc mộng này của Hoàng Nghê Thường, Lữ Lương đã biết đến. Hắn còn đã từng thề là nhất định phải trở thành người có tiền có quyền có năng lực, sau đó để cho cô ta làm một quý phụ.

Lữ Lương trầm mặc hồi lâu, nghĩ đến lúc trước Hoàng Nghê Thường mang thai đứa con của hắn, không cẩn thận mất đi, đưa đến bác sĩ nói rất khó có thai, trong lòng hắn vẫn áy náy, bây giờ nghe cái này, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng là. . . . . .

"Sinh đi!"

Cúp điện thoại, Hoàng Nghê Thường lau nước mắt, trầm mặc hồi lâu.

Bây giờ cô ta và Lữ Lương biến thành bộ dáng này, hoàn toàn là bởi vì kẻ tiện nhân Tô Khả. Nếu như cô không xuất hiện, Tô Cẩm Niên chính là của cô ta, nhà họ Hoàng của cô ta vẫn nở mày nở mặt, cô ta vẫn đứng trên đỉnh cao vời vợi ở Làng Giải Trí, tình yêu sự nghiệp được cả hai. Trở thành người phụ nữa mà người người hâm mộ.

Nhưng tất cả cũng bởi vì một người phụ nữ tên là Tô Khả mà toàn bộ đã bị phá hủy! Cho nên cô ta nhất định phải trả thù Tô Khả!

"Lữ Lương, cám ơn." Lợi dụng quá lâu, chính cô ta cũng không biết quan hệ giữa cô ta và Lữ Lương là bởi vì ở chung một chỗ quá lâu nên thân tình hay là tình yêu nữa.

Giọng nói của Lữ Lương ngăn trong cổ họng, "Nghê Thường, em chờ nhé, anh sẽ cho em những ngày tốt nhất. Ngày đó, sẽ không xa"

"Haizz, tôi đi qua phòng bệnh bên kia kiểm tra, cô đi bên này đi." Đột nhiên, âm thanh của một nữ y tá truyền vào tai Hoàng Nghê Thường. Một tay Hoàng Nghê Thường che ống nghe rồi nhẹ giọng nói, "Có người tới, em cúp điện thoại trước. Chúng ta nhắn tin liên lạc."

"Được, hẹn gặp lại. Ờ, đúng rồi, Nghê Thường, phòng bệnh của em đang ——"

Lời vừa nói xong là Hoàng Nghê Thường liền cúp điện thoại, bởi vì đúng vào lúc này, một y tá đẩy xe nhỏ chất đầy thuốc men, bình nước muối đi vào.

Y tá kia cười cười với Hoàng Nghê Thường, "Tiểu thư Hoàng, đưa tay ra đi."

Hoàng Nghê Thường để điện thoại ở dưới gối, vươn tay, nới với y tá kia: "Ôi, số phòng bệnh của tôi là bao nhiêu thế?"

Y tá kia nói: "À, là phòng 623."

"Là tòa mấy ở khu nội trú vậy?"

Y tá kỳ quái liếc nhìn Hoàng Nghê Thường, không hiểu tại sao cô ta hỏi điều này.

Hoàng Nghê Thường nói: "Bạn tôi muốn qua thăm tôi, tôi không biết tôi ở nơi nào, ha ha."

Y tá nhớ tới lúc Hoàng Nghê Thường hôn mê mới được đẩy vào phòng bệnh này, cười gật đầu một cái, "Ha ha, tôi hiểu rồi, đây là tòa thứ ba trong khu nội trú, đây cũng là khoa phụ sản đấy."

Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái, "Cám ơn nhiều."

Y tá kia thay Hoàng Nghê Thường treo xong bình truyền nước biển thì đi ra ngoài, Hoàng Nghê Thường lấy di động, tìm được sô lạ trong ghi chép trò chuyện rồi gửi một tin nhắn qua, "Em đang ở tòa thứ ba khu nội trú phòng 623. Nhớ, nhất định phải ngụy trang, nhưng cũng không cần làm quá để người khác chú ý, dù sao nơi này là bệnh viện quân khu." Gửi xong, Hoàng Nghê Thường an tâm.

Nhìn một giọt lại một giọt nước thuốc rơi xuống trên đỉnh đầu, Hoàng Nghê Thường sờ sờ bụng của mình, con trai, mẹ chờ con, con yên tâm, đợi đến khi con ra đời, mẹ nhất định cho con hoàn cảnh tốt nhất.

*

Trong phòng sinh

Đầu Tô Khả đầy mồ hôi, cắn một cái khăn lông sạch sẽ, lầm rầm gào thét, thật đau quá có được hay không, thật sự là quá đau khổ, cô hận không thể đứng lên run một cái, con liền oe oe chào đời.

Bác sĩ một bên vô cùng bình tĩnh mà cúi thấp đầu nhìn phía dưới Tô Khả một cái, sau đó nói câu mang tính khích lệ, "Cố gắng lên."

Tô Khả cắn răng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, con gái ơi con gái, mỗi ngày mẹ con đều cho con ăn tổ yến vi cá, sao con không hiểu được tình thương của mẹ chút nào vậy, mau chạy ra ngoài, ra ngoài đi. . . . . .

Đang lúc Tô Khả cảm nhận được mình đau đến không còn cảm giác, bác sĩ kia nói: "Cố gắng lên, tôi nhìn thấy đầu đứa trẻ của cô rồi."

Ngoài phòng sanh

Tô Cẩm Niên đang đi tới đi lui bên ngoài, gương mặt lo lắng không thôi, thỉnh thoảng nhìn tình hình bên trong phòng sinh một chút. Doãn Lạc Hàm nghe tin mà đến, nhìn thấy Tô Cẩm Niên đi tới đi lui mãi thì không khỏi nói, "Sao vậy, con gái nuôi của em sinh chưa?"

Tô Cẩm Niên phất tay một cái, "Chưa, chưa nữa." Dứt lời lại đi tới rồi đi lui không ngừng, hoàn toàn không có được bình tĩnh thường ngày. Dù sao, đây là lần đầu tiên anh đích thân tới cửa phòng sinh chờ đợi vợ sinh con.

Trịnh Diệu Đông mặc áo khoác dài màu trắng, cầm trong tay ghi chép kiểm tra, nói với Tô Cẩm Niên: " Tô Khả đi vào đã bao lâu rồi?"

"Hai giờ rồi."

Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm, "Không lâu, cậu tiếp tục chờ đi, đằng nào thì lúc trước mình cũng từng như vậy."

Tô Cẩm Niên không tiếp tục nhìn Trịnh Diệu Đông nữa, chỉ quay lại tự mình đứng ở trước cửa phòng sinh, nhỏ giọng nỉ non: "Tiểu công chúa, bố đang chờ con đây, con có thể mau chạy ra đây không."

Còn bố của Tô Khả cùng bố mẹ Tô Cẩm Niên ngồi ở trên ghế bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thỉnh thoảng nhìn phòng sinh một chút.

Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi Tần Phi, đôi mắt đen láy không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.

Tần Phi nhìn Tiểu Bao Tử, "Tô Tô rất nhanh sẽ có thể làm anh rồi, có vui hay không."

Tiểu Bao Tử gật đầu, sau đó vừa nghĩ tới em gái nhà mình sắp gặp mặt mình, Tiểu Bao Tử liền vô cùng vui mừng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời càng phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu vào cả vùng đất, ánh sáng vàng trải ra, sáng ngời. Cây bách xanh miết dưới lầu, đứng thẳng trong gió, thân cây thẳng tắp thẳng tắp, giống như là luôn giữ vững cương vị chiến sĩ.

Những cây hải đường bên cạnh những cây bách thụ, phấn đỏ tương giao, gió thổi qua, cánh hoa đón gió mà rơi xuống, rơi vào đầy đất những chấm đỏ hồng hồng. Một con chim bay qua, rơi xuống một tiếng thanh thúy giống như ca khúc tuyệt vời nhất thế gian.

"Leng keng ——" Phía trên màn hình điện tử hiện lên, sản phụ kết thúc kỳ sinh.

"Ken két ——" một tiếng, cửa phòng sinh mở ra, một y tá mang khẩu trang đi tới, đôi tay nâng một tã lót bước ra.

Tô Cẩm Niên đi lên trước tiên, "Vợ tôi như thế nào rồi?"

Y tá kia nói: "Vợ anh rất tốt, có lẽ là bởi vì sinh con mệt mỏi nên ngủ thiếp đi rồi, rất nhanh sẽ gặp được đẩy trở lại phòng bệnh 601, mọi người yên tâm."

Tần Phi nói: "Đứa bé đâu?"

Y tá kia cười nói, "Chúc mừng mọi người, một cậu bé mập mạp, nặng tám cân đấy." (8 cân = 4 kg)

Người nhà họ Tô chờ lâu ở ngoài phòng sinh, toàn bộ hóa đá ở một bên, nhất là Tô Cẩm Niên, hoàn toàn trợn tròn mắt, một hồi lâu, "Cô xác định là nhà tôi?"

Y tá kia không nói gì chỉ liếc nhìn Tô Cẩm Niên, nói xem dáng dấp người này tuấn tú tài giỏi, sao lại là kẻ ngốc thế này?

Y tá kia nói: "Phòng sinh cũng chỉ có một sản phụ tên Tô Khả sinh ở bên trong, cho nên tôi vô cùng xác định đây là đứa bé nhà mọi các người." Nói xong, cúi đầu nhìn đứa trẻ béo tròn chắc nịch trong ngực, chậc chậc, đứa trẻ vừa mới sinh ra ngoài là dáng dấp có da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi như hoa anh đào thật là hiếm thấy. Đáng tiếc, có người bố ngốc, haizz, cho nên nói bộ dạng xinh xắn có ích lợi gì.

Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, vẻ mặt muốn khóc ra ngoài dắt lừa thuê, "Không nhìn lầm giới tính chứ?"

Y tá liếc mắt, "Là nam hay nữ tôi cũng không rõ ràng lắm sao!"

Tô Cẩm Niên ngồi một bên, một hồi lâu chưa tỉnh hồn lại, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu công chúa của bố, tiểu công chúa!" Trong nháy mắt, cuối cùng Tô Cẩm Niên hiểu tâm tình Doãn Lạc Hàm muốn nhét con trai mình về sinh một lần nữa.

Y tá nhìn Tô Cẩm Niên như là kẻ ngốc, thầm nói: trai đẹp thật là có chút thần kinh nhỉ, sinh con trai mà còn không vui mừng.

"Bố, tránh ra, con muốn nhìn em gái một chút." Tiểu Bao Tử ở đằng xa nãy giờ rốt cuộc cũng chen vào được, bé cũng không có nghe y tá nói câu "cậu bé mập mạp" , cho nên giờ phút này mở miệng là một tiếng "em gái."

Y tá thấy trước mắt xuất hiện một cậu trai nhỏ có môi hồng răng trắng xinh đẹp như vậy thì trong lòng cũng vui vẻ như nở hoa, sau đó hiểu thì ra là Tô Cẩm Niên có một đứa con trai, muốn sinh một cô con gái, hợp thành một trung tâm dáng vẻ "Tốt".

Y tá ngọt như mật mà cười, khom người xuống, đưa tã bọc cho Tiểu Bao Tử nhìn một cái, "Là một bé trai nhỏ xinh đẹp nhé con nhé."

"Là em gái."

"Đây là bé trai mà, cùng giới tính với con đó." Y tá kiên nhẫn giải thích.

Tần Phi ở một bên, vỗ trán, bà đã nói rồi mà, bụng Tô Khả tròn trịa, khẳng định sinh con trai, còn không tin nữa, bây giờ thì tốt rồi, phòng trẻ trong nhà, quần áo trẻ con, tất cả đều là dành cho bé gái mặc thôi.

Tiểu Bao Tử mím môi thấy bố mình đang nhìn ya tá ôm tã bọc trong tay, đối với sinh mệnh mới thì sự hiếu kỳ đã vượt xa thất vọng vì không phải em gái.

Cho nên đầu nhỏ Tô Tô sáp qua, nhìn em trai trong tã bọc, không khỏi nói, "Thật xinh đẹp."

Phía bên kia, hai mắt nhắm của Tiểu Đoàn Tử mở ra, ánh mắt đen sáng như những vì sao, sau đó chớp hai cái rồi nhắm mắt lại ngủ.

Tiểu Bao Tử tiến lên trước nhìn Tiểu Đoàn Tử, phát hiện rõ ràng khóe mắt Tiểu Đoàn tử có một nốt ruồi nhỏ màu hồng nhìn rất mê hoặc thì không khỏi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống.

Y tá sợ hết hồn, lập tức đứng dậy, "Em trai của con còn nhỏ, không thể dễ dàng lấy tay đụng được đâu. Được rồi, bây giờ dì đi đến phòng trẻ sơ sinh đây."

Tiểu Bao Tử gật đầu một cái, nhìn Tiểu Đoàn Tử đi xa, "Bố, em trai thật là xinh đẹp."

Một lúc sau, giường bệnh Tô Khả cũng được đẩy đi ra, lúc này sắc mặt Tô Khả tái nhợt, đang nhắm hai mắt ngủ mê man. Tô Cẩm Niên tiến lên nắm tay Tô Khả, ở bên tai cô nhẹ nói một câu, "Khả Khả, cực khổ."

Mặc dù Tô Khả mê man ngủ, nhưng mà đối bên ngoài vẫn có cảm giác nhất định, dĩ nhiên là nghe được những lời này của Tô Cẩm Niên, sau khi nghe xong thì hoàn toàn ngủ.

Khi tỉnh lại một lần nữa thì đã là trời tối, Tô Cẩm Niên ở bên cạnh cô, đang nắm tay của cô ngủ say. Tô Khả khẽ nghiêng người, Tô Cẩm Niên lập tức liền tỉnh lại, "Khả Khả, đói bụng à. Muốn ăn chút gì không?" (ed: anh phản xạ như máy điện)

Tô Khả lắc đầu một cái, "Bây giờ em không đói bụng." Giọng của cô có chút khàn khàn, đại khái là lúc sinh quá mức kích động, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn mười hai giờ khuya." Tô Cẩm Niên nhìn điện thoại di động một chút.

Tô Khả gật đầu một cái, "Tô Tô đâu?"

"Đi theo bố mẹ về nhà trước rồi."

"Ờ, con em đâu?"

"Ai?" Tô Cẩm Niên lập tức chưa tỉnh hồn lại.

"Con thứ hai của chúng ta, đồ ngốc!" Tô Khả liếc mắt nhìn trời.

"A, ở phòng trẻ." Tô Cẩm Niên buồn rầu nói một câu, lúc này anh còn đang ở trong tâm tình mình sinh là một tiểu công chúa chứ không phải cậu bé mập mạp.

Tô Khả gật đầu, nghĩ đến phải sáu giờ sáng sớm ngày mai mới có thể nhìn thấy bảo bảo của mình, dù sao đó cũng là một quy định của bệnh viện. Lại nói, lúc Tô Khả cảm nhận được rốt cuộc cô đã ‘công đức viên mãn’ thì bác sĩ truyền tới bên tai một câu, "Chúc mừng, con trai." Lúc đó, trong nháy mắt cảm giác mình rất bị lừa bịp, nói đi, rõ ràng cô nên sinh con gái, chợt một cái biến thành một thằng nhóc, thật sự là không có khả năng tiếp nhận, nhất là thằng nhóc này vẫn do cô liều sống liều chết, ‘chín chết một sống’ mới sanh ra được, cô cảm thấy càng thêm khổ ép.

"Ăn một chút gì đi, mẹ lại làm tổ yến giữ lại cho em đấy."

Tô Khả chợt lắc đầu một cái, "Không ăn," con trai cũng sinh ra xong rồi mà còn ăn. Lúc trước nếu không phải vì sinh một cô con gái trắng trẻo mập mạp đáng yêu xinh đẹp thì cô sẽ không liều mạng coi tổ yến như cơm ăn đâu, ôi, sớm biết là một thằng nhóc mập mạp thì cô sẽ không ăn như vậy đâu, thiệt thòi lớn có được hay không! Con gái của cô, ô ô ——

Nếu như Tiểu Đoàn Tử biết lúc này bố mẹ của bé nghĩ lừa bịp như vậy thì đau lòng nhiều lắm oa oa. Chỉ là lúc này Tiểu Đoàn Tử đang mở đôi mắt đen láy, qua một hồi thì nhắm mắt lại, thơm ngào ngạt trôi qua giấc ngủ.

*

Hôm sau, y tá ôm một tã bọc nhỏ đi tới phòng bệnh của Tô Khả, giao Tiểu Đoàn Tử trên tay cho Tô Khả, "Tô Khả, có thể thử bú sữa rồi." Nói xong, gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tô Khả gật đầu một cái, nói với Tô Cẩm Niên bên cạnh: "Đi giặt cho em một cái khăn lông đi."

Tô Cẩm Niên sững sờ, sau đó liền nghe lời Tô Khả, đi giặt khăn lông.

"Nhớ dùng nước nóng đấy." Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên trong phòng rửa tay, sau đó cúi đầu, nhìn Tiểu Đoàn Tử vẫn nhắm hai mắt ngủ, "Chậc chậc, nặng hơn Nhị Tô hai cân, hèn chi khó sinh như vậy," nói xong, cúi đầu hôn gò má của Tiểu Đoàn Tử, một mùi sữa thơm nhàn nhạt tiến vào mũi Tô Khả.

Được rồi, mùi thơm nhàn nhạt này đã làm oán niệm không phải con gái trong lòng Tô Khả không còn bóng dáng trong nháy mắt, trong lòng còn lại là đầy tự hào, "Con trai của mẹ, thật xinh đẹp."

Tô Cẩm Niên cầm khăn lông nóng đi ra, Tô Khả đã quen nên bắt đầu chuẩn bị.

Hồi lâu sau, Tô Cẩm Niên đứng ở bên cạnh Tô Khả, nhìn con trai mở đôi mắt to đen láy long lanh nước, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Con trai của em trừng anh kìa!" Vật nhỏ, chiếm phúc lợi của bố con còn chưa tính, còn dám trừng bố.

Tô Khả nhìn mặt Tô Cẩm Niên buồn bực, trong đầu rất muốn phổ cập kiến thức cho Tô Cẩm Niên: Cẩm Niên, cục cưng mới ra nhiều lắm là nhìn được mười cen-ti-mét, anh cách xa con như vậy thì con có thể trừng anh sao, có thể sao, có thể sao?

"Con trai của em vẫn còn đang trừng anh kìa!"

Tô Khả rất mướn cười có được hay không, Tô Cẩm Niên trẻ con như vậy đấy, ôi chao, thật sự là thời thế thay đổi rồi.

"Mẹ, con tới rồi đây." Tiểu Bao Tử sôi nổi đi tới, Tần Phi xách trong tay một hộp canh gà đi theo phía sau.

Tiểu Bao Tử nhìn thấy Tô Khả đang cho Tiểu Đoàn Tử bú sữa thì tò mò tiến tới, cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn của mình một chút, lại nhìn em trai xinh đẹp một chút, "Mẹ, con có thể nựng vào em không?"

"Sờ nhẹ một chút thì có thể, da em trai rất mềm đấy." Tô Khả cười hì hì nói.

"Em trai thật là xinh đẹp mà. Ngày hôm qua con đi theo đến phòng trẻ, tất cả đứa bé ở đó đều là vàng vàng xấu xí, còn luôn khóc hu hu, em trai là ngoan nhất đấy."

Tô Khả cười, "Tất nhiên, con cũng không nhìn xem là ai sinh ra."

Cả nhà vây quanh sinh mệnh nhỏ mới ra đời, vui vẻ không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play